← Ch.0492 | Ch.0494 → |
Ah... •••
Một đám sa đạo và tu giả rải rác, trong lòng run lên, đứng thẳng bất động tại chỗ, lộ ra thần sắc kính sợ.
Trong đám người, hắc khải nam tử và thanh niên cụt tay kia liếc nhau, chỉ cảm thấy trong lòng như bị búa tạ đánh trúng.
Hơn mười năm trước, lúc đồng thời gặp nhau, Từ Huyền luyện thần tứ trọng, hắc khải nam tử luyện thần thất trọng, thanh niên cụt tay luyện thần thất trọng. Khi đó, hai người ở trước mặt Từ Huyền chẳng những không có nửa điểm tiện nghi, ngược lại thiếu chút nữa đã bị tổn thất nặng.
Hôm nay tương kiến, hắc khải nam tử và thanh niên cụt tay đều đạt đến luyện thần đỉnh phong, cơ bản có thể tung hoành trong phiến sa mạc này rồi.
Thế nhưng thiếu niên ngày xưa giờ đã là đan đạo cường giả cao cao tại thượng, trong nháy mắt có thể lập tức quyết định được sinh tử của bọn hắn. (share by ; copy lậu từ Bàn Long Hội)
Hắc khải nam tử và thanh niên cụt tay trong lòng một mảnh đắng chát, thầm than hỏng bét.
Nếu như gặp phải một vị Ngưng Đan cao nhân thì cũng thôi đi, nhưng hết lần này tới lần khác lại gặp phải hai người, càng muốn mạng người chính là, một người trong đó còn là cừu địch năm xưa nữa.
- Xin hỏi hai vị đại nhân, có gì chỉ giáo? Nếu như trong đám người này có ai xúc phạm qua hai người, thỉnh tùy ý động thủ tru sát, không cần thiết phải liên lụy đến người vô tội khác.
Trong đám người một lão đầu râu hoa râm, phủ phục đầy đất, run giọng thỉnh cầu nói.
- Từ tiền bối, ngài hiện giờ đã là Ngưng Đan cao nhân, tiểu đả tiểu nháo năm đó không đáng giá nhắc tới, hai người chúng ta lòng rất vui mừng. Nhưng nếu trì hoãn một lát, khiến U Lam Thủy Châu kia tới gần, không những chúng ta không còn mạng, mà ngay cả hai vị đại nhân, cũng có thể có thể vẫn lạc đấy.
Hắc khải nam tử kia cẩn thận từng li từng tí tiến lên trả lời.
- U Lam Thủy Châu gì chứ, khiến các ngươi sợ hãi như thế, ngay cả tu giả đan đạo chúng ta cũng phải chịu uy hiếp sao?
Nhạc Phong cười lạnh một tiếng, vẻ mặt nghi vấn không tin.
Từ Huyền cũng sinh lòng nghi hoặc, lần trước khi xuyên qua Bát Hoang Sa Mạc, căn bản không có nghe nói qua cái gọi là U Lam Thủy Châu gì cả.
- Hai vị đại nhân chỗ không biết, U Lam Thủy Châu kia là thủy châu thần bí mới xuất hiện trong Bát Hoang Sa Mạc một hai năm gần đây, như một U Linh du đãng khắp nơi trong sa mạc, phàm là sinh linh tới gần đều bị hút vào, có đi không về. Nửa năm qua đã có hai ba vị Ngưng Đan cao nhân, bị U Lam Thủy Châu nuốt không trở về được.
Hắc khải nam tử nói đến đây, vẫn không quên quay đầu lại nhìn một cái, mặt mũi tràn đầy sợ hãi.
Hô oanh --
Nhưng vào lúc này, một đầu khác của vô biên sa mạc này đột nhiên sinh ra một cổ chấn động kinh thiên động địa.
Một thủy châu bao phủ vòng xoáy lam thủy khổng lồ rung chuyển phạm vi hơn mười dặm sa mạc đang nhanh chóng lướt đến chỗ này, lấy tốc độ của tu giả bình thường chỉ sợ khó có thể đào thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của nó.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong thiên địa một mảnh lờ mờ, trong tầm mắt vòng xoáy lam thủy kia giống như một bóng ma tử vong, những nơi đi qua, cát đất bay cuộn, vòi rồng cùng vòi rồng đồng tiến, giống như lực lượng của Thiên địa thiên nhiên, không phải sức người có thể ngăn cản được.
Gặp phải thanh thế như thế, mắt Nhạc Phong lộ ra vẻ hoảng sợ, cổ lực lượng này chỉ sợ tuyệt không phải cường giả cấp độ đan đạo có khả năng có được.
Cũng khó trách một đám sa đạo lại bỏ trốn chật vật như thế.
- Ở trong Bát Hoang Sa Mạc lại thi triển ra cấm thuật cường đại bực này, coi như lão quái Nguyên Đan kỳ đích thân tới, cũng không dễ dàng làm được. Hơn nữa, cỗ chấn động cường đại đến từ U Lam Thủy Châu bên trong vòng xoáy kia có một loại cảm giác rất đặc biệt, tựa hồ...
Từ Huyền nhìn qua vòng xoáy lam thủy thần bí đáng sợ kia, mặt sắc mặt ngưng trọng, nhưng trong mắt lại lấp lóe vẻ kỳ dị:
- Sư đệ, làm sao bây giờ? U Lam Thủy Châu sắp đến gần rồi, hiện giờ rút lui còn có thể nắm chắc toàn thân trở ra.
Nhạc Phong ngữ khí dồn dập nói, hắn cảm giác sâu sắc lực lượng phô thiên cái địa tu ừ trong U Lam Thủy Châu kia, dùng lực lượng của mình đối chiến thì không khác gì bọ ngựa đấu xe cả.
Một đám sa đạo cũng như kiến bò trên chảo nóng, lo lắng nhìn về phía Từ Huyền.
Hắc khải nam tử và thanh niên cụt tay thần sắc phức tạp, không nghĩ tới trong hai đại Ngưng Đan lại lấy Từ Huyền cầm đầu, đối phương lại nắm giữ vận mệnh của cả một đám tu giả.
- Một người cũng đừng đi!
Từ Huyền thần sắc lạnh lùng, từ trong khí lực tản ra một cổ uy năng kinh thiên khiến người không dám làm trái, một đám sa đạo bị áp bách đến khó có thể thở dốc.
Chúng sa đạo lập tức lâm vào bóng ma tử vong, mặt lộ vẻ tuyệt vọng.
Hô ông oanh...
Lúc này, một mảnh u lam thủy quang lan tràn đến khu vực sa mạc phụ cận, phong bạo lờ mờ trong Thiên địa tàn sát bừa bãi mà đến.
Thanh niên cụt tay vẻ mặt dữ tợn, ngửa mặt lên trời cuồng tiếu nói:
- Ha ha ha, tiểu tử họ Từ, ngươi làm như vậy sẽ chỉ khiến mình vẫn lạc trong Bát Hoang Sa Mạc thôi, có thể khiến hai đại Ngưng Đan chôn cùng, ta chết cũng không tiếc! Lão đại và lão Nhị, các ngươi trên trời có linh thiêng, nhìn thấy được không hả?
Hắc khải nam tử và các sa đạo khác nguyên một đám câm như hến, khó có thể đoán trước, nhóm người mình sắp bị U Lam Thủy Châu nuốt hết hay là bị Ngưng Đan cao nhân nổi giận đánh chết nữa.
Nhưng mà Từ Huyền chỉ lạnh lùng nhìn thanh niên cụt tay, phiêu lập giữa không trung, lẳng lặng nhìn U Lam Thủy Châu rất nhanh đến gần kia.
Bá ~
Một mảnh Thủy Quang lạnh như băng như một đạo quang giới, từ trong U Lam Thủy Châu vọt tới, xoẹt qua quanh thân mọi người.
Một đám sa đạo, không ngừng đánh rùng mình, từ trong Thủy Quang truyền đến một cổ hấp lực cường đại kéo mọi người vào trong.
Lúc đầu, mọi người còn có thể miễn cưỡng chống cự, nhưng qua một lát có một bộ phận sa đạo, thân hình không tự chủ được dịch chuyển về phía đó, lại có người bị Phong Bạo cuốn vào, rất nhanh biến mất vô tung vô ảnh.
Đương nhiên, lấy tu vị của hai đại Ngưng Đan thì trước mắt vẫn có thể chống cự được.
- Sư đệ, ngươi có nắm chắc đối phó được với U Lam Thủy Châu không?
Nhạc Phong thần sắc tâm thần bất định hỏi, đoàn vòng xoáy lam thủy trong tầm mắt càng ngày càng gần uy năng của nó gần như có thể rung chuyển Thiên địa, lại còn cảm thấy một cổ khí tức như đại tai nạn đang lan đến nữa.
- Không có.
Từ Huyền quyết đoán lắc đầu, đối mặt với vòng xoáy thủy chẩu ảnh hưởng đến phạm vi khổng lồ kia, coi như là Nguyên Đan lão quái phổ thông đến cũng phải nhượng bộ lui binh. Lấy lực lượng Viễn Cổ Thể Tu hiện giờ của hắn, có thể sống sót, thậm chí giết đến hạch tâm, nhưng còn không cuồng vọng đến tình trạng có thể đối phó được nó.
Bá sưu sưu...
Lập tức, ngày càng nhiều sa đạo, trong tiếng kêu la giãy dụa thảm thiệt bị lực lượng của vòng xoáy thủy châu hút đi.
- Ngươi... Ngươi không nắm chắc sao?
Nhạc Phong tâm thần không hiểu run lên, hoảng sợ nhìn về phía Từ Huyền: Chẳng lẽ Từ sư đệ điên rồi sao?
← Ch. 0492 | Ch. 0494 → |