← Ch.139 | Ch.141 → |
- Băng Vi. đêm qua con có gây ra phiền phúc gì cho Trương đạo hữu hay không?
Trâu lão đạo sĩ thấy Băng Vi tỉnh lại. khuôn mặt mỉm cười, trong giọng nói mang theo một loại cưng chiều.
- Sư phụ... Đêm qua hắn khi dễ con.
Băng Vi vừa nghĩ tình hình tối hôm qua, trên mặt nóng ran lên. nước mắt không khỏi rơi ra.
Ánh mắt Trâu lão đạo sĩ nhìn vào người Trương Hằng, ngữ khí ngưng trọng nói:
- Trương đạo hữu, đêm qua ngươi ngủ ở cùng phòng với Băng Vi. cho dù không xảy ra chuyện gì. nhưng cũng tính là làm hại danh tiết của đứa nhỏ Băng Vi. Hy vọng đạo hữu có thể nhận trách nhiệm nhất định.
Trương Hằng vừa nghe lời này. trong lòng không khỏi thầm mắng, sớm biết như thế. còn không bằng tối qua làm nàng cho rồi, dù sao kết quả đều phải chịu trách nhiệm.
Ánh mắt rơi xuống khuôn mặt đẫm nước mắt của Băng Vi. trong lòng Trương Hằng đang suy tính phương pháp xử lý.
Sinh hoạt tại ở Địa cầu thế kỷ 22, khẳng định Trương Hằng không thiếu tư tưởng chủ nghĩa đại nam tử. Chính mình đã ngủ cùng phòng với cô gái này. cũng tương đương với xảy ra quan hệ với một cô gái chưa gả ở Địa cầu.
- Băng Vi tiểu thư: cô làm sao vậy?
Đúng lúc này, có hai người bước vào ngoài sân viện.
Hai người này là Khỉ ốm cùng Lăng Thiên ở phòng giam số mười một. Băng Vi thấy mấy người đi tới. vội kéo chấn che mặt mình, không dám gặp người.
- Tên súc sinh này, lại đám làm ra chuyện này với Băng Vi.
Khỉ ốm thấy biểu hiện của Băng Vi ở trong khuê phòng, lập tức suy đoán ra kết luận Trương Hằng làm nhục Băng Vi. Còn Lăng Thiên ở bên cạnh lại tỉnh táo. ánh mắt quan sát ở trong phòng.
Trương Hằng mắt lạnh liếc qua Khỉ ốm, cũng không nói một lời. Khi ổm bị hắn nhìn thoáng qua như thế, thân thể bỗng run lên. cảm giác đối phương căn bản không nhìn đến mình.
Lăng Thiên cùng Trâu đạo sĩ cũng nhìn rõ thần sắc trong mắt của Trương Hằng, đó là một loại thần thái như nhìn xuống con kiến.
- Ngươi không nói lời nào. có phải chột dạ rồi không...
Trong lòng khỉ ốm lại bắt đầu chột dạ.
- Khỉ ốm. trước tiên đừng vội kết luận, sự tình không phải như ngươi tưởng tượng.
Lăng Thiên khẽ Hành lễ với Trương Hằng:
- Tại hạ Lăng Thiên, xin hỏi tôn tính đại danh vị tiên sư này?
Trương Hằng không khỏi liếc nhìn Lăng Thiên, ngữ khí đạm nhạt nói:
- Làm sao ngươi biết ta là người tu tiên?
Lăng Thiên thoáng cung kính nói:
- Thấy các hạ khí chất siêu phàm, không giống người thế tục. có vài phân tương tự với Trâu tiên sư. lúc này mới có suy đoán.
Tuy rằng nói là thế, nhưng trong lòng Lăng Thiên thầm nghĩ: Ngay cả Trâu tiên sư cũng coi trọng ngươi như thế. làm nhục danh tiết đồ đệ đối phương, cũng không thấy tức giận, nếu là người thường làm chuyện này, sợ rằng đã sớm bị Trâu tiên sư diệt Ngay rồi.
Trong lòng Lăng Thiên thậm chí có một loại cảm giác, thực lực của Thanh niên áo Bào tím trước mắt này còn cao hơn mấy bậc so với Trâu tiên sư.
Tuy rằng cảm giác Lăng Thiên nói không quá thật, nhưng Trương Hằng vẫn có cảm giác Hưởng thụ. khẽ gật đầu với hắn.
- Ta là Trương Hằng, tán tu.
Trâu đạo sĩ cười ha ha, đóng cửa phòng lại, dù sao đây là khuê phòng thiếu nữ người ta, đứng đây nói chuyện quá thật không tốt.
- Được rồi. chúng ta đừng quấy rầy Băng Vi.
Trâu đạo SĨ dẫn Trương Hằng đi vào trong sân trồng không ít hoa cỏ. không ít cánh hoa cỏn ngưng kết giọt sương sớm. không khí xung quanh cũng thật tươi mát.
- Trương đạo hữu. tạm Thời không nói chuyện Băng Vi, ta tin tưởng ngài sẽ không bỏ mặc nàng.
Trâu đạo sĩ liếc nhìn Trương Hằng rất có hàm ý. đã thấy đối phương đang giãn lưng trước hoa cỏ. tham lam hít thở không khí mát lạnh buổi sáng sớm.
- Khụ khụ... chúng ta nói chuyện chính sự. Chúng ta không rõ Trương đạo hữu làm sao đi tới Vương phủ này, nhưng ta nghĩ nhất định ngài không cam nguyện ở nơi này, sinh hoạt bị người ta giám sát. Chẳng Hay Trương đạo hữu dự tính lúc nào rời khỏi Vương phủ. đến lúc đó chúng ta cùng nhau hành động.
Rốt cuộc Trâu đạo sĩ nói ra thỉnh cầu của mình.
Trương Hằng không khỏi sững sờ:
- Vì sao phải chạy khỏi Vương phủ? ở đây không phải rất tốt hay sao?
- Ngươi xem. cảnh sắc ở đây u tĩnh cỡ nào, có đình đài, có núi giả, còn có sông nhỏ. Có thể nói chuyện yêu đương, không có gì cũng có thể câu cá, thử nghĩ thế gian này nào có chuyện tốt như thế?
Bộ dạng Trương Hằng thỏa mãn say sưa, dường như còn có chút lưu luyến với nơi này. Trên thực tế, hắn cũng không phải hoàn toàn đang diễn kịch, hôm nay hắn đến giới thế tục. vốn dự định thả lòng thư giãn. dù sao ở đây cũng không có ai uy hiếp với hắn.
Về phần tu luyện? Đối với Trương Hằng mà nói. linh khí có sung túc Hay không cũng không quan trọng, tùy tiện ở chỗ nào hắn cũng tu luyện được, hơn nữa tài sản trong tay cũng đủ cho hắn tu luyện một Thời gian dài.
Trương Hằng dự định trước tiên ở chỗ này tu luyện công pháp đến cảnh giới tầng thứ nhất đại viên mãn. sau đó tìm nơi khác trùng kích công pháp tầng thứ hai.
- Thế nhưng ở nơi này. nhất định phải bản mạng cho Tề Uy Vương, trọng yếu hơn là mất đi tự do. Ta nghĩ tán tu trên thế gian này đều ưa thích tự do.
Trâu đạo sĩ nói. trong lòng lại gấp.
- Mất đi tự do?
Trương Hằng cảm thấy thật buồn cười:
- Ta muốn đi thì đi. muốn tới thì tới. ai có thể hạn chế tự do của ta.
Ba người Trâu đạo sĩ không khỏi sững sờ. nghe ý đối phương nói. Vương phủ này có khác gì với chợ Trời chứ.
- Nếu đi đến đây. đó là một loại duyên phận. Trương Hằng ta dự định đặt chân ở đây một trận. Từ hôm nay trở đi. nơi này là chỗ ở của ta. ai dám can thiệp tự do của ta. đừng trách ta ra tay vô tình.
Trong giọng nói của Trương Hằng mang theo một cỗ tự tin mãnh liệt, cũng như hắn đã nói ở cửa Huyết Sát thí luyện cuối cùng: một cửa cuối cùng, một mình ta là đủ rồi.
Theo thực lực tăng lên, vốn tâm lý hèn mọn của hắn đã dần nhạt đi, thay vào đó là tự tin cùng kiên định không ngừng tiến lên đỉnh cao.
- Trương tiên sư. trong Vương phủ này có đến mấy vị tiên sư cung phụng, cao thủ võ lâm cũng nhiều không đếm hết.
Lăng Thiên không nhịn được nhắc nhở.
Trương Hằng cười nhạt, chậm rãi đi ra ngoài sân đi thẳng về phía dòng sông nhân tạo ở xa xa.
Nhìn bóng người Trương Hằng dần dần đi xa. Lăng Thiên không nhịn được hỏi Trâu đạo sĩ:
- Người này quá tự tin. lẽ nào tu vi hắn thật sự rất cao?
Trâu đạo sĩ khẽ thở dài:
- Nhìn không thấu, cảm giác thực lực của hắn không kém gì tu sĩ Trúc cơ kỳ. thế nhưng vẫn cảm giác hắn thuộc phạm trù Luyện khí kỳ.
- Sư phụ!
Đúng lúc này, Băng Vi đẩy cửa phòng đi ra, nhìn quanh một lát, lại không phát hiện hình bóng Trương Hằng. trong ánh mắt thoáng có chút thất vọng.
- Được rồi. các ngươi ra ngoài đạo trước, ta có chút lời muốn nói với Băng Vi. -
Trâu đạo sĩ đuổi Lăng Thiên cùng Khỉ ốm đi.
- Sư phụ. hắn...
Băng Vi không nhịn được hỏi.
- Đi ra ngoài đạo rồi.
Thần sắc Trâu đạo sĩ có phần bất đắc dĩ.
- Sư phụ. lẽ nào hắn không giúp được chúng ta?
Băng Vi khó hiểu hỏi.
- Thực lực của hắn rất mạnh, đủ để đưa chúng ta ra khỏi Vương phủ. thế nhưng bản thân hắn tạm Thời không muốn rời khỏi nơi này.
Trâu đạo sĩ than thở.
Khuôn mặt Băng Vi hiện một tia mừng rỡ:
- Nếu hắn có năng lực đưa chúng ta rời khỏi đây. chúng ta chờ thêm một Thời gian là được.
- Băng Vi, con là con gái, danh tiết cả đời coi như bị hắn làm hỏng rồi. Ta xem người như hắn cũng không tính là xấu. nếu như con đồng ý. có thể cùng hắn làm đạo lữ song tu. Thân phận người này khẳng định không đơn giản, quyết không phải một tán tu bình thường. Hắn sử dụng túi trữ vật đều vô cùng quý giá. lại còn một lần dùng hai cái. Thậm chí. trong tay hắn có thể còn có vài món Linh khí
Ngữ khí Trâu đạo sĩ thoáng do dự nói.
Băng Vi mặt cười đỏ lên. tay vò vò nếp áo, nhỏ giọng nói:
- Người như hắn biểu hiện có vẻ rất vô lại. thế nhưng đêm qua cũng không chân chính khi dễ Băng Vi...
Trâu đạo sĩ liền vui vẻ:
- Nói như thế. con đồng ý kết làm đạo lữ song tu với hắn?
Nếu như Trương Hằng cùng Băng Vi kết làm đạo lữ song tu, còn sợ đối phương không ra tay Hay sao.
- Đạo lữ song tu quan hệ đến cả đời của Băng Vi. làm sao có thể tùy tiện đồng ý như thế. hơn nữa Băng Vi không quá hiểu người này. Huống hồ. cho dù Băng Vi đồng ý chuyện này. người kia cũng chưa chắc đã đồng ý...
- Băng Vi con đừng coi nhẹ mình, chẳng qua cũng là sư phụ nóng ruột, chúng ta cần thêm một chút Thời gian tìm hiểu nhân phẩm của người này, đạo lữ song tu về sau hãy tính.
Trương Hằng lửng thững bước đi bên dòng sông nhân tạo ở Thanh Ninh Cư. thưởng thức hoàn cảnh xung quanh, nhìn con cá có lúc nhảy khỏi dòng nước.
Một lát sau, Trương Hằng đi tới một mảnh rừng trúc, không khỏi ngừng lại.
Dùng thần thức thoáng đảo qua, phát hiện trong rừng trúc có một phòng trúc. Trương Hằng lại không phát hiện người nào ở trong phòng trúc này.
- Phòng rất tốt!
Trương Hằng cười ha ha, nhắm thẳng về phía phòng trúc này.
Dọc theo đường mòn mở ra trong rừng trúc, một lát sau Trương Hằng đã đi tới trước cửa phòng trúc.
Trước cửa phòng trúc đặt một băng hiểu, bên trên viết mấy chữ: Ngọc Nữ Hiên.
- Tên này không dễ nghe.
Trên tay Trương Hằng đánh ra một lưỡi đao gió màu bạc. vừa lúc bắn trúng bảng hiệu này. Bảng hiệu lập tức tan thành mảnh nhỏ. Nhưng đúng lúc này, trong phòng trúc đột nhiên truyền ra tiếng đàn hát. Trong phòng rõ ràng không có ai. tại sao lại có tiếng ca hát?
Trương Hằng mặt treo cười lạnh, đi vào trong phòng trúc này...
← Ch. 139 | Ch. 141 → |