← Ch.0496 | Ch.0498 → |
Trong sương mù truyền đến thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, càng ngày càng gần, trong lớp băng sương mơ hồ có thể thấy được một mỹ nữ tử bạch khiết băng tâm đạp trên một đóa băng tinh, bốn phía quanh quẩn xoay tròn một tầng vầng sáng mỹ lệ óng ánh bảo vệ, giống như Băng Khiết Tiên Tử vậy.
Nguyên lai là nàng!
Từ Huyền ngưng mắt nhìn chằm chằm vào nữ tử trong băng sương, nhận ra thân phận đối phương.
Hình tượng của cô gái trước mắt này dần dần dung hợp với Ngưng Đan cao nhân suýt chút nữa đã giết chết mình trong trí nhớ.
Hô ~
Băng sương hàn khí dần dần tán đi, hình dáng của nàng kia đều trở nên vô cùng rõ ràng: một thân bạch y thướt tha, lông mày như loan nguyệt, con mắt như ám dạ chi tinh, một khuôn mặt trái xoan trắng không tì vết tư sắc thượng đẳng, nhưng thần sắc cử chỉ lộ ra vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng cự tuyệt người từ ngoài ngàn dặm.
Bạch y nữ tử này không phải là ai khác mà chính là nữ Ngưng Đan cao nhân -- Đổng Băng Vân đã từng ra tay với Từ Huyền ở Thanh Mộc trấn.
Đổng Băng Vân bản thân xuất thân từ Phương Thiên học phủ, năm đó từng là khách liêu vinh dự của Đông Phương gia, về sau bởi vì ảnh hưởng của Tử Thiên Lệnh trong tay Sở Động, bị lão viện trưởng ngăn không cho tham dự cuộc chiến Hoàng Long, chỉ tiếc cuối cùng Hoàng Long Trương gia, vẫn bại.
So sánh với năm đó, Đổng Băng Vân đã từ ngưng đan sơ kì, tu luyện tới cảnh giới trung kỳ, Tiên Pháp Thần thông cũng không giống ngày xưa.
- Đổng tiên tử, chính là hai người kia, tự xưng là bằng hữu của phản đồ Sở Đông, bọn họ giết ra từ cấm địa học phủ Địa Trấn Điện, tổn thương rất nhiều người của chúng ta.
Phụ cận có tu giả thấp giọng hô nói.
- Bằng hữu Sở Đông? Xem ra đám người này đến học phủ cũng không có hảo tâm gì, hôm nay ta sẽ trừng phạt các ngươi một chút, trục xuất khỏi học phủ!
Đổng Băng Vân nhíu đôi mi thanh tú lại, một thân bạch y không gió mà bay, bàn tay như ngọc điểm một cái, bốn phương tám hướng dâng lên một cổ hàn thủy cường đại, mảng lớn băng tuyết phong bạo xoay tròn như cối xay trùng kích về phía hai người, một khi bị cuốn vào thì coi như là Ngưng Đan cao nhân cũng có thể một đi không trở về.
Ánh mắt của nàng lướt qua hai người, Nhạc Phong thì chưa từng thấy qua, về phần một người khác, cảm thấy nhìn quen mắt nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Ngày xưa lúc ở Thanh Mộc trấn, Từ Huyền vẫn còn là một thiếu niên, bộ dáng hiện giờ đã là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, khí chất cũng một trời một vực, nhìn sơ qua thì không dễ gì nhận ra được.
Lập tức đoàn băng tuyết phong bạo như cối xay kia cuồn cuộn như nước lũ xoắn ra, Nhạc Phong thừa nhận áp lực lớn lao, trong lòng có chút vô lực, mình vừa tiến vào Ngưng Đan không lâu liền luân phiên gặp phải nhiều cường giả như vậy, hiện giờ trở về Phương Thiên trọng thành lại bị một nữ tử áp chế, thật sự quá mức biệt khuất!
Hô oanh --
Thân hình hai người lập tức bị mảng lớn băng tuyết phong bạo lan tràn bao phủ, bên trong vầng sáng xanh hồng tán loạn, lần lượt phá vỡ lổ hổng, nhưng đều bị băng tuyết hàn lưu tu bổ.
- Hai tên Ngưng Đan này cũng không gì hơn cái này.
Khóe miệng Đổng Băng Vân nhếch lên một đường cong mèo khen mèo dài đuôi, nhưng rất nhanh trong mắt lại lộ ra một tia nghi hoặc:
- Không đúng, một tên Ngưng Đan khác hình như còn chưa có động tĩnh.
Ban đầu khi thần thức của nàng đảo qua, phát hiện hai người kia đều là ngưng đan sơ kì nên cũng không lưu ý.
Ngay một sát na tiếp theo, một cổ khí tức viêm liệt kiên cường từ trong băng tuyết phong bạo bắn ra.
Phanh PHỐC --
Bên trong băng tuyết phong bạo cối xay khổng lồ kia lao ra một vầng sáng xích viêm đường kính hơn một trượng, tinh quang sáng long lanh, rực rỡ sáng lạn, dùng xu thế dễ như trở bàn tay khiến Băng Tuyết hàn lưu phải tan rã.
Lập tức tiên pháp của Đổng Băng Vân bị phá thành mảnh nhỏ, nàng chấn động, ánh mắt lóe lên, phát hiện vầng sáng xích viêm kia đến từ một thanh niên Ngưng Đan khác.
Chỉ dựa vào lực lượng ngoại phóng đơn giản như thế đã xuyên thủng tiên pháp của mình, lại hời hợt như vậy, cái này tuyệt không phải tu giả Ngưng Đan sơ, trung kỳ có thể làm được.
- Ngươi là ai?
Đổng Băng Vân mặt như phủ băng, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào thanh niên Ngưng Đan quanh thân quấn quanh xích viêm kia, càng nhìn càng quen mắt.
- Chậc chậc, Đổng tiên tử, ngươi quả thật không nhận ra ta sao?
Thanh niên kia hơi tự giễu cười.
- Chậc chậc, Đổng tiên tử, ngươi thực sự không nhận ra ta sao?
Dưới thanh âm hơi trào phúng kia, đáy lòng Đổng Băng Vân t run lên, lập tức có một loại dự cảm không tốt lắm.
Từ Huyền chỉ mỉm cười ngưng lập giữa không trung, nhàn nhã tự nhiên, giống như dạo chơi trong đại viện nhà mình vậy, dù lúc này hắn vẫn cảm thấy còn có cường giả Ngưng Đan khác đang nhanh chóng chạy về phía này.
Đổng Băng Vân trợn to đôi mắt sáng, không khỏi cẩn thận dò xét bộ dáng thanh niên kia, cảm thấy ngày càng quen mắt.
Rất nhanh, thân ảnh nam tử cao ngất trong tầm mắt cùng một thiếu niên trong trí nhớ hơn mười năm trước dần dần trùng hợp cùng một chỗ.
- Là ngươi!
Khuôn mặt lạnh của Đổng Băng Vân biến ảo bất định, trong mắt lạnh rõ ràng hiện ra một tia kinh ngạc, thần sắc động tác đều có chút mất tự nhiên.
Từ biểu hiển vừa rồi của Từ Huyền mà xem, thực lực của hắn tuyệt đối không kém gì chính mình, rất có khả năng còn trên cả mình nữa.
Giờ khắc này, trong lòng nàng cũng nhấc lên sóng to gió lớn, hơn mười năm ngắn ngủi, đối phương lại từ một luyện thần cấp thấp từng bị coi như con sâu cái kiến phát triển đến mức hiện giờ ít nhất có thể sánh vai với mình. Có thể đoán trước được, đối phương vượt qua mình cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Năm đó, Đổng Băng Vân chịu sự nhờ vả của Đông Phương gia tiến đến chém giết Từ Huyền và Sở Đông.
Nàng lúc đó cao cao tại thượng, đối với chuyện xui xẻo này, càng chẳng thèm ngó tới, chưa từng xuất toàn lực. Từ Huyền ngày xưa căn bản không thể lọt vào được pháp nhãn của nàng, cũng chưa từng để hắn vào lòng, thẳng đến đối phương khi đối phương nhiều lần hiển uy trong trận chiến Hoàng Long, thậm chí ẩn ẩn ảnh hưởng đến chiến cuộc nàng mới hơi chú ý đến.
Về sau, Từ Huyền tiến vào Phương Thiên trọng thành, cầm trong tay Tử Thiên Lệnh, khiến cho Đổng Băng Vân phải buông tha nhúng tay vào trận chiến Hoàng Long. Khi đó, Đổng Băng Vân đã từng hận Từ Huyền đến nghiến răng, chỉ là về sau, đối phương biến mất khỏi Phương Thiên thành, thậm chí Côn Vân Quốc thì nàng mới dần dần quên đi.
Mặc dù vào lúc này, vừa nghĩ tới chuyện phải chịu bức hiếp năm đó, trong mắt Đổng Băng Vân vẫn còn cừu thị, đối với Từ Huyền không có nửa điểm hảo cảm.
- Aizz, Đổng tiên tử rốt cũng nhận ra tên phàm phu tục tử như ta... Ồ? Sắc mặt Đổng tiên tử không đúng, là thân thể không khỏe sao?
Từ Huyền lắc đầu thở dài, cách hơn mười năm, khuôn mặt Đổng Băng Vân vẫn lạnh băng như vậy, giống như người bị hại năm đó không phải mình mà là nàng vậy. Hơn nữa, sao có vẻ như thành kiến của nàng đối với mình càng lớn hơn nhỉ?
← Ch. 0496 | Ch. 0498 → |