← Ch.0495 | Ch.0497 → |
Cửu thành Thần Hoang và Côn Vân Quốc cách nhau quá xa xôi, cơ hồ là đoạn tuyệt hết tất cả liên hệ.
- Đi ra trước xem một chút, nghĩ đến có Sở Đông tọa trấn, Phương Thiên trọng thành chắc có lẽ sẽ không bại lui nhanh như vậy.
Từ Huyền sắc mặt bình tĩnh, phi thân bắn về bậc thang trong mật điện.
Ở cuối bậc thang, có một cửa sắt lớn cũ kĩ, bị cấm chế phong ấn. Vô luận độ cứng của chất liệu cửa sắt hay là cường độ cấm chế phong ấn cũng tuyệt đối không phải tu giả cấp thấp có thể rung chuyển được, cho dù cường giả Ngưng Đan đích thân tới cũng phải phí một chút công phu mới được.
Từ Huyền không phải tiên tu, chẳng muốn đi hóa giải cấm chế, bình thường liền một quyền oanh kích, ngay cả nguyên lực cũng không sử dụng.
Băng oanh!
Cửa sắt cũ kĩ trong khoảnh khắc nứt vỡ, phong ấn cấm chế kia càng như một tờ giấy vỡ vụn ra.
Nhạc Phong ở bên cạnh liền âm thầm líu lưỡi, lực lượng cơ thể của Từ sư đệ lúc đầu khi nhập môn đã có thể thấy được lốm đốm, ngày nay lại càng đạt đến trình trạng có thể nghiền nát tiên pháp, cấm chế rồi.
Mặc tiên pháp của ngươi muôn vàn biến hóa, dưới một quyền của ta, cũng đều phải bị oanh thành cặn bã.
Đột phá đại môn, hai người hiện thân trong một đại điện sừng sững, trong một học phủ mây mù tím quấn quanh.
Đội tu giả chấp pháp tuần tra ở xa xa nghe thấy động tĩnh như thế sắc mặt liền đại biến.
- Người màu tới, có địch nhân xâm lấn cấm địa học phủ.
Trong tiếng kinh hô, các loại tin tức thông qua tiên pháp hoặc là đạo cụ truyền về phía bốn phương tám hướng.
- Cường địch xâm lấn Địa Trấn Địa, đại đội thứ ba, đại đội thứ tư tiến về trước viện trợ!
Trong hư không bóng người xuyên thẳng qua, vầng sáng không ngừng, còn có thêm cả pháp khí cỡ lớn mang theo người gào thét mà đến, khí thế mãnh liệt, phản ứng rất nhanh!
Nhạc Phong bị tình hình này kinh trụ, phản ứng của Phương Thiên học phủ cũng quá nhanh nhẹn rồi, hai người vừa mới đột phá cấm chế lại thấy ánh mặt trời thì đã bị tu giả bốn phương tám hướng vây quanh.
- Phương Thiên học phủ không hổ là Chưởng Khống Giả thực tế của một phương trọng thành.
Từ Huyền cũng giật mình với phản ứng ở nơi này
Mà lúc này, trong hư không đều là các tiên sư đã ngoài luyện thần tứ trọng, chú ý tới khí tức trên thân hai người Từ Huyền thì quá sợ hãi:
- Không tốt, là Ngưng Đan cao nhân!
Lời vừa nói ra, trên trăm tu giả ở bốn phương tám hướng trong lòng phát lạnh, hít một hơi lãnh khí, trên trán đổ đầy mồ hôi.
Trong lúc nhất thời, toàn trường tĩnh mịch, có thể nghe được cả tiếng hít thở lẫn nhau.
Dù dưới ưu thế nhân số tuyệt đối, đã vây kín địch nhân thì đáy lòng bọn hắn đều không có nửa điểm cảm giác an toàn, nguyên một đám hãi hùng khiếp vía, khí thế toàn bộ tiêu tán.
- Bảo Sở Đông hoặc là lão viện trưởng của các ngươi ra đây.
Từ Huyền không chút sợ hãi nói, hắn cũng không rảnh rỗi tiểu đả tiểu nháo với mấy tiểu lâu la này.
Chúng chấp pháp tu giả sau khi thấp giọng thì thầm một hồi thì có một lão giả mặt đen đi ra, nhìn qua hai người Từ Huyền, tâm thần bất định nói:
- Hai vị tiền bối, Sở Đông vào mấy năm trước đã bị trục xuất khỏi Phương Thiên học phủ, mà lão viện trưởng nửa năm gần đây vẫn một mực bế quan tĩnh dưỡng.
- Sở Đông bị trục xuất khỏi Phương Thiên học phủ?
Từ Huyền nhướng mày.
Theo hắn biết, Sở Đông chính là tiên diễn kỳ tài ngàn năm khó gặp của Phương Thiên trọng thành, địa vị trong học phủ siêu phàm, thậm chí còn được tử thiên lệnh, sao lại bị trục xuất khỏi học phủ chứ?
Hơn nữa ngoại trừ Sở Đông và lão viện trưởng ra, bên trong học phủ này hắn cũng không biết mấy người.
- Nếu đã vậy thì chúng ta sẽ tự rời đi, xem biến hóa bên ngoài thế nào.
Từ Huyền và Nhạc Phong liếc nhau, trực tiếp bay đến giữa không trung.
Dưới uy áp khí tức của đan đạo cường giả, trên trăm tu giả kinh sợ, không dám phát động công kích nhưng cũng không dễ dàng rời đi.
- Hai người này là đồng bọn với phản đồ Sở Đông, đừng để bọn hắn chạy đi đơn giản như vậy, nhanh đi thông báo viện trưởng và trưởng lão!
Chúng chấp pháp tu giả, do mấy tên luyện thần tiên sư chỉ huy, kết thành phòng ngự đại trận, bao bọc hai người Từ Huyền vào trong, trong lúc nhất thời quang mang các màu sắc toán loạn.
Rất nhanh, một tầng lưới khổng lồ lập loè lôi vân hỏa xà bao phủ hai đại Ngưng Đan vào trong đó.
Trận thế thần thông kết hợp trên trăm tu giả sinh ra, uy lực của nó không phải chuyện đùa, đủ để có thể chống lại Ngưng Đan cường giả một hai.
Nhạc Phong thần sắc khẽ biến, tố chất tu giả Phương Thiên học phủ hơn xa Phong Vũ môn và Hoàng Long Trương gia ngày xưa. Tuy đối mặt với Ngưng Đan cao nhân, nhưng sau khi bối rối một chút liền có thể tổ chức phản kháng ngay.
- Đi!
Từ Huyền hừ lạnh một tiếng, mang theo Nhạc Phong cùng nhau trực tiếp xông ra ngoài.
Phanh BA~ oanh --
Lưới điện lôi vân cực lớn kia như tờ giấy vậy, trong khoảnh khắc liền sụp đổ nghiền nát.
Trên trăm chấp pháp tu giả của Phương Thiên học phủ cũng thấy rõ động tác của người nọ.
Một quyền, chỉ một quyền đã đánh tan trận thế liên hợp do hơn trăm người hợp lại.
- Có cường địch Ngưng Đan xâm lấn học phủ! Toàn bộ phủ giới nghiêm!
Trong học phủ sôi trào một mảnh, vô số bóng tu giả tán loạn.
Sưu sưu sưu --
Trong hư không, tiếng xé gió không ngớt không ngừng, lại có thêm khí tức của Ngưng Đan cường giả bức tới.
Hai người Từ Huyền vừa mới bay ra bên ngoài học phủ, lập tức liền đột phá trận pháp quang giới.
Nhưng vào lúc này, từng tiếng quát lạnh từ bên cạnh truyền tới:
- Người của Đông Phương gia, lá gan các ngươi cũng không nhỏ, dám xâm nhập vào Phương Thiên học phủ. Hôm nay tru sát bọn ngươi ở đây, cho dù Đông Phương gia bẩm báo Côn Vân quốc thì cũng không thể tránh được!
Theo tiếng quát kia vang lên, một mảnh hàn khí sương trắng lạnh thấu xương khuếch trương trong phạm vi một hai chục trượng, bên trong bắn ra một mảnh băng tinh cấp tốc xoay tròn, mượn nhờ sự yểm hộ của hàn khí sương trắng hàn khí mang theo tiếng rít gào bén nhọn đâm đến hai người.
- Ồ! Khí này tức, còn có thanh âm này, tựa hồ...
Từ Huyền mặt lộ vẻ dị sắc, trên mặt có một chút thần sắc nhớ lại.
- Trong học phủ không ngờ còn có cường giả am hiểu băng hệ tiên pháp bực này nữa!
Nhạc Phong thần sắc gấp gáp, vận chuyển pháp lực, bốn phía đột nhiên dâng lên một cổ vòng xoáy phong hỏa, nghênh tiếp băng sương hàn khí khí.
Thế nhưng tu vị pháp lực người đến hiển nhiên hơn xa Nhạc Phong. PHỐC PHỐC XIU.... XIU...... Băng tinh bén nhọn kia đâm rách vòng xoáy phong hỏa, tập kích đến trước mặt hai người.
Trên áo bào Nhạc Phong rất nhanh ngưng kết lên một tầng sương lạnh, thế công bị chặn lại.
XIU.... XIU... Xùy~~ --
Lại có một mảnh băng tinh bén nhọn từ bên cạnh đâm tới, Nhạc Phong bị bức phải luống cuống tay chân.
Cũng may là Từ Huyền ở bên cạnh kịp thời ra tay, thân hình nhoáng một cái nghiêng người sang, chỉ nghe "Đinh đinh đinh..." hỏa tinh liên tiếp bắn ra, những băng tinh bén nhọn kia bị Từ Huyền dùng tay đánh nát bấy.
- Còn có chút bản lĩnh, khó trách dám xâm nhập học phủ.
← Ch. 0495 | Ch. 0497 → |