← Ch.0767 | Ch.0769 → |
- Ha ha ha... , Vô Không Minh, có bản lĩnh tới giết ta đi.
Một hồi thanh âm, cười dài dương dương đắc ý từ ở bên trong thổ tầng truyền đến.
- Muốn chết!!!
Sắc mặt Vô Không Minh âm trầm, giận quát một tiếng, vân quang vũ kiếm chém ra từng đạo Bạch Vũ mỏng như trường hồng quang hà trực tiếp đâm vào ở bên trong thổ tầng.
Leng keng phanh oanh!!!
Tinh thể áo giáp của Từ Huyền hộ thể quanh thân tóe lên từng đợt đốm lửa, tinh quang bắn ra bốn phía.
Thừa nhận công kích mạnh như vậy, tinh thể áo giáp tối đa rớt xuống một ít mảnh đá, hoặc là xuất hiện một chút vết rạn, nhưng lại nhanh chóng khép lại.
Sau khi Tấn Thăng Nguyên Đan trung kỳ, lực phòng ngự so lúc trước đó cũng tăng lên trên phạm vi lớn.
Ầm ầm!!!
Dãy núi bị đánh sập, tầng nham thạch sụp đổ, Vô Không Minh đuổi theo Từ Huyền, một đường giết ra trăm dặm.
Trong lúc nhất thời, Thiên Lục Nguyên bị khí thế tràn ngập.
Đám thiên tài bọn họ may mắn còn sống sót, nguyên một đám kinh hãi lạnh mình.
Hai đại tuyệt thế thiên tài, một đuổi một chạy, chấn nhiếp tất cả mọi người.
- Từ Huyền cũng quá biến thái, Vô Không Minh nổi điên công kích, lại không làm gì được hắn cả.
Thực lực của Từ Huyền làm cả kinh khiếp sợ người này.
Dù sao uy danh của Vô Không Minh, ngạo thị vô địch, mà Từ Huyền chỉ mới vào Nguyên Đan trung
- Vân sư huynh, không nên têếp tục đuổi theo, như vậy tiêu hao nguyên khí không công có thể không có lợi ích. Ngàn vạn đừng trúng kế của Từ Huyền.
Một vị Kiếm Tông đệ tử khuyên nhủ.
- Vô Không Minh! Đến ah! Tiếp tục lại đến nữa đi!
Từ Huyền cười ha ha, dứt khoát dùng Vô Không Minh ma luyện cảnh giới của mình.
Vô Không Minh âm nghiêm mặt, tiếp tục đuổi giết.
Ầm ầm!!!
Trên đường đi bụi đất tung bay, long trời lỡ đất, gà bay chó chạy.
Hai canh giờ sau!
Vù vù ~
Vô Không Minh thở dốc không ngừng, mồ hôi đầm đìa, yên lặng thu hồi Thiên Vân Vũ Kiếm.
Màn đêm dần dần buông xuống, Vô Không Minh rốt cục đình chỉ công kích, trong mắt cuối cùng lộ ra một tia hối hận:
- Sớm biết như thế, cho dù trả giá một cái giá lớn, cũng sẽ không khiến Từ Huyền tiên hạ thủ vi cường...
Mấy người Thiên Vân Kiếm Tông đều im miệng không nói gì.
Lúc trước ở bên trong đấu võ thiên tài mạnh nhất Vô Không Minh dùng độc thân chi lực, đối kháng toàn bộ Quỷ Cốt Tông liên minh, bễ nghễ vô địch, cơ hồ đem Quỷ Cốt Tông liên minh phá hủy.
Vì thế, Vô Không Minh tự nhiên bỏ ra một ít một cái giá lớn, khi Tà Ương thi triển hai đại Quỷ đạo bí thuật cùng Mông Thủy, Từ Huyền đối kháng, hắn thừa cơ thở dốc.
Theo Vô Không Minh suy đoán, mặc kệ lệnh bài qua cửa cuối cùng rơi xuống ai trong tay, mình cũng có thể lập tức hạ sát thủ, lại càng không từng đem Từ Huyền để vào mắt.
Nhưng mà ai có thể ngờ tới, thực lực của Từ Huyền mạnh như thế, dễ như trở bàn tay diệt sát Tà Ương, đoạt được lệnh bài qua cửa, từ nay về sau ai cũng không làm gì được hắn cả.
Một phen đuổi giết, Vô Không Minh thất bại, mà nguyên khí lại hao tổn rất lớn.
Thiên tài còn sót lại trên Thiên Lục Nguyên chỉ có không đến sáu bảy mươi người.
Người còn lại là tinh anh trong thiên tài, tuyệt không có một ai là đèn dầu cạn.
Cho nên Vô Không Minh nguyên khí hao tổn rất lớn muốn chiếm lấy đệ nhất danh cũng không thể nào.
- Còn thừa lại không đến nửa ngày thời gian.
Vô Không Minh than nhẹ, trong giọng nói có chút tiếc nuối.
Khảo hạch Thánh Cảnh tổng cộng có tứ quan, Top 3 quan, hắn đều ổn thứ nhất, cũng tại cửa ải cuối cùng mà lật thuyền trong mương.
- Vô Không sư huynh, thắng bại chính là chuyện thường binh gia. Thực lực tu vi của Từ Huyền cuối cùng cùng có chút khiếm khuyết, tiến vào Thánh Cảnh ngươi còn có cơ hội cơ mà.
Một vị đồng môn nói.
- Thánh Cảnh!
Vô Không Minh trùng trùng điệp điệp gật nhẹ đầu, trên người nhảy lên một cỗ chiến ý cường đại, hắn lẩm bẩm nói:
- Tiến vào Thánh Cảnh tham ngộ bí quyết kiếm đạo cao siêu hơn, tu vi cùng cấp độ kiếm đạo của ta tất nhiên có thể đề thăng.
Việc đã đến nước này, Vô Không Minh biết rõ đại thế đã mất.
Hắn có tự tin, sau khi tiến vào Thánh Cảnh mình có thể bỏ qua Từ Huyền.
Đấu võ cuối cùng hết thảy đều kết thúc.
Thiên Lục Nguyên dần dần khôi phục bình tĩnh.
Khảo hạch cửa ải cuối cùng, cách thời gian đại nạn, càng ngày càng gần.
Trước mắt lệnh bài qua cửa nhiều nhất là Từ Huyền, cũng được công nhận là đệ nhất.
Vô Không Minh thất bại, nhưng không ai dám đối với Từ Huyền xuất thủ.
Từ Huyền hiện tại muốn làm chỉ là chờ đợi thời gian cửa ải cuối cùng chấm dứt.
- Vô Không Minh nguyên khí hao tổn rất lớn, khẳng định vô lực tìm ta. Những người khác cũng khó có thể đối với ta hình thành uy hiếp.
Từ Huyền xếp bằng ở một ngọn núi nhắm hai mắt tĩnh tu.
Có thiên tài khác tới gần Từ Huyền, cảm ứng được trên người hắn hơn 240 miếng lệnh bài qua cửa, bị làm cho sợ đến chạy trối chết.
Cho dù là mười mấy người liên minh, phát hiện Từ Huyền đều sẽ lập tức tránh ra.
Cửa ải cuối cùng Thiên Lục Nguyên Từ Huyền đúc thành uy danh, thực lực cấp độ, trực tiếp sánh vai cùng Vô Không Minh.
Ngay cả Vô Không Minh đều không thể làm gì hắn, tự nhiên những thiên tài khác không dám xúc phạm.
Đương nhiên cũng có số rất ít thiên tài, kinh ngạc khó hiểu:
- Trong tay Từ Huyền Như thế nào có nhiều lệnh bài qua cửa nhiều như vậy? Các ngươi sao lại sợ hãi hắn như thế?
- Ngươi trước đó một mực trốn ở góc phòng, tự nhiên không biết thực lực của Từ Huyền cường đại đáng sợ, đã từng một hơi chém giết mười cái thiên tài, diệt sát Nguyên Đan hậu kỳ, ngay cả Tà Ương một trong Tam đại bất thế kỳ tài đều bị hắn giết chết. Cuối cùng ngay cả Vô Không Minh, đều không làm gì được hắn cả.
- Hắn mạnh đến như thế sao?
- Khảo hạch cửa ải cuối cùng, đệ nhất danh không phải hắn không ai có thể hơn.
...
Uy danh của Từ Huyền dần dần được tất cả thiên tài còn lại ở bên trong Thiên Lục Nguyên biết được.
Giờ phút này, dù là Từ Huyền xếp bằng ở đỉnh núi, đập vào mắt bao nhiêu người, nhưng không một ai dám tới gần.
Vô Không Minh trực tiếp buông tha không thể làm gì.
Tử Ô một trong Tam đại bất thế kỳ tài chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Đối với Từ Huyền, hắn may mắn còn vì sống sót kiêng kị cùng sợ hãi.
Còn lại không đến Nguyên Đan hậu kỳ cũng chỉ có thể ở phía xa ngưỡng mộ tồn tại như Từ Huyền.
Trong lúc nhất thời, Từ Huyền từ lúc ban đầu một thiên tài phổ thông vượt qua thiên tài đạt trình độ cao nhất Tam Dương Cảnh toàn bộ dẫm nát dưới chân.
Từ Huyền lẻ loi một mình ngồi đỉnh núi, có một loại cảm giác cao xử bất thắng hàn (ở trên cao cảm thấy cô tịch vì không tìm thấy đối thủ).
Đương nhiên Từ Huyền trong đời đã trải qua nhiều sóng to gió lớn như vậy không có bất kỳ kiêu ngạo.
Hắn tự nhiên minh bạch, chính diện chiến đấu, hắn không cách nào chiến thắng Vô Không Minh, chỉ là dựng ở thế bất bại.
Bất quá, dù là như thế, cấp độ của hắn cũng làm cho rất nhiều thiên tài khác khó có thể nhìn thấy bóng lưng.
Dù sao, Nguyên Đan hậu kỳ thiên tài bình thường trước mặt Vô Không Minh cơ hồ không có sức phản kháng.
← Ch. 0767 | Ch. 0769 → |