Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tiên Hà Phong Bạo - Chương 0681

Tiên Hà Phong Bạo
Trọn bộ 1175 chương
Chương 0681: Thêm Vào Yêu Cầu (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1175)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Công kích, toàn bộ công kích!

Tử Tiêu Quốc Quân trong sợ hãi cực độ, sắc mặt điên cuồng dữ tợn.

Thế nhưng mà, trong phạm vi một dăm này, ngoại trừ đan đạo cường giả, cho dù là hơn ngàn luyện thần kỳ cường giả kia, tu giả ở xa hơn bị khoảng cách công kích hạn chế nên phần lớn đều ngoài tầm với cả.

Mười vạn tu giả đại quân tuy rằng nghe kinh người, nhưng chính thức có thể đến gần nhiều nhất chỉ là một ít người ở chung quanh trong vòng trăm trượng thôi.

- Muốn chết!

Công kích của Nhiếp Hàn thay đổi, một đạo kiếm cung lạnh như băng vờn quanh thành gợn sóng, từng vòng đánh thẳng về phía quốc quân.

Tử Tiêu Quốc Sư bên cạnh quốc quân hoảng sợ, huy động phất trần, từng đạo quang đoàn hình thái khác nhau huyễn động ở bốn phía, cũng rất khó hoàn toàn ngăn cản công kích của Nhiếp Hàn.

Trong lòng của hắn không khỏi đắng chát, lần trước khi giao thủ với Nhiếp Hàn hắn còn dễ dàng thắng đối phương một bậc, bây giờ lại bị đối phương áp chế như thế.

Vẻn vẹn chỉ là công kích của Nhiếp Hàn đã lực áp Tử Tiêu Quốc Sư, kiềm chế quốc quân.

Oanh!

Đột nhiên, Từ Huyền lôi đình quát lên, một cổ khí lực thần lực uy hiếp Thiên địa sinh linh mang theo lực trường của ngân từ nguyên quang, bao phủ bốn phương tám hướng.

Tu giả bốn phía càng cất bước duy gian, cực kỳ khó chịu.

Từ lúc bắt đầu đến giờ, tất cả thủ đoạn của Từ Huyền đều hạn chế và ảnh hưởng đến mọi người, quấy rầy toàn bộ Tử Tiêu Quốc.

Nhưng vào lúc này, hắn rốt cục cũng ra tay.

Thổ tỳ trong cơ thể Từ Huyền dung nhập Phương Ấn Sơn, hiện lên một tia kỳ dị ánh sáng, tinh quang màu đất nhoáng một cái.

Bá!

Tiếp theo trong nháy mắt, Từ Huyền liền hư không tiêu thất.

Biến mất!

Chúng cường giả Tử Tiêu Quốc tâm thần đều là sững sờ, mục tiêu của bọn họ vậy mà cứ vậy biến mất tại chỗ.

Ngay tại sau một khắc, Tử Tiêu Quốc quân cảm giác lòng bàn chân truyền đến một cổ lạnh cả người.

- Không tốt! Quốc quân coi chừng!

Tử Tiêu Quốc Sư kêu lên không tốt, hắn đang bị Nhiếp Hàn làm cho chỉ có lực chống đỡ, căn bản không kịp ra tay.

Quốc quân vừa mới chuẩn bị khẽ động, dưới chân liền truyền đến một cổ hấp lực lớn lao.

Phanh khoe khoang!

Chỉ một quyền đầu từ đuôi đến đầu, hung hăng oanh kích mà đến, thoáng đánh cho quốc quân phải thổ huyết, toàn thân cơ hồ mệt rã rời.

Răng rắc!

Quốc quân hai chân lập tức bị cắt đứt, phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Còn không đợi hắn trì hoãn thì một đại thủ nổi lên kim vân đã bắt lấy cổ họng hắn.

- Quốc quân!

Chúng cường giả ở phụ cận kinh hô lên.

- Phụ vương! Từ đại ca! Dừng tay...

Vân Phỉ Nhi công chúa hoa dung thất sắc.

Dưới ánh nhìn của chúng tu giả, một nam tử như Kim Cương đứng thẳng, thân thể lướt động tinh quang màu đất, một tay gắt gao bắt lấy cổ họng Tử Tiêu Quốc Quân.

- Ai dám vọng động, ta liền bẻ cổ quốc quân ngay.

Từ Huyền nghiêm nghị quát lên, như tiếng sấm nổ vang, chấn nhiếp toàn trường, hắn một tay chế trụ cổ họng Tử Tiêu Quốc quân, ánh mắt bễ nghễ quét qua hơn mười vạn tu giả va chúng cường giả trong hoàng cung.

Chỉ một thoáng, toàn trường tĩnh mịch im ắng, nhân vật cao tầng của Tử Tiêu Quốc mắt lộ ra hoảng sợ, hô hấp gấp gáp, thân thể kéo căng, nguyên một đám cứng ngắc bất động.

Tất cả xảy ra quá nhanh, từ lúc Từ Huyền phát động trọng lực thần thông, đến cuối cùng ra tay chế trụ quốc quân, trước trước sau sau chỉ không đến năm tức. Trong đó, còn nương theo Từ Huyền thúc dục Ngân Từ Nguyên Châu bí thuật, uy hiếp ảnh hưởng đến toàn trường, hiệp trợ Nhiếp Hàn và Sở Đông ra tay, chém giết Tử Tiêu Quốc lưỡng đại Nguyên đan.

Toàn bộ quá trình, Tử Tiêu Quốc lục đại Nguyên Đan, hơn mấy chục Ngưng Đan cao nhân, hơn một ngàn luyện thần cường giả, một mảnh kinh hoảng hỗn loạn. Về phần tu giả đại quân ở xa hơn bị khoảng cách hạn chế nên, có thể công kích tới đây cũng rải rác không có mấy.

Khi mấy vạn tu giả kia bức đến trước mặt, chiến đấu đã chấm dứt!

- Ha ha, làm tốt lắm!

Sở Đông tọa trấn ở phía sau lộ ra dáng cười hiểu ý, trong nội tâm đại định.

Nhiếp Hàn cũng đình chỉ công kích, thân hình nhoáng một cái, tránh đến sau bên cạnh Từ Huyền, tiến hành yểm hộ.

Những Ngưng Đan cường giả khác của Tinh Phong quốc nguyên một đám trên mặt hồi hộp, thở phào một hơi.

Tất cả phát sinh trong mấy tức ngắn ngủi vừa rồi, có thể nói là kinh tâm động phách, tim mọi người đều đã vọt lên đến cổ họng.

May mắn cuối cùng tất cả đều nghịch chuyển, chiến thắng từ trong tuyệt cảnh.

Lúc này, trong ánh mắt mọi người nhìn về phía Từ Huyền đều lộ ra kính phục từ nội tâm.

Từ đầu đến cuối, nam tử kia, trấn định tự nhiên, không chút sợ hãi. Nương theo hai đại tự đầu Tinh Phong quốc chính diện đối địch, không sợ chút nào.

Dù lúc này chiến thắng, trên mặt Từ Huyền cũng không có bất kỳ vui mừng và kiêu ngạo nào cả, phảng phất như tất cả đều là hiển nhiên vậy.

- Từ đại ca, không nên thương tổn phụ vương!

Vân Phỉ nhi đôi mắt sưng đỏ vẻ mặt khẩn trương, gần như cầu khẩn nói.

Từ Huyền thờ ơ với nàng, thần sắc lạnh lùng mà nói:

- Tất cả mọi người bỏ vũ khí xuống lui ra.

Tử Tiêu Quốc Sư đứng cạnh quốc quân, khóe miệng nổi lên một tia đắng chát, ánh mắt quét qua tu giả khác trong vương cung, chậm rãi đưa tay:

- Lui lại!

Ra lệnh một tiếng, tu giả đại quân nhao nhao lui lại vài dặm, trên trận chỉ để lại một ít đỉnh tiêm cường giả.

Mà ngay cả những Ngưng Đan cao nhân kia cũng đều lui ra mấy trăm trượng.

Mà lúc này, trên trận chỉ còn lại có quốc sư, công chúa, cùng với hai vị Nguyên Đan cường giả khác.

Quốc quân vẫn bị Từ Huyền nắm trong tay, rất khó thở, thân thể bị một cổ lực lượng trầm trọng như Thái Sơn phong bế, không thể động đậy.

- Từ Huyền, hết thảy từ từ nói chứ đừng làm bị thương quốc quân.

Tử Tiêu Quốc Sư hơi có vẻ bất đắc dĩ nói.

Trên thực tế, hôm nay bị thua cũng không nằm ngoài dự liệu của hắn.

Nhưng lấy lực mình hắn cũng không cách nào nghịch chuyển quyết định nhất trí của mọi người được.

Vân Phỉ Nhi vẻ mặt hối hận, tiếc tự trách, nước mắt ào ào tuôn rơi, sớm biết như thế, nàng lúc trước cũng không nên nói cho phụ vương sự thật chuyện Tuyết Vi không đi theo rồi.

Một đường đi theo, nàng cũng chứng kiến qua thực lực của bọn người Từ Huyền, nhưng nào đoán được trong phiên đại chiến lúc trước, Từ Huyền và Nhiếp Hàn căn bản không hề dốc hết toàn lực.

Đặc biệt là Từ Huyền, thực lực chân chính của hắn, cùng với át chủ bài và đòn sát thủ, vĩnh viễn khó có thể đánh giá.

- Quốc quân ngươi còn lời gì để nói không/

Từ Huyền có chút buông lỏng tay.

Tử Tiêu Quốc quân khuôn mặt nghẹn màu đỏ bừng, trong mắt lộ ra hối hận thật sâu, dứt khoát nhắm mắt lại:

- Hôm nay thất bại, bổn quốc quân tâm phục khẩu phục, tùy quý quốc xử trí.

Cục diện như vậy đã vô cùng rõ ràng.

Mấy người Từ Huyền có thể thủ thắng tuyệt đối không phải là may mắn, mà nhờ vào thực lực tuyệt đối.

Cho dù tình huống như thế lại tới một lần nữa, cao tầng Tử Tiêu Quốc chỉ sợ cũng khó sửa đổi được kết cục.

Tinh Phong quốc dám chỉ phái mười mấy người tiến vào Tử Tiêu hoàng cung, tất nhiên sẽ có chỗ dựa vào.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1175)