← Ch.0487 | Ch.0489 → |
Hắn vội vàng thừa cơ, đột nhiên vận pháp lực thoát khỏi khống chế, lăn mình một cái trên mặt đất sau đó chạy về phía Từ Huyền. Nhạc Phong vốn muốn hồi mã thương, chém giết hai người, nhưng Từ sư đệ lại truyền âm bảo hắn nhanh chóng rời khỏi.
Hắn vừa mới chạy ra vài chục trượng thì dị biến lại xảy ra.
Chỉ thấy Từ sư đệ ở một bên mắt lộ ra sát cơ, nâng một chân lên, đột nhiên đạp xuống mặt đất một cái
Thoáng chốc, một cỗ chấn động vô hình từ trong thổ chi tỳ của Từ Huyền dung nhập vào mạch đập đại địa, ảnh hưởng đến Thiên địa ngoại giới, dùng cao đẳng thổ nguyên lực của bản thân ngưng tụ ra Thổ Nham, hình thành công kích trí mạng.
Băng bang bang, hai cây chùy bằng đất vàng óng ánh dài đến hơn một trượng, bén nhọn như mâu chui từ dưới đất, hung hăng đâm trúng hai đại Ngưng Đan.
PHỐC PHỐC!
Hai đại Ngưng Đan kêu thảm một tiếng, bị trầm chùy đất màu vàng óng ánh trầm trọng sắc nhọn trực tiếp đâm một cái xuyên tim, thân thể co rút run lại, liền khí tuyệt bỏ mình.
- Từ sư đệ, vừa rồi thật sự liên lụy ngươi rồi.
Nhạc Phong vọt người bay vọt tới, thanh âm hơi có vẻ khàn giọng, trên khuôn mặt còn tang thương hơn Từ Huyền lộ ra vài phần tự thẹn.
- Nhạc sư huynh ngàn vạn đừng nói như vậy, huống chi ngươi cũng lập tức sẽ tấn chức đến cấp bậc cường giả đan đạo rồi mà!
Trong lời của Từ Huyền cũng có chút tự trách.
Lúc trước đại chiến với chúng Ngưng Đan của Chu gia, hắn lại nhất thời quên mất vấn đề bảo hộ cho Nhạc Phong sư huynh.
Lòng hắn nghĩ nếu có Tuyết Vi ở đây thì tốt rồi, nhiều thêm một trợ lực cường đại cũng trách được lo âu về sau.
- Tấn chức đan đạo!
Nhạc Phong ánh mắt sáng ngời, hít sâu một hơi, hắn vừa mới lấy được một khỏa hỏa tích nội đan, phù hợp thuộc tính công pháp của mình, hy vọng có thể một lần hành động đột phá hành rào đan đạo, như vậy thì có thể cùng Từ sư đệ liên thủ với nhau giết về Hoàng Long thành, xóa bỏ đi hổ thẹn lúc trước rồi.
Trong lúc hai người thấp giọng nói chuyện với nhau...
Sưu sưu hai đạo đan đạo uy áp như bài sơn đảo hải từ phương hướng bất đồng trong Liễu Sâm Linh Thành bay tới, khiến không ít Ngưng Đan ở đây tâm thần rùng mình.
Rất nhanh, một lão giả áo xám râu bạc trắng và một lão giả áo trắng sạch sẽ tóc bạc mặt hồng hào bay đến trước mặt hai người Từ Huyền.
- Tại hạ Từ Huyền, nguyên lai là Hoàng tiền bối và Vân tiền bối.
Từ Huyền có chút mỉm cười ôm quyền, lúc trước hai người này đã từng thần thức truyền âm cho hắn.
Nghe xong giọng điệu này, hai nhân vật cấp lão tổ sắc mặt đều biến đổi
- Từ đạo hữu lời này thực là đã hại chết chúng ta rồi, cái này không được.
Hoàng lão tổ tiên râu bạc trắng kia càng hoảng sợ sau đó vội vàng lắc đầu nói.
- Lấy thực lực của các hạ, chúng ta kêu một tiếng Từ đạo hữu cũng đã là trèo cao rồi.
Vân lão tổ hơi có vẻ kinh ngạc nở một nụ cười khổ nói.
Đối phương thế nhưng chính là nhân vật khủng bố cơ hồ dựa vào sức một người diệt đi một phương gia tộc trong Liễu Sâm Linh Thành, dù là hai vị lão tổ liên thủ đối phó cũng khó mà nắm chắc thủ thắng được.
Các tu giả khác trong Liễu Sâm Linh Thành thấy tình hình này nguyên một đám đều lộ ra ánh mắt kính sợ ngưỡng mộ.
Hai vị lão tổ, trong ánh mắt của đông đảo tu giả, vốn là nhân vật cao cao tại thượng hô phong hoán vũ mà cũng phải khách khách khí khí với người thanh niên lạ mặt kia.
Càng khiến người ngoài ý muốn chính là thanh niên thần bí một tay diệt đi một phương gia tộc kia cũng không hề ngạo mạn như trong tưởng tượng, ngôn từ rất bình thản, không kiêu không nóng nảy.
Đối với cái này, Nhạc Phong thân là đồng môn với Từ Huyền lại tương đối hiểu rõ. Vị Từ sư đệ này, ngày thường đối với người thân thích quen biết đều thập phần chiếu cố, nhưng nếu đối phó với địch nhân, vậy thì tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay, rất sát phạt quyết đoán.
Vân lão tổ và Hoàng lão tổ trong nội tâm hơi kinh ngạc, may mắn gia tộc của mình không kết thù với người này, nếu không hậu quả sẽ cũng sẽ không tốt hơn Chu gia kia bao nhiêu.
Gây ra nhiễu loạn lớn như vậy, Từ Huyền cũng không định ngốc lâu ở Liễu Sâm Linh Thành nữa, hắn liền cao từ với Vân lão tổ và Hoàng lão tổ.
Hai vị lão tổ nhiều phen giữ lại, muốn lôi kéo Từ Huyền, đều bị hắn uyển chuyển cự tuyệt.
Từ Huyền biết rõ, mình lần này gây ra nhiễu loạn quá lớn trong Liễu Sâm Linh Thành, đủ để chấn động một thời, nói không chừng sẽ bị Thần Hoang Đại Năng Giả truy tìm di lạc côi bảo tìm tới tận cửa mất.
Đưa mắt nhìn phương hướng hai người Từ Huyền rời đi, Vân lão tổ thở dài nói:
- Người này tuyệt đối không phải chúng ta có thể mời chào được, tuổi còn nhỏ mà đã có được tu vi như thế, khó có thể đoán trước thành tựu sau này. Nghĩ đến một ngày nào đó, nếu hắn có thể tấn chức Nguyên Đan kỳ, vậy thì một trong bốn chín bảo tọa truyền thuyết của Thần Hoang, tất nhiên sẽ có chỗ cho hắn.
Bay khỏi Liễu Sâm Linh Thành, Từ Huyền tiếp tục tiến về phía biên giới cửu thành Thần Hoang.
U ám Cổ Lâm, địa vực quảng đại, Từ Huyền cũng không dám xâm nhập vào hạch tâm, nghe nói ở sâu trong Cổ Lâm này chính là đại bản doanh của yêu thú, thậm chí còn có quốc gia yêu thú, trong đó Yêu thú chi vương thực lực thần bí nhất, xa xưa nhất lấy "Yêu Hoàng" để mệnh danh, thống lĩnh hàng tỉ yêu thú, nếu không có có nhân loại Tam đại Bất Hủ Chí Tôn áp chế, chỉ sợ sớm đã giết vào trung thổ thánh vực phồn hoa giàu có nhất của Thần Hoang rồi.
Rốt cục một ngày này, Từ Huyền rời khỏi U Ám Cổ Lâm, phía trước chính là Hoang Nguyên vô tận.
Nhạc Phong kiềm chế hưng phấn trong lòng, ở đây chính là phần biên giới nhất của Thần Hoang rồi, xa hơn trước chính là Cát Thiên Hà.
Từ Huyền hơi trầm ngâm, nói với Nhạc Phong:
- Trước khi rời đi, hi vọng Nhạc sư huynh có thể ở Thần Hoang đại địa, tấn chức Ngưng Đan kỳ.
- Vì sao lại thế?
Nhạc Phong rất là khó hiểu.
Trong đầu Từ Huyền đột nhiên nhớ lại lúc trước khi đi qua Cát Thiên Hà, lão giả họ Lục kia đã từng nhắc nhở:
- Thần Hoang là một khu vực đặc biệt, đối với khí tức ngoại giới có chút bài xích, tu vị càng cường đại, lực bài xích lại càng lớn. Nếu các ngươi tiến vào Thần Hoang, tốt nhất là ở lại bên trong tấn chức đan đạo để tương hợp với khí tức ở đây. Chỗ tốt chính là lần sau khi tiến vào Thần Hoang, dù thực lực có mạnh hơn thì lực bài xích cũng sẽ không lớn như vậy nữa.
- Tấn chức Ngưng Đan ở đây, lần sau khi ngươi đi qua Cát Thiên Hà, tiến vào Thần Hoang thì lực bài xích phải thừa nhận sẽ nhỏ hơn một chút.
Từ Huyền giải thích đại khái cho Nhạc sư huynh một chút.
Thần Hoang đại địa, tài nguyên phong phú, hoàn cảnh ưu việt, chủng tộc đông đảo, có được rất nhiều linh tài đã tuyệt tích ở ngoại giới, bình thường thì tu giả ngoại giới tiến vào trong đều không muốn trở về nữa.
Mà mảnh thổ địa này còn có rất nhiều huyền mê và hấp dẫn: Viễn Cổ cửu thành, di lạc côi bảo, Thủy Nhân đại tai nạn, Hắc Giao Long hủy thiên diệt địa, Viễn Cổ cửu tộc, giới trong giới...
← Ch. 0487 | Ch. 0489 → |