← Ch.164 | Ch.166 → |
Từ khi đến thế giới này tới nay. Trương Hằng gặp qua tu sĩ Kết Đan Kỳ chỉ là ít ỏi không mấy người, về phần tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. cũng chỉ có một mình Vô Cực Độc Ma mà thôi.
Cho dù là hiện giờ, tu sĩ Kết Đan Kỳ vẫn có thể sinh, ra uy hiếp rất lớn đối với Trương Hằng.
Cũng may. Trương Hằng ở trong mắt người khác chỉ là một tu sĩ Luyện khí kỳ mà thôi, tu sĩ Kết Đan Kỳ họ Lôi kia hiên nhiên trực tiếp bỏ qua Trương Hằng.
ở trong mắt tu sĩ Kết Đan Kỳ. tu sĩ Luyện khí kỳ thật sự không đủ xem, tùy tiện phất tay là có thể cho ngươi chết mấy lần.
Lão giả họ Lôi này đi tới lầu hai. không ít tu sĩ đều ngừng giao dịch, dùng ánh mắt kính sợ liếc nhìn đối Phương. nhưng không dám tùy tiện tiến lên chào hỏi.
- Lôi tiền bối. ngài lại có lúc xuống chỗ này!
Trưởng lão họ Từ kia có tu vi cao nhất lầu hai, vội bước lên chào hỏi.
Dưới tình huống bình thường, tầng năm lầu các Tán Tu Giao Dịch Minh là cấm địa. đều có một vị Phó minh chủ tọa trấn.
Nói tọa trấn còn không bằng nói tu luyện ở đó. bình thường sẽ không có chuyện thì sẽ không kinh động đến tu sĩ Kết Đan Kỳ ở tầng năm.
Tu sĩ Kết Đan KỲ họ Lôi kia gật đầu với Từ Trưởng lão:
- Thời gian gần đây cận thận một chút. Kim Kiếm Môn cách đây mấy trăm dặm dường như có động cơ không bình thường.
Nói xong câu đó. lão già Kết Đan KỲ đi xuống lầu hai.
Theo tu sĩ Kết Đan Kỳ này rời đi. đông đảo tu sĩ nơi này mới thở phào một hơi, có vài người bắt đầu bàn tán xôn xao.
- Nghe nói Lôi phó minh chủ ba năm trước kết đan thành công, trở thành vị tu sĩ Kết Đan Kỳ thứ ba trong minh. Chẳng qua, nghe nói công pháp ngài ấy tu luyện có uy lực vô cùng lớn. thực lực gần với Minh chủ.
- Cái này khó nói. Lý phó minh chủ kết đan mười mấy năm. khẳng định tu vi thâm hậu hơn nhiều.
- Nửa tháng trước, có một vị tán tu ta quen biết bị Thiếu môn chủ Kim Kiếm Môn giết hại, có thể chuyện này còn chưa xong.
Trong lòng Trương Hằng không khỏi thầm than, tu tiên giới chính là như thế. Nơi có người sẽ có mâu thuẫn, tất cả chăng qua đều vì lợi ích của mình.
Cũng may, chuyện này không có quan hệ tới hắn. dù là Trời sập xuống cũng có cao tầng chống lên. Trương Hằng dạo một vòng trong Tán Tu Giao Dịch Minh, cũng không có thứ gì tốt để mua, hàn Huyền vài câu với Thư Phong, liên rời khỏi Hắc Thủy Trấn.
Xung quanh Hắc Thủy Trấn không thiếu núi non. thậm chí trong đó còn có những linh mạch loại nhỏ linh khí thưa thớt. Công pháp Trương Hằng tu luyện rất đặc thù. không có nhu cầu lớn với linh khí.
Phi hành nửa canh Giờ trên bầu Trời. Trương Hằng tìm được một chỗ có linh khí loãng nhất. Linh khí càng loãng, đại biểu cho hiếm dấu vết người, nơi như thế lại thích hợp cho Trương Hằng tu luyện. -
Rất nhanh, Trương Hằng phát hiện một hang núi nhỏ bí mật trên vách núi. Cửa vào hang núi nhỏ này chỉ cao một thước, người bình thường muốn vào cũng phải khó khăn một chút. Trương Hằng tùy tiện lấy một Thanh Linh khí hình kiếm trong túi trữ vật, dự định mở rộng.
Đúng lúc này, Trương Hằng nghe được trong hang núi truyền ra tiếng khè khè.
"Không lẽ trong hang núi này còn có yêu thú cư ngụ?"
Trương Hằng dùng thần thức đảo qua, phát hiện trong hang núi có một con cự mãng màu xanh dài mấy thước.
Cự mãng như thế, nếu đổi thành người thường sợ rằng còn không bị dọa vỡ mật, nhưng đôi thành Trương Hằng đi ra từ Huyết Sát động phủ. chỉ là chuyện nhỏ.
So sánh với Hạo Thiên Xà Long Vương như cự thú tiền sử, cự mãng này quả thật là gà con.
Trương Hằng động tác gọn gàng mở rộng hang núi, dự tính mở ra động phủ của mình ở chỗ này. Cự mãng kia thấy Trương Hằng không chút để ý xâm phạm địa bàn của nó. nào còn có thể khách khí, thân rắn còn to gấp mấy lần bắp dùi người lớn lao vụt về phía Trương Hằng.
Trương Hằng không thèm liếc tới cự mãng này. Linh khí trong tay chém ra một luồng sáng bạc sắc bén.
Phốcxẹt!
Đầu cự mãng bị chém thành hai đoạn, máu tươi tràn ra mặt đất.
Trương Hằng khẽ cau mày. đánh ra một đoàn ngân diễm xuống thân thể cự mãng.
Trong chớp mắt cự mãng bị ngân diễm cắn nuốt không còn sót lại chút gì. Cắn nuốt xong thi thể cự mãng, ngân diễm lại bắt đầu Thiêu đốt mặt đất. Thanh tẩy hết vết máu. Trương Hằng vừa chuẩn bị thu hồi ngân diễm, thế nhưng trong lòng lại dâng lên một ý niệm cản trở hành động của hắn.
Chỉ thấy ngân diễm kia bắt đầu Thiêu đốt mặt đất, đồng Thời bắt đầu lan tràn bốn phía. Nếu như không ngăn cản. sẽ gặp được cảnh tượng đồ sộ ngân diễm luyện hóa ngọn núi này.
Quả nhiên là luyện hóa vạn vật. ngay cả đá tảng bụi đất này cũng có thể luyện hóa.
Chẳng qua, luyện hóa mấy thứ này. những hạt màu bạc sinh ra cho Trương Hằng. hoàn toàn có thể bỏ qua không tính. Hơn nữa, trong quá trình Thiêu đốt sẽ từ từ tiêu hao tâm thần của Trương Hằng.
Giống như khi luyện hóa những món "có giá trị", trong quá trình luyện hóa, tinh túy thiên địa sinh ra đủ để bù đắp hao tổn tâm thần của Trương Hằng.
Vung tay lên. Trương Hằng thu hồi ngân diễm sắp sửa lan tràn vào trong cơ thể.
"Xem ra phương pháp dùng số lượng thủ thắng là không được, trừ khi nơi này là một Mạch khoáng có phẩm chất khá cao."
Nếu như cả ngọn núi nơi này là một tỏa Mạch khoáng cao cấp. Trương Hằng "thả một Mỗi lửa", là có thể ngồi chơi thăng cấp.
"Chỉ là, nếu thật sự có Mạch khoáng cao cấp gì. khẳng định sẽ bị môn phái tu chân chiếm lĩnh, tuyệt đối không tới lượt mình, trừ khi lúc thực lực của mình đã đủ mạnh mễ!"
Ý nghĩ như thế chỉ chợt lướt qua đầu Trương Hằng, nhưng lại mở ra một con đường tốt cho hắn thăng cấp trong tương lai.
Mở rộng sơn động mười mấy thước, Trương Hằng mới ngừng lại, đánh giá một hồi, dựa theo Ý mình, mở ra bốn căn phòng đá ở xung quanh hang núi.
Cứ thế, cửa hang chỉ có thể cho một người ra vào. đi thông vào mười mấy thước, là căn nhà đá Trương Hằng dùng cho tu luyện. Thời gian tàn nén nhang. Trương Hằng đã xây dựng sơ lượt hình dạng của động phủ.
Sau đó, Trương Hằng lại dùng Khu Trần Thuật làm sạch nhà đá, thuận tay lấy trong túi trữ vật mấy viên Huỳnh Quang Châu mà tu tiên giới vẫn thường dùng.
Viên Huỳnh Quang Châu của Trương Hằng là hàng cao cấp. to bằng nắm tay trẻ con. cũng Lấy được từ trong túi trữ vật của Nam Minh.
Khảm Huỳnh Quang Châu vào trong vách đá, phát hiện ánh sáng hơi yếu. vì thế đưa vào trong một chút linh khí. Lập tức, nhà đá vốn âm u ẩm ướt liền trở nên sáng sủa hơn.
Tuy rằng người tu tiên có năng lực nhìn trong bóng tối. nhưng Trương Hằng tự nhiên không quen sinh hoạt ở nơi âm u, cho dù chỉ là tu luyện.
Làm xong mọi việc, Trương Hằng lại lấy từ trong túi trữ vật một cái trận bàn. Đi tới trước cửa động phủ đơn sơ này. Trương Hằng đương nhiên sẽ không làm ra hành vi ngu ngốc treo thẻ bài bế quan ngoài cửa.
Trước tiên hành dọn đẹp đấu vết do người mở ra, sau đó thi triển mấy cấm chế đơn giản. Lập tức, cửa hang núi vốn đang tồn tại biến mất, xung quanh là vách núi liền một khối.
Khẽ lắc đầu, Trương Hằng biết rõ những ảo thuật đơn giản này tự nhiên không gạt được người tu tiên cố ý tìm kiếm. Thế nhưng Trương Hằng căn bản chưa hề nghiên cứu phương diện trận pháp cùng ảo thuật, thậm chí ngay cả nhập môn cũng chưa tính được.
Dù sao một người tu tiên tinh lực có hạn. muốn tinh thông nhiều lĩnh vực, gần như là không thể nào.
Đi vào động phủ, cuối cùng Trương Hằng khởi động trận bàn này.
Lúc này trên trận bàn khảm bốn khối tinh thạch trung phẩm. Trương Hằng thầm nghĩ nếu khảm vào bốn khối tinh thạch thượng phẩm, không biết sẽ sinh ra hiệu quả thế nào. Nhưng hắn cũng không tùy tiện thử nghiệm, linh lực ân chứa trong tinh thạch thượng phẩm tuyệt đối là đáng sợ. trận bàn này chưa chắc có thể thừa nhận nổi.
Trước tiên Trương Hằng khởi động ảo trận trong trận bàn. một khi có người xông vào sẽ bị cảnh tượng xung quanh hù dọa. Bố trí mọi chuyện thỏa đáng, Trương Hằng mới thoả mãn khoanh chân ngồi trong nhà đá.
Mở ra túi trữ vật màu đen, thần thức của Trương Hằng xẹt qua bên trong, cuối cùng rơi xuống cái trứng thân bí.
Vật này là thứ nhận được cuối cùng trong thí luyện Huyết Sát. Khẳng định không phải vật phàm, nhưng lần trước Trương Hằng Huyết khế linh hồn thất bại, chỉ có được một chút phản ứng yếu ớt...
← Ch. 164 | Ch. 166 → |