← Ch.565 | Ch.567 → |
Tại cảnh nội Tử Hoàng Phủ, sóng lớn hết đợt này tới đợt khác, trên không trung hải vực, Trương Hằng đang mở ra Thần Linh Nhãn, trong hai tròng mắt thâm thúy lưu chuyển từng tia ngân quang, thần bí mà quỷ dị.
Ở ngoài mấy vạn dặm, trên hải vực phụ cận Tử Hoàng Điện, ba đại Phủ chủ đánh cho lửa bắn tận trời, trên không gian kỳ dị của Phương Thiên Mạc bao phủ, thỉnh thoảng bị phá vỡ từng đạo vết nứt.
Bởi vì một bên Hoàng Phủ Lân không có ý muốn liều mạng thực sự, cho nên trong thời gian ngắn cũng khó phân thắng bại.
Trương Hằng cùng không phải thực sự chú ý tới trận chiến giữa ba đại nhân vật cấp Phủ chủ, mà hắn vận dụng thần thông Ngưng Mâu Thiên Lý của Thần Linh Nhãn, nhìn trộm hết thảy chuyện phát sinh bên trong Tử Hoàng Điện.
Dưới đôi mắt Thần Linh Nhãn hiểu rõ thế gian vạn vật của hắn, hết thảy chuyện xảy ra trong Tử Hoàng Điện, đều hiện ra vô cùng rõ ràng.
Trong nội tầng kho báu, hữu hộ pháp bị thương không nhẹ, vẻ mặt ảo não cùng oán hận, trong miệng lẩm bẩm nói:
- Tên tu sĩ nhân loại đáng ghét! Hãy đợi đấy! Nếu một ngày nào đó ta có thể bước vào cấp Phủ chủ, hừ! Mối hận hôm nay, nhất định phải hoàn trả gấp mười!
Bản thể của hữu hộ pháp chính là Không Linh Thạch hiếm thấy ở nhất giới, thiên phú dị bẩm, có được thiên tính Lĩnh vực không gian, đối với lĩnh ngộ về không gian vượt hơn xa thường nhân.
Giờ phút này, hắn chính là Hợp thể đại viên mãn, gần như có thể chống lại cùng nhân vật cấp Phủ chủ bình thường, nếu một ngày nào đó hắn có thể đi vào cấp Phủ chủ, không biết thực lực sẽ kéo lên đến cảnh giới như thế nào?
Trong miệng hắn thấp giọng nguyền rủa, không biết là nhằm vào Trương Hằng, hay là Hoàng Phủ Lân, hoặc cũng có thể là hai người.
Nhưng mà ngay khoảnh khắc đó, trong Lĩnh vực không gian của hắn, một đôi ngân mâu mơ hồ hiện lên, lộ ra một vẻ khinh thường, trong phút chốc liền biến mất không thấy.
-Ồ?
Hữu hộ pháp không khỏi rùng mình một cái, ánh mắt dò tra bốn phía, nhưng không phát hiện điều gì dị thường.
"Có lẽ là ảo giác của ta chăng, thân ở trong lĩnh vực không gian của mình, toàn bộ Cửu U hải vực khôn cùng này, đâu có mấy người có thể nhìn trộm ta?"
Hắn nghĩ lại một chút, trong lòng hơi an tâm phần nào, sau đó bắt đầu ngồi xuống tu luyện.
La Sát Mật Ngục, trong không gian âm U tối đen, Thiên cầm vung tay đánh ra một luồng hỏa diễm màu xanh sậm, rồi không dám ở lâu, lập tức thuấn di rời đi.
Không biết vì sao đứng ở nơi đây, nàng luôn luôn có một loại cảm giác không được tự nhiên.
Nàng mới vừa rời đi, toàn bộ Mật Ngục lập tức biến thành địa ngục Tu La.
Ngọn lửa xanh thiêu đốt hừng hực, khiến cho lũ yêu tu trong Mật Ngục phát ra từng đợt tiếng kêu la thảm thiết.
Chỉ chốc lát sau, yêu thú dưới đại yêu tu, đều chết dưới ngọn lửa màu xanh sậm này.
Kỳ quái là ngọn lửa màu xanh đó thiêu đốt thời gian lâu như vậy, mà lại không tắt hoặc yếu đi, ngược lại càng ít càng mạnh mẽ.
- Đây đúng là Thanh Liên Tịnh Hỏa? Nàng này thật đáng sợ, không ngờ nắm giữ hỏa diễm chuyên khắc chế tu sĩ Yêu tộc ta.
Lão già khô gầy lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Trên người lão cũng bị một lớp lửa xanh thiêu đốt, nhưng không biết vì sao lớp lửa xanh này, thủy chung đều không thể đột phá tầng phòng ngự của lão.
Ngoài ra, vài tên đại yêu tu khác, cũng chống lại Thanh Liên Tịnh Hỏa, trong thời gian ngắn cũng có thể giữ được tính mạng.
- Cốt Vương tiền bối! Ngài mau nghĩ biện pháp cứu chúng ta ra ngoài đi!
Một gã đại yêu tu la lên nói với lão già khô gầy.
- Đúng vậy! cốt Vương tiền bối! Ngài là đệ nhất nhân dưới Phủ chủ trong chúng yêu tu Cửu U hải vực, nếu ngay cả ngài cũng không có cách nào, không bao lâu nữa chúng ta sẽ chết đi.
Một gã đại yêu tu khác thỉnh cầu.
Lão già khô gầy, cũng chính là trong miệng bọn họ gọi là cốt Vương, vẻ mặt cười lạnh nói:
- Lão phu ta nếu có biện pháp, còn có thể ở lại trong này sao?
Trong mắt cốt Vương mang theo vài tia trào phúng, nhìn lướt qua mấy tên đại yêu tu, rồi không hề lên tiếng nữa để mặc cho Thanh Liên Tịnh Hỏa đốt cháy thân thể của mình.
Vài tên đại yêu tu may mắn còn tồn tại, ai nấy đều lộ vẻ mặt tuyệt vọng. Mắt thấy pháp lực trong cơ thể mau chóng trôi đi, lực lượng của thân thể cũng từng chút biến mất, lại bất lực không thể ngăn cản.
"May mà, Thanh Liên Tịnh Hỏa không ai điều khiến, hơn nữa lão bất tử Tử Hoàng kia không rảnh phân thân, cơ hội như thế nếu không lợi dụng..."
Trên mặt cốt Vương lộ ra một tia kiên quyết, thầm nghĩ: "Cùng với bị đốt chết trong La Sát Mật Ngục này, còn không bằng liều mạng một lần, một khi thành công thực lực của ta thật rất có thể nhảy vọt về chất!"
- A...
Trong lúc đó một gã đại yêu tu pháp lực đã khô kiệt, thân thể Hợp thể kỳ mạnh mẽ đột nhiên bùng cháy, "Phốc phốc" mấy tiếng, rất nhanh bị Thanh Liên Tịnh Hỏa bao phủ, phát ra tiếng thét khiến lòng người lạnh ngắt.
Với tốc độ có thể thấy được, máu thịt hắn trong ngọn lửa xanh thiêu đốt, cháy bùng lan vào xương cốt phía trong.
Chỉ khoảng nửa khắc thân thể hắn, bị thiêu đốt chỉ còn lại một đống xương trắng.
Thân thể của đại yêu tu Hợp thể vô cùng cường hãn, không thể nghi ngờ trong đó xương cốt là cứng rắn nhất.
Cho nên, những xương cốt này tuy rằng đã bị thiêu đốt, nhưng không có khả năng trong thời gian ngấn cháy sạch.
Ngay giờ khắc này, trong hai tròng mắt âm U của cốt Vương, lóe ra từng tia sáng xanh biếc, sắc mặt vô cùng dữ tợn khủng bố.
Đột nhiên, từ trong miệng lão trong phun ra mấy chữ:
- Cốt Ma Phân Ly Đại Pháp!
"Răng rắc! răng rắc! răng rắc! "
Thân thể lão đột nhiên phân rã thành vô số phần, hóa thành ngàn vạn mảnh xương nhỏ.
"Ầm!"
Huyết nhục bắn tung tóe.
Trừ một đống mảnh nhỏ xương cốt cùng một đoàn quang diễm màu xanh âm U bên ngoài, thân thể cốt Vương trong tiếng bùng nổ tiêu biến mất.
Nhưng mà, dù vậy, một cái kim liên như ẩn như hiện, dĩ nhiên trói buộc đoàn quang diễm xanh biếc của lão.
Trong quang diễm có thể nhìn thấy một cái Nguyên anh có vẻ suy yếu.
"Thành hay bại chính là lúc này!"
Nguyên anh của cốt Vương chợt lóe sáng lấp lánh, ngàn vạn mảnh nhỏ xương cốt rơi tán loạn trên mặt đất, dưới dẫn dắt của từng đạo ánh sáng màu xanh biếc, đột nhiên lủi về hướng những xương cốt của đại yêu tu Hợp thể bị Thanh Liên Tịnh Hỏa chậm rãi thiêu đốt kia.
"Phốc!"
Trong những mảnh xương nhỏ này tiết ra một ngọn lửa mầu trắng ngã âm trầm, trong phút chốc xâm nhập trong những xương cốt kia.
"Xèo xèo..."
Ngọn lửa màu trắng ngã rơi trong La Sát Mật Ngục, liền bắt đầu tranh giành địa bàn với Thanh Liên Tịnh Hỏa.
Hai loại hỏa diễm cực đoan, bắt đầu tranh phong mãnh liệt.
Trong quá trình này, thân thể cốt ma bùng nổ sinh ra hàng ngàn hàng vạn mảnh xương nhỏ, cuồn cuộn không ngừng phun ra hỏa diễm mầu trắng ngã. Không sợ sinh tử đánh tới Thanh Liên Tịnh Hỏa.
Cái này cũng có ý nghĩa từng mảnh từng mảnh xương nhỏ tan rã, từ nhũ bạch trong suốt đến khô vàng rồi biến thành màu đen. cuối cùng hóa thành tro tàn. tiêu tán ở dưới đáy vực biển sâu này.
- Cốt lão yêu! Ngươi định làm gì...
Mấy đại yêu tu Hợp thể pháp lực hùng hậu, thấy tình cảnh như vậy, một đám đều mặt đầy vẻ phẫn nộ, trong mắt lộ ra sợ hãi thật sâu.
- Ha ha ha... hôm nay các ngươi chính là tế phẩm của lão phu, chỉ cần hoàn toàn tiêu hóa các ngươi, chẳng những ta có thể thoát khỏi nơi đây, mà còn có thể tu thành Cốt Ma Phân Ly Đại Pháp kỳ thuật của thế gian này. Đến lúc đó, ta chính là Cốt Vương mặc sức tung hoành dưới Cửu U hải vực này!
"Ầm!"
Một mảng lớn hỏa diễm màu trắng ngã đột nhiên bùng nổ, cuộn trào mãnh liệt, thanh thế tăng mạnh lên mấy lần, rất nhanh liền dập tắt Thanh Liên Tịnh Hỏa.
Dù sao Thiên cầm chủ nhân của Thanh Liên Tịnh Hỏa đã rời xa nơi đây, không rảnh phân tâm khống chế ngọn lửa này, cho nên mới bị lão thành công dập tắt.
"Phốc phốc phốc..."
Hỏa diễm màu trắng ngã từng mảng lớn. đánh tới hướng những đại yêu tu còn thừa lại đang hấp hối, không phí bao nhiêu sức lực liền phá vỡ tầng phòng ngự của bọn chúng.
Sau đó, toàn bộ trong La Sát Mật Ngục vang lên thanh âm "xèo xèo két két", trên tất cả xương cốt rơi rụng đều bùng lên ngọn lửa màu trắng ngã.
"Rắc rắc..."
Những xương cốt này lần lượt tan rã. rồi lại bắt đầu tụ lại từng chút một.
Cuối cùng, nước biển lay động rung chuyển một trận, hỏa diễm mầu trắng ngã đột nhiên bành trướng, chiếu sáng toàn bộ La Sát Mật Ngục thành một màu trắng bệch.
"Ông..."
Trong một mảng bạch quang âm trầm, một đống lớn xương cốt gãy vụn, hợp thành một bộ xương khô vô cùng khô gầy, hai tròng mắt liên tục nhấp nháy ngọn lửa màu xanh biếc.
Từng điểm từng điểm mầu trắng ngã thu nạp từng chút một, dung nhập vào bộ xương khô quỷ dị này, khiến nó càng lúc càng trở nên ngưng thực và cứng rắn hơn.
Cuối cùng, thân thể của bộ xương khô này, thậm chí còn lấp lánh sáng bóng như kim loại.
Một cổ uy áp cường đại kinh người từ trên bộ xương khô tán phát ra, làm cho nước biển bốn phía, hơi vặn vẹo biến hình, không gian hơi hơi dao động.
"Rắc..."
Tiếng kim chúc gãy đoạn vang lên trong La Sát Mật Ngục tĩnh mịch, tiếp theo, Cốt lão yêu cất tiếng cười to:
- Ha ha ha... rốt cục lão phu tự do rồi! Tử Hoàng! Ngươi hãy đợi đấy! Mối cừu này mối hận này, lão phu nhất định phải hoàn trả gấp trăm lần!
"Ầm!"
Lão hung hăng giậm một cái trên mặt đất, toàn bộ La Sát Mật Ngục đổ sụp, làm cho Tử Hoàng Điện vốn đã bị tàn phá không trọn vẹn rung chuyển một trận, lắc lư như sắp sụp đổ.
- Đó là...
Hai nhân vật then chốt trong đại điện, Tử Lượng cùng Tử Ngọc nghe được tiếng cười to khiến người ta sởn tóc gáy kia, đều lộ vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng phóng ra thần thức dò tra.
Đột nhiên, một cổ khí tức nguy hiểm làm cho người ta hít thở không thông, từ dưới đại điện truyền lên.
← Ch. 565 | Ch. 567 → |