Vay nóng Homecredit

Truyện:Tiên Hà Phong Bạo - Chương 0249

Tiên Hà Phong Bạo
Trọn bộ 1175 chương
Chương 0249: Truyền Thuyết Thần Hoang
0.00
(0 votes)


Chương (1-1175)

Siêu sale Shopee


- Cái gì! Sao lại là hắn?

Thân hình Sở Đông chấn động, khó có thể tin nổi, chợt bỗng nhiên lắc đầu:

- Sở huynh có thể suy đoán ra sai lầm không? Mặc dù hắn thực lực rất mạnh, thậm chí có thể chiến thắng Luyện Thần nhất trọng Tiên Sư bình thường, nhưng nếu muốn thần không biết quỷ không hay đem ba người Hoàng Vạn Độc trống rỗng làm bốc hơi, đó hiển nhiên là không có khả năng! Trong tộc trưởng bối đều nhất trí cho rằng, tu vi thủ phạm đã ngoài Luyện Thần tứ trọng... Dựa theo lẽ thường phân tích, có thể làm làm được điểm này, chí ít phải có tu vi đã ngoài Luyện Thần tứ trọng.

- Bỏ đi các loại yếu tố trí tuệ, tiềm lực, vận khí cùng với địa lý, ... Đều có thể đối với sự vật phát triển, tạo thành ảnh hưởng không thể đánh giá được. Chỉ cần kết hợp trí tuệ và địa thế, hắn hoàn toàn có thể làm được điểm này. Quan trọng hơn là, ba người này chết đi đều cùng hắn có quan hệ trực tiếp hoặc gián tiếp. Mặc kệ là xung đột lợi ích, hay vì nữ nhân...

Trong mắt Sở Đông thoáng hiện một tia quang mang cơ trí:

- Có thể làm được điểm này, hắn ngày sau tiềm lực tạo hóa hoàn toàn không thể đo lường, thảo nào ngay cả ta cũng khó có thể suy tính số phận hướng đi của hắn. Ở trong Tiên Diễn Sư, có một loại người, bị xưng là người không có số phận định trước. Bởi vì số phận của loại người này cùng tạo hóa, trên lý luận là vô cùng lớn. Đương nhiên, người như thế gần cực hạn trong truyền thuyết, trong sách cổ đã từng có ghi chép, đến nay không thể định luận.

- Sở huynh, ngươi còn đang nói lời châm chọc, hiện tại nên làm sao bây giờ?

Trương Phong rõ ràng có chút hoang mang lo sợ, tức giận nói.

Một bên là hảo bằng hữu, một bên khác là biểu ca.

- Cái này có gì không dễ làm, vô luận là theo lẽ công bằng xử lý, hay lén giải quyết, hắn đều không có sai lầm.

Sở Đông không nóng không lạnh nói.

Trương Phong vẫn đứng ngồi không yên, chuyện này không dám nói cho những người khác, qua hơn nửa ngày, là tìm được muội muội Vũ Hàm.

Nửa canh giờ sau.

Xích Mộc Lâm, Địa Linh Hỏa Huyệt.

Từ Huyền đang ngồi xếp bằng tu luyện, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, mấy người đi vào đều rất quen thuộc.

Cửa vào hỏa huyệt rất chật hẹp mấy người là nhất nhất đi vào.

Đầu tiên là Trương Phong, sau đó là Trương Vũ Hàm, Từ Huyền thoáng lộ vẻ kinh ngạc, thẳng đến khi Sở Đông đi vào, sắc mặt của hắn lập tức ngưng trọng.

- Từ huynh, những ngày gần đây ở trong Địa Linh Hỏa Huyệt, tu luyện được thế nào?

Trương Phong có chút do dự bất định, trong lòng tràn ngập phiền muộn, không biết làm sao mở miệng.

Từ Huyền để thần sắc lo sợ bất an của Trương Phong nhìn vào trong mắt, ánh mắt lại đảo qua Trương Vũ Hàm và Sở Đông.

Trương Vũ Hàm giữa mi lộ ra vài tia sầu lo bất an, một đôi mắt đẹp lại chăm chú nhìn Từ Huyền, thần tình khác hẳn ngày xưa.

Về phần Sở Đông, hắn đứng ở cửa vào Địa Linh Hỏa Huyệt, tự tiếu phi tiếu nhìn Từ Huyền. Vị trí hắn đang đứng, vừa lúc chính là chỗ hôm trước Từ Huyền nhất phu đương quan, đồ sát ba người Hoàng Vạn Độc.

- Trương huynh có chuyện gì, không ngại trực tiếp mở miệng.

Từ Huyền cười liếc mắt nhìn Trương Phong.

Trương Phong ánh mắt né tránh, có chút bộ dáng không đành lòng.

- Huyền ca, ngươi có thể nói thật cho chúng ta biết, Hoàng Vạn Độc và biểu ca bọn họ chết có liên quan với ngươi hay không?

Trương Vũ Hàm đôi mi thanh tú khẽ nhíu, thập phần khẩn trương nhìn Từ Huyền.

Trong đáy lòng nàng hi vọng đạt được một đáp án phủ định.

Từ Huyền hơi thâm ý liếc mắt nhìn Sở Đông, bình thường không ngạc nhiên nói:

- Nghĩ đến Sở huynh đã nói cho các ngươi chân chính chân chính.

Nghe được lời ấy, trong lòng Trương Phong và Trương Vũ Hàm đều là máy động, trong lòng bọn họ cũng là vạn phần mong đợi, Sở Đông suy tính là sai lầm, dù sao không có bằng chứng, nhưng là kết quả cuối cùng.

- Huyền ca, ngươi quá để ta thất vọng! Cho dù biểu ca thái độ làm người có không tốt, đối với ngươi không được, nhưng dù vật cũng không đáng mất mạng!

Trương Vũ Hàm mặt cười căng thẳng, mặt tựa sương lạnh, nhưng trong đôi mắt sáng hồng nhuận thấy ẩn hiện lệ quang, thương tâm cực kỳ.

Còn không đợi Từ Huyền nói, chợt nghe Sở Đông kia ách nhiên thất tiếu:

- Trương đại tiểu thư, sao ngươi có thể trách cứ Từ huynh. Lấy suy tính của Sở mỗ, lần này hắn chém giết không phải ba người, mà là nhổ một khối u ác tính trong tộc. Ngươi hẳn là cảm tạ hắn mới đúng.

Lời vừa nói ra, không chỉ Trương Vũ Hàm và Trương Phong giật mình, mà ngay cả Từ Huyền cũng có chút ngoài ý muốn.

Nghe ý tứ của Sở Đông, không chỉ không thể trách cứ Từ Huyền, ngược lại còn muốn cảm tạ hắn, đây là cái đạo lý gì?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1175)