← Ch.147 | Ch.149 → |
Ninh Tuyết Dung đột nhiên xuất hiện rồi bỏ chạy, tất cả mọi người ở nơi này đều không khỏi sửng sốt. Thật không ngờ Trên người Trương Hằng còn cất giấu một nữ tử như tiên tử xuất trần như vậy.
Trương Hằng cũng hối hận tới cực điểm. Sao bản thân lại quên mất Ninh Tuyết Dung chứ?
Cái túi trữ vật Lạc Hà tặng cho hắn vốn vô cùng đặc thù. nếu Trương Hằng không thi triển cấm chế gì thì Ninh Tuyết Dung ở bên trong vẫn có thể cảm giác được tình huống bên ngoài.
Trên người Trương Hằng có một tầng sáng bạc lưu chuyển, thân hình bay lên Trời cao, cấp tốc đuổi ra bên ngoài đại điện.
Tốc độ phi hành của Ninh Tuyết Dung cũng không phải cực kỳ khủng bố. Dưới chân nàng cũng là một kiện pháp bảo. Pháp bảo này là do Lạc Hà chế tạo riêng cho nàng, tốc độ nhanh hơn so với tu sĩ Trúc cơ kỳ phi hành một chút.
Vừa bay ra khỏi đại điện, Trương Hằng đã phát hiện ra Ninh Tuyết Dung đã bay được hơn trăm thước.
Ý niệm Trương Hằng xoay chuyển, bản mạng linh khí Nguyệt Thương bay ra bên ngoài cơ thể, trong nháy mắt liền biến lớn ra vài lần, chờ Trương Hằng nhanh chóng bay về phía trước.
Tốc độ của Trương Hằng so với Ninh Tuyết Dung cũng chỉ nhanh hơn một chút, nếu muốn trong Thời gian ngắn có thể đuổi theo đối phương thì đúng là gần như không có khả năng. Mà đúng lúc này, Trương Hằng lại cảm thấy phía sau có động tĩnh.
- Vương phủ là nơi người muốn đến thì đến, muốn đi là đi sao?
Giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền tới.
Thần thức đảo qua, không ngờ Trương Hằng phát hiện ra Quỷ Sư đang bay về phía mình.
Tốc độ của Trương Hằng không giảm, ở trong không trung lạnh nhạt nói:
- Người chẳng lẽ muốn ngăn cản ta. Nhanh chóng thối lui nếu không hôm nay ngươi đừng mong giữ nổi mạng.
Ngay cả Thời gian quay đầu nhìn Quỷ Sư cũng không có, Trương Hằng cấp tốc đuổi theo phương hướng Ninh Tuyết Dung, dường như căn bản không coi đối phương vào đâu.
Với tốc độ của Ninh Tuyết Dung, Trương Hằng chỉ cần chậm vài nhịp thở là khó có thể đuổi kịp đối phương.
Mà phạm vi thần thức của Trương Hằng có thể bao phủ cũng có hạn, toàn bộ kinh thành lớn như vậy, nếu muốn tìm một người ở nơi này thì chẳng khác gì mò kim đáy bề.
- Tiểu tử cuồng vọng! Mới ở Luyện khí kỳ mà cũng dám kiêu ngạo trước mặt bản sư.
Tốc độ Quỷ Sư không ngờ không kém gì Trương Hằng, phía sau có một cuồng cuồng phong thổi tới. Đối phương quyết đuổi theo Trương Hằng không bỏ.
Trương Hằng cũng chỉ dùng thần thức quan sát tình cảnh phía sau một chút, phát hiện ra dưới chân Quỷ Sư có một đám quỳ vụ màu đen, tay hắn đang thi triển một pháp thuật nào đó.
- Không thèm để ý tới kẻ này.
Trương Hằng rõ ràng chẳng nhìn hắn, hướng về phía Ninh Tuyết Dung hô to:
- Tuyết Dung, người mau dừng lại!
- Đại ca, Tuyết Dung không muốn nghe ngươi giải thích, về sau ngươi và ta mỗi người một ngả.
Ninh Tuyết Dung ngoái đầu liếc Trương Hằng một cái, đôi mắt lấp lánh ánh lệ, khuôn mặt lộ vẻ buồn tủi khóc thảm, vẻ mặt đầy thất vọng.
Đối mặt với dáng vẻ khiến người ta đau lòng và thương xót như vậy, Trương Hằng cũng xót xa vô cùng.
Loại tình cảm hối hận lần đầu tiên xuất hiện trong lòng Trương Hằng khi tới thế giới này. Đồng Thời Trương Hằng cũng chợt nhớ tới di chúc mà Lạc Ngưng Tuyết đã nói với mình:
- Tuyết Dung là một nữ tử tính cách quật cường, dám yêu dám hận, bề ngoài nhìn như nhu nhược nhưng nội tâm lại cực kỳ kiên cường. Nếu ngươi đối với nàng tốt thì nàng sẽ báo đáp ngươi gấp mười lần. Nếu ngươi làm nàng tổn thương thì cả đời nàng cũng không bao giờ tha thứ cho ngươi. Ta đã làm tổn thương Tuyết Dung một lần, cho tới hiện tại nàng vẫn không chịu nhìn ta một cái, Lý Hoành cũng thương tổn nàng một lần, Tuyết Dung khẳng định là hận hắn thấu xương. Ta không hy vọng ngươi là người thứ ba làm tổn thương nàng...
Lạc Ngưng Tuyết nói chẳng sai chút nào. Trương Hằng cười tự giễu. Dù mình có ngăn cản được Ninh Tuyết Dung nhưng có thể giải thích cái gì đây?
Đồng Thời lúc này có thể thấy Ninh Tuyết Dung đúng là rất quật cường. Giờ phút này tuy rằng còn chưa quá hận Trương Hằng nhưng vẫn quay người bỏ chạy, vô cùng dứt khoát.
Cho tới lúc này Trương Hằng đối với Ninh Tuyết Dung chỉ có một loại cảm giác mơ hồ. Bình thường mỗi lần nhìn thấy nàng, hắn đều cảm thấy thương tiếc cho nàng, cũng thấy đối phương thật thuận mắt.
Mãi cho tới giờ phút vừa rồi khi đối mặt với Ninh Tuyết Dung quay đầu nhìn lại, Trương Hằng mới phát hiện ra, nữ tử quật cường, hơn một năm nay ở cạnh mình trong tuyệt cảnh, cùng chung hoạn nạn đã chân chính đi vào trong tim mình.
Quỷ Sư thấy Trương Hằng phía trước chẳng thèm nhìn đến pháp thuật của mình, lạnh lùng cười thầm, hắc quang đột nhiên bừng lên trên tay hắn.
Trương Hằng chỉ cảm thấy phía sau có một vật thể đang phi hành với tốc độ cao tới tiếp cận mình.
Đạo hắc quang do Quỷ Sư đánh ra trong chớp mắt đã bay tới sau lưng Trương Hằng. Một Quỷ Ảnh toàn thân đen kịt. dáng vẻ giống Quỷ Sư như đúc, hung hăng lao tới công kích Trương Hằng.
Thần thức của Trương Hằng đã phát hiện ra tình hình phía sau, cũng chẳng thèm coi Quỷ Ảnh này vào đâu.
- Ầm!
Quỷ Ảnh này đánh ra một quyền. Hắc quang lóe lên, không khí sinh ra một tiếng nổ vang. Trương Hằng mạnh mẽ chịu một kích, sau lưng cảm thấy đau đớn không thôi.
- Xoẹt!
Trong lòng hắn âm thầm cả kinh. Một kích của Quỷ Ảnh này không ngờ có uy lực lớn đến vậy.
Xem ra công pháp Quỷ Sư tu luyện đích xác rất phi phàm, cường đại hơn nhiều so với tu sĩ Trúc cơ kỳ bình thường.
Quỷ Sư trợn mắt há mồm nhìn Trương Hằng mạnh mẽ chịu một kích của Quỷ Ảnh của mình.
- Người này còn là người sao?
Quỷ Sư âm thầm thất kinh.
- Trên người hắn không chừng có một linh khí phòng ngự có phẩm chất không tồi chăng?
Ánh mắt Quỷ Sư sáng bừng lên. cắn răng một cái, miệng thì thầm nói với Quỷ Ảnh kia:
-Nổ!
Trương Hằng lập tức cảm thấy phía sau có chuyện cổ quái, toàn thân liền xuất hiện một tầng ' Luyện Hư Linh Khí hộ thể.
- Ầm!
Uy lực bùng nổ của Quỷ Ảnh kia không ngờ không kém gì lần Nam Minh kia tự bạo linh khí cực phẩm.
Bản thân Trương Hằng không bị thương tổn gì nhưng thân hình lại bị sóng không khí do vụ nổ sinh ra cuốn nhanh đi, thân thể rơi xuống từ trên không trung.
Bịch một tiếng, thân thể Trương Hằng liền nện xuống mặt đất, tạo thành một cái hố nhỏ.
- Mẹ kiếp!
Trương Hằng mắng to một tiếng, cầm Nguyệt Thương trong tay bay vọt lên không trung.
Mà lúc này đã không còn thấy tung tích thân ảnh Ninh Tuyết Dung nữa.
- Ngươi chết đi cho lão tử!
Một luồng sát khí kinh khủng truyền tới từ trên người Trương Hằng. Đó chính là khí tức đã trải qua tôi luyện qua tầng tầng lớp lớp chém giết trong Huyết Sát động phủ mà thành.
Trương Hằng nổi giận gầm lên một tiếng, hung hăng vung linh khí Nguyệt Thương lên. Lập tức một lưỡi đao gió hình trăng lưỡi liềm bạc trong chớp mắt đánh về phía Quỷ Sư đang vô cùng suy yếu trên không.
- Phụp!
Quỷ Sư vừa thi triển bí thuật, nguyên khí đại thương, chỉ có thể trơ mắt nhìn lưỡi đao gió hình trăng lưỡi liềm bạc đánh lên thân thể mình.
Không còn nghi ngờ gì nữa, thân thể Quỷ Sư trong nháy mắt liền bị chém làm hai nửa, máu phun như suối.
Công pháp Quỷ Sư tu luyện tuy rằng rất đặc thù, tốc độ và công kích đều khủng bố thực nhưng năng lực phòng ngự lại không cao.
Trương Hằng cũng chẳng thèm nhìn đối phương một cái, chủ yếu không muốn lãng phí Thời gian, lại một lần nữa khống chế linh khí Nguyệt Thương bay về hướng Ninh Tuyết Dung vừa biến mất.
Trên mặt đất. hai nửa thân thể Quỷ Sư vừa bị chém thành hai mảnh đột nhiên hóa thành hai cái bóng.
Sau đó, hai cái bóng liền hợp làm một. sắc mặt Quỷ Sư tái nhợt, còn mang theo chút sợ hãi nhìn về phía Trương Hằng đang rời đi ở xa xa, thì thào nói:
- Người này rốt cục tu luyện công pháp gì, vẻn vẹn chỉ là tu sĩ Luyện khí kỳ mà công kích, phòng ngự, tốc độ so với tu sĩ Trúc cơ kỳ đều cường đại hơn nhiều...
-Vút!
Thân hình Quỷ Sư hóa thành một bóng mờ, chỉ trong chốt lát đã biến mất trong bóng đêm.
Trương Hằng dùng toàn lực phi hành, bay một hồi lâu mới phát hiện ra một bóng trắng nhỏ xíu trên bầu Trời xa xa.
- Vận khí không tồi rồi!
Trương Hằng thầm mừng rỡ, bay về hướng đó. Đây cũng là nhờ Ninh Tuyết Dung trong quá trình phi hành không đổi hướng.
Khoảng cách càng lúc càng gần. Trương Hằng mơ hồ có thể thấy tình cảnh Ninh Tuyết Dung khống chế Tuyết Ngọc Liên Hoa Thai cô độc phi hành.
Tuy nhiên Trương Hằng phát hiện ra tốc độ phi hành của Ninh Tuyết Dung bắt đầu chậm dần. Xem ra pháp lực của nàng không duy trì nổi nữa!
Trương Hằng cũng không lên tiếng gọi Ninh Tuyết Dung để tránh cho nàng chấn kinh mà liều mạng chạy trốn, tiêu hao linh khí.
Hai trăm thước, một trăm năm mươi thước, một trăm thước. Trương Hằng lại tiếp cận thêm chút nữa. thậm chí còn giảm tốc độ để không tạo thành tiếng kêu xé gió.
Ninh Tuyết Dung có thể bởi đang phân tâm nên không phát giác ra Trương Hằng đang lặng lẽ tiếp cận mình.
Năm mươi thước, ba mươi thước...
Sắc mặt Trương Hằng lộ vẻ vui mừng.
Rốt cục vào Thời điểm tới gần mười thước, Ninh Tuyết Dung đột nhiên kinh ngạc phát hiện ra Trương Hằng đang ở phía sau.
Mặt biến sắc, Ninh Tuyết Dung cắn chặt đôi môi, chuẩn bị gia tốc bỏ chạy.
- Đừng chạy!
Trương Hằng đạp mạnh xuống Nguyệt Thương dưới chân, thân hình vọt tới, giống như đạn pháo Vèo một tiếng liền bay lên trên Tuyết Ngọc Liên Hoa Thai của Ninh Tuyết Dung.
- Ngươi xuống đi...
Khuôn mặt Ninh Tuyết Dung lộ vẻ kiên quyết, giơ tay muốn đẩy Trương Hằng ra.
Trương Hằng cười hắc hắc, nắm lấy bàn tay thon dài của Ninh Tuyết Dung.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Tuyết Dung đỏ bừng, tránh không thoát khỏi bàn tay Trương Hằng. Trong lúc hoảng hốt, Tuyết Ngọc Liên Hoa Thai mất đi khống chế, thân thể lao thẳng xuống mặt đất...
Trương Hằng cũng đứng trên Tuyết Ngọc Liên Hoa Thai, thấy tình cảnh này cũng hoảng hốt. Trong tính thế cấp bách, tay Trương Hằng hơi dùng sức một chút, kéo Ninh Tuyết Dung vào trong lòng mình, ôm giai nhân từ trên không trung rơi xuống.
← Ch. 147 | Ch. 149 → |