← Ch.155 | Ch.157 → |
Bí mật trong từ đường Đường gia. Trương Hằng dự tính trước để qua một bên. Tuy rằng ảnh hưởng của thứ này với mình cũng không lớn lắm. nhưng có một số việc nếu không biết rõ ràng, trong lòng Trương Hằng sẽ rất khó yên tâm.
Việc cấp bách trước mắt là phải tăng Luyện Thiên Hóa Địa Công lên tầng thứ hai. Nếu vậy, thực lực của Trương Hằng sẽ có tăng lên về chất, mới xem như là có đất sống yên ổn ở giới tu chân Tam Tinh Vực.
Mặt khác, chuyện chém giết lão già họ Ngô cũng không thể chậm trễ. Tuy rằng lão già này nhìn như thực lực không thể tăng lên. hơn nữa cùng không được rời Đường phu. nhưng Trương Hằng sẽ không cho phép loại mầm mống có thể sinh ra uy hiếp với mình sau này.
Trở lại phòng khách trong Đường phủ. Trương Hằng khoanh chân ngồi xuống. Thẳng đến sáng sớm ngày hôm sau. hắn mới mở mắt. cũng lập tức mang vào Mặt Nạ Như Ý, biến ảo thành bộ đáng của Triệu Vân.
Ước chừng qua vài cái hô hấp. bên ngoài có người gõ cửa.
- Triệu tiên sư! Nhã Thi đưa một chút điểm tâm đến đây cho ngài.
Trương Hằng giụi giụi mắt:
- Mời vào!
Chỉ thấy Đường Nhã Thi một thân trang phục màu xanh từ bên ngoài đi vào, trong tay còn bưng mâm điểm tâm.
Giờ phút này Đường Nhã Thi mang đến cho người ta một loại cảm giác Thanh tú điềm tĩnh, trên gương mặt ngọc lộ ra nụ cười xinh tươi, đôi mắt sáng long lanh như nước, tản ra mị lực khác thường.
Nếu là trước kia, Trương Hằng có lẽ sẽ trêu đùa nàng vài câu. nhưng giờ phút này hắn không muốn làm như vậy. hơn nữa cũng không có tâm tình thoải mái nhàn hạ để vui đùa.
- Đường tiểu thư có chuyện gì mời nói. Triệu mỗ hôm nay sẽ rời đi.
Trương Hằng đứt khoát nói rõ ý định của mình.
Đường Nhã Thi cùng không phải một người không có tâm kế. Trương Hằng không muốn lòng vòng quanh co cùng nàng.
- Triệu tiên sư nhanh như vậy muốn đi...
Đường Nhã Thi lộ sắc mặt kinh hãi:
- Vậy chuyện Đường gia chúng ta làm sao bây giờ?
Vừa nghĩ đến mình phải gả cho một người không yêu thích, trong đôi mắt mọng nước của Đường Nhã Thi không khỏi tràn ra từngđiểm lệ quang.
Trương Hằng bình thản nói:
- Trước khi đi. bản tiên sư đương nhiên sẽ trợ giúp Đường phủ giải quyết một ít nguy nan. điểm này, các ngươi đừng lo.
- Đúng không?
Đường Nhã Thi lau khô vệt nước mắt nơi hốc mắt. ngạc nhiên vui mừng nói.
- Nhưng... ở phủ Tề Uy Vương có mấy vị tiên sư...
Đường Nhã Thi có chút lo lắng thay Trương Hằng.
- Không nên hoài nghi thực lực của bản tiên sư. Mấy tên tiểu nhân ngang ngược đó. ta còn không có để bọn chúng vào mắt.
Trong giọng nói của Trương Hằng mang theo một uy thế khiến cho người ta tin phục.
- Vậy mong tiên sư ngài hãy cận thận...
Đôi mắt Đường Nhã Thi sáng ngời nhìn về phía Trương Hằng, thần sắc lại tăng thêm vài phần kính sợ.
Trương Hằng sỡ dĩ nhanh chóng muốn rời nơi đây, một là muốn tìm địa phương để đột phá. Thứ hai là sợ bại lộ thân phận của mình.
Nếu người Đường phủ biết mình chính là Thiếu chủ Đường phú. có thể sẽ mang lại nhiều phiên toái trên thân mình.
Trương Hằng cùng không muốn bỗng dưng lại nhiều ra thêm một "Phụ thân" và "Muội muội", nếu vậy. con đường tu tiên của mình về sau đâu còn có thể an bình được nữa.
- Mặt khác, tiểu nữ có hai sự kiện khác thinh cầu tiên sư đáp ứng.
Đường Nhã Thi nói. trong ánh mắt mang theo vẻ chờ mong.
Trương Hằng lại có chút đau đầu:
- Cô nói xem.
- Tiểu nữ hâm mộ người tu tiên có thần thông bay Trên Trời độn dưới đất. tung hoành núi sông. Hy vọng tiên sư có thể truyền thụ đạo tu tiên cho Nhã Thi.
Đường Nhã Thi nói tới đây. không ngờ quỳ sụp xuống bái lạy ở trước mặt Trương Hằng.
- Ta không thể đáp ứng.
Trương Hằng từ chối thẳng thừng. Trong lòng cũng có chút buồn bực. tiểu thư Đường gia này không phải cùng lui tới với một thư sinh nào đó sao? Như thế nào lại đột nhiên phát lên Ý niệm trong đầu muốn tu tiên?
Loại sự việc này hắn cũng không có hứng thú. lúc trước thu một tên đệ tử phế linh căn cũng xuất phát từ ích lợi của bản thân, hơn nữa Đường Viễn Kiêu cũng sẽ không đồng ý việc này.
- Tiên sư vì sao không thể đáp ứng tiểu nữ? Chẳng lẽ ngài ngại tư chất của Nhã Thi ngu đốt?
Đường Nhã Thi vẫn quỳ Trên mặt đất không chịu đứng lên.
Trương Hằng dụng thần thức lướt qua trên thân thể của nàng, trong lòng không khỏi thâm giật minh, nàng này không ngờ là linh căn thiên phú hiếm thấy.
Linh căn thiên phú ở Tam Tinh Vực. là tồn tại gần với linh căn cực phẩm, việc tu luyện dễ dàng hơn nhiêu so với thưởng nhân.
- Thiên phú tu tiên của cô không tệ. Nhưng Thời điểm này ta không thể phân tâm thu đồ đệ.
Trương Hằng đỡ Đường Nhã Thi đứng lên. nếu để người ngoài nhìn thấy cảnh thiên kim tiểu thư Đường gia Quỳ gối trước mặt mình, vậy còn không phải xem mình trở thành sở khanh lưu manh sao.
- Nếu tiên sư không đáp ứng, Nhã Thi cũng không dám ép buộc.
Đường Nhã Thi chỉ đành phải buông tha ý định. Nàng hiểu rằng con đường tu tiên chính là dựa vào duyên phận không thể gượng ép.
- Thỉnh cầu thứ hai của Nhã Thi là chuyện có liên quan Đường Phong ca ca của ta mất tích kia. Phụ thân và ta đều rất nhớ nhưng huynh ấy. nếu tiên sư gặp huynh ấy, có thể bảo huynh ấy về nhà đoàn viên một lần, giả như tiên sư thu được tin tức huynh ấv. cũng xin báo cho một tiếng.
Đường Nhã Thi vẻ mặt vẫn bình thản đưa ra thỉnh cầu thứ hai.
- Được! Chuyện này không thành vấn đề.
Trương Hằng cười thâm trong lòng. Đường Phong ngay tại trước mặt các ngươi.
Xem ra bên trong hai cái thỉnh cầu Đường Nhã Thi đưa ra. cái thứ nhất là nguyện vọng của chính nàng, cái thứ hai là yêu cầu bức thiết của Đường Viễn Kiều.
- Tốt lắm, nếu không có chuyện gì nữa. ta sẽ rời đi ngay. Cùng không cần quấy rầy Đường bá phụ.
Trương Hằng đứng dậy. bước vài bước ra ngoài phòng.
- Triệu tiên sư! Chẳnglẽ ngài không thể ở lại vài ngày sao?
Đường Nhã Thi cũng đi theo ra. lại phát hiện ngoài cửa không còn thấy bóng người nào.
"Người tu tiên mới là chúa tể chân chính của thế giới này sao?" Đường Nhã Thi chớp chớp đôi mắt sáng, nhìn về phía mặt Trời mọc buổi ban mai.
Sau khi ẩn thân rời khỏi Đường phủ. Trương Hằng một đường không trì hoãn chút nào. dựa theo lộ tuyến trong trí nhớ đi về hướng phủ Tề Uy Vương.
Sau một lúc đi lạc mấy con đường, nhảy qua tưởng viện mấy nhà giàu, cuối cùng Trương Hằng cũng tới được phủ Tề Uy Vương.
Không nói hai lời. Trương Hằng đi thẳng vào cửa phủ Tề Uy Vương.
Thị vệ canh giữ cửa Vương phủ sao có thể nhìn thấy Trương Hằng dưới trạng thái ẩn thân, nên hắn dễ dàng thoải mái đi vào trong.
Đi vào trong vương phủ Trương Hằng mới phát hiện phạm vi nơi này thật rộng lớn. dưới trợ giúp của thần thức, cũng phải tiêu phí không ít Thời gian mới tìm được Thanh Ninh Cư.
Thần thức nhìn lướt qua Trương Hằng liền phát hiện vị trí của Trúc Lâm Hiên.
Tuy nhiên, Trương Hằng cũng không có tùy tiện tới gần. hắn quan sát kỹ càng ở xung quanh một chút, phát hiện không có gì khác thường, lúc đó mới đi tới hướng rừng trúc.
Tấm bia đá Trúc Lâm Hiên còn đứng thẳng ở nơi đó. trên tấm bia đá vẫn còn rõ ràng chữ viết của mình như trước: "Trúc Lâm Hiên, tự tiện xâm nhập chết!"
Trương Hằng đi vào rừng trúc, phát hiện trận pháp bố trí ở chung quanh vẫn vận Hành như thường, không có bất cứ đấu hiệu bị công kích nào.
- Ừ! Đám người đó còn tự biết lượng sức!
Trương Hằng gật gật đâu. đi vào trong phòng trúc.
Khoanh chân ngồi trong phòng, lúc này Trương Hằng dự định trước củng cố một chút cảnh giới của minh.
Vừa mới tiến vào tầng một đại viên mãn quang đoàn màu bạc ở giữa đan điền còn chưa có hoàn toàn ổn định.
Từ trong túi trữ vật Trương Hằng xuất ra viên nội đan của Hạo Thiên Xà Long Vương, đồng Thời trong tay hắn nhảy ra một đám lửa màu bạc. bắt đầu không ngừng bốc cháy lên ở trên mặt nội đan.
Trong cơ thể Trương Hằng cuồn cuộn không ngừng sinh ra những viên tròn màu bạc.
Trương Hằng cảm nhận được công pháp tăng lên một tiểu giai, sau đó ngân diễm luyện hóa nội đan Hạo Thiên Xà Long Vương với tốc độ ngày càng tăng cao.
Theo công pháp tăng lên. Hư Không Hỏa Diễm cũng sẽ trướng thành lên tương ứng.
"Có lẽ chờ đến lúc công pháp của mình tăng lên tới một giai đoạn nào đó. nội đan của Hạo Thiên Xà Long Vương này ngược lại là thích hợp nhất để mình luyện hóa." Trương Hằng thầm nghĩ.
Công pháp có trình độ càng cao. tốc độ cắn nuốt và luyện hóa sẽ càng nhanh, đến khi nào tu luyện đến đỉnh cấp. uy danh của Luyện Thiên Hóa Địa mới có thể thực sự thế hiện.
ở suốt trong phòng trúc tu luyện hơn hai ngày. Trương Hằng có cảm giác đã đủ tư cách nắm trong tay lực lượng toàn thân của mình, quang đoàn màu bạc trong đan điền cùng trở nên càng ngày càng đặc hơn.
Trương Hằng đứng lên gỡ ra Mặt Nạ Như Ý, đồng Thời thu cất trận bàn vào túi trữ vật. Hắn đưa mắt nhìn ra ngoài xa, phát hiện giờ phút này chính là ban đêm.
"Ngay tại đêm nay chấm đứt đi."
Trương Hằng cười nhạt, thân hình hóa thành mấy đạo tàn ảnh. Ngay sau đó phóng lên không trung bay về hướng vương phủ.
Giải Quyết xong những chuyện phàm trần thế tục này. Trương Hằng mới có thể toàn tâm toàn ý đi tu luyện...
← Ch. 155 | Ch. 157 → |