← Ch.667 | Ch.669 → |
Tám tấm Huyết Sát Lệnh xuất thế toàn bộ!
Ngay cả những nhân vật vô địch một giới như Huyền Long Đại Vương và Trương Hằng cũng đều cảm thấy hồi hộp.
- Pháp Thiên lão tăng, tấm Huyết Sát Lệnh kia tạm thời để trong tay ngươi đi.
Huyền Long Đại Vương lạnh nhạt nhìn Pháp Thiên một cái. giọng điệu có vẻ rất tùy ý.
Chỉ cần tám tấm Huyết Sát Lệnh tề tựu vậy là nhiệm vụ của hắn đã cơ bản hoàn thành.
- Chúng ta trở về Huyền Thiên đại điện trước.
Trương Hằng bỏ lại một câu rồi thuấn di lên Huyền Thiên đại điện trên Thiên Tinh Đình.
Huyền Long Đại Vương và Pháp Thiên sau đó cũng thuấn di đi.
- Huyền Long bệ hạ và Trương đạo hữu quả thực là mã đáo thành công, mời được Pháp Thiên cao tăng lánh, đời tới đây.
Thất Tinh Thánh Quân ngồi trên bồ đoàn ở đỉnh của bậc thang ngọc bích cười ha hả nói. giọng nói ôn nhuận, rất có sức hút.
- Lão nạp có thể khiến Huyền Long bệ hạ và Trương đạo hữu đích thân tới. cũng nhờ phương thức nào mà được mời tới Huyền Thiên đại điện, quả thực là bất đắc dĩ.
Pháp Thiên mỉm cười, sắc mặt còn hơi tái nhợt, ánh mắt Đảo qua mọi người trong đại điện, chào hỏi những nhân vật cấm kỵ này.
Khóe miệng Trương Hằng lộ nụ cười khó có thể nắm bắt.
- Pháp Thiên cao tăng thật sự có ý thế sao?
- Trương đạo hữu có gì chỉ giáo?
Pháp Thiên kinh ngạc nói.
Trương Hằng cười ha hả. cũng không giải thích gì nhưng thần quang sắc bén trong mắt hắn lại ẩn chứa một tầng ý tứ khác.
- Lão nạp có thể tiến vào động phủ kia nhưng cũng không muốn tranh đoạt bảo vậy, chỉ ở bên cạnh điều đường một thời gian. Các vị đồng đạo nếu có quyết định gì thì cũng không cần trưng cầu ý kiến của ta.
Pháp Thiên lão tăng dứt lời liền tới một tấm bồ đoàn ở một góc sáng sủa mà ngồi khoanh chân xuống, trên người hiện ra một tầng phật quang, nhắm mắt lại không nghe không hỏi tới việc của ngoại giới nữa.
Cửu U Ma tôn ngồi ở một góc đối diện nhìn phật quang trên người Pháp Thiên lão tăng, trên mặt lộ vẻ chán ghét.
Đúng lúc này thì Thất Tinh Thánh Quân lên tiếng:
- Tám tấm Huyết Sát Lệnh đã tề tựu. theo lý thuyết thì Huyết Sát chủ động phủ đã có thể được chúng ta hợp lực mở ra. Nhưng thông qua Hạo Thiên Kính xem xét thì vừa rồi trong Chu Vương Triều còn có hai vị nhân vật đỉnh phong còn chưa tới Huyền Thiên đại điện này.
- Còn hai vị? Là ai?
Huyền Long Đại Vương nhướng mày.
Thất Tinh Thánh Quân tới trước mặt Hạo Thiên Kính phất tay một cái. ánh sáng trên kính hơi nhạt đi. sau đó tập trung ở hai địa phương.
Trong đó có một là ở trong một quốc gia của phàm nhân, vị trí cụ thể là ở trên một phố phường thế tục, ngư long hỗn tạp.
Nhìn tình huống này thì vị tu sĩ Đại Thừa Kỳ này đang sống lẫn giữa phàm nhân.
Một địa phương khác là ở một nơi thế ngoại Đào viên của Đông Vân đại lục. nơi đó có một thôn nhỏ bình thường, có không ít thôn dân, nhìn qua cũng như không có tu vi gì.
- ít nhất còn có hai người.
Thất Tinh Thánh Quân cười nói.
Dứt lời ánh mắt của hắn liền đảo qua Trương Hằng và Huyền Long Đại Vương.
Tu sĩ Đại Thừa Kỳ bình thường nếu không muốn đi thì tu sĩ đồng cấp dù có tới vài người cũng chăng làm gì được. Nhưng chỉ có Trương Hằng và Huyền Long Đại Vương là ngoại lệ.
- Giao cho hai chúng ta đi.
Huyền Long Đại Vương thản nhiên nói. ánh mắt nhìn thoáng qua Trương Hằng:
- Trương Hằng, ngươi không ngại đi một chuyến nữa chứ?
- Binh chia hai đường.
Trương Hằng thản nhiên nói.
Hai người nhìn nhau, trong không khí dường như có hoa lửa sinh ra. khiến những tu sĩ còn lại cảm thấy kinh hãi.
Vút!
Hai người gần như đồng thời biến mất trong Huyền Thiên đại điện.
- Chúng ta thông qua Hạo Thiên Kính nhìn tình huống cụ thể đi.
Thất Tinh Thánh Quân lộ nụ cười ấm áp. vung tay lên trước mặt kính.
Lập tức mặt kính lớn màu lam kia phân làm hai nửa. đồng thời thể hiện ra chuyện xảy ra ở hai địa phương bất đồng.
Trên hai nửa mặt kính này phân biệt thể hiện hành động của Trương Hằng và Huyền Long Đại Vương ở Đông Vân đại lục.
Vút!
Thông qua Hạo Thiên Kính, các tu sĩ nhìn thấy Trương Hằng đã tới nơi thế tục phàm nhân kia.
Hắn đi tới không khiến bất cứ phàm nhân nào ở bên cạnh chú ý.
Bước trên mặt đất cũ kỹ. Trương Hằng chẳng nhanh chẳng chậm, giống như cưỡi ngựa xem hoa, đôi mắt chỉ hơi khác người thường một chút, nhìn khắp bốn phía, lộ ra hào quang cơ trí xa xưa.
Rốt cục hắn cũng đi tới trước một gian nhà lớn của nhà giàu có. ngẩng đầu nhìn tấm biển trước cửa lớn.
- Tấn phủ.
Trương Hằng nhẹ nhàng đọc hai chữ này, đi vào bên trong như chỗ không người,
Tám gã hộ vệ trước cửa rõ ràng thấy Trương Hằng nhưng lại mơ hồ để hắn đi vào.
- Hả? Vừa rồi có người đi vào. không biết cùng không thông báo gì.
Một lát sau, một hộ vệ mới phản ứng. sắc mặt bảy tên hộ vệ còn lại cũng đều đại biến, kinh hô một trận.
Trương Hằng lững thững đi dạo trong sân Tần phủ giống như đi dạo trong sân nhà mình vậy.
Rốt cục xuyên qua vài hành lang, thoáng qua vài tên nha hoàn và tiểu thư, cuối cùng hắn đi tới một phòng chứa củi rách nát.
Trước sân có không ít củi gỗ được xếp đặt tự nhiên theo chất gồ và hoa văn. tuyệt đối là đỉnh phong trong thế tục.
Trương Hằng nhặt lên một đoạn củi được chặt rất tốt, thần thức tỏa ra rồi khẽ lắc đầu.
- Tam Lưu Kiếm Ý.
- Các hạ tại sao lại nói lời này?
Một lão già hai mắt đục ngầu, lưng còng vui vẻ từ bên trong phòng đi ra. trên người còn tỏa ra mùi rượu xâm nhập vào cốt tủy.
ở một nơi khác, Huyền Long Đại Vương cũng có tiến triển.
Hắn không giống như Trương Hằng tùy ý tự nhiên như vậy mà thuấn di tới phiến Đào nguyên này liên đứng giữa không trung phía trên thôn xóm vô danh này, nhìn tất cả phía dưới.
Một đôi mắt màu vàng lạnh lùng vô tình đảo qua tất cả thôn dân tại thôn xóm này. Cuối cùng ánh mắt của hắn dừng lại ở phía đông thôn. ở trước một hồ nước trong suốt.
Bên cạnh hồ nước có một nữ nhân dung mạo đẹp như tiên nữ. ăn mặc như thôn nữ đang giặt quần áo bên cạnh hồ. vẻ mặt vô cùng chăm chú. dường nhưng hồn nhiên không biết Huyền Long Đại Vương giáng xuống.
Huyền Long Đại Vương vô thanh vô tực đi tới trước người thôn cô. dáng người cao lớn khôi ngô dưới ánh mặt trời chiếu xuống có vẻ cao lớn không nói lên lời. tràn ngập khí phách vô cùng.
Theo ý thuyết thì đổi lại là người bình thường cũng có thể thông qua biến hóa rất nhỏ từ ánh sáng, không khí lưu đông mà cảm thấy có người đã tới.
Nhưng thôn cô này lại nhập thần vô cùng, đôi bàn tay nhỏ bé mịn màng như ngọc vẫn đang Vô quán áo. động tác cực kỳ bình thường, không có gì đặc thù.
Huyền Long Đại Vương đứng bên cạnh nàng, cũng không biết là vì nguyên nhân gì mà trong thời gian ngắn cũng không gọi thôn cô này.
Ánh mắt của hắn quan sát mọi cử động của đối phương, dường như muốn từ đó tìm ra chút manh mối.
Cuối cùng Huyền Long Đại Vương khẽ cau mày. ho nhẹ một tiếng.
Thôn cô lúc này mới hoàn hồn, ngẩng khuôn mặt mộc mạc tự nhiên lên. đôi mắt sáng ngời nhìn Huyền Long Đại Vương.
Động tác của nàng bình thường như vậy, dung nhập môi trường cuộc sống bình thường bốn phía.
Nhìn thấy người ngoài là Huyền Long Đại Vương, nàng không có chút vẻ mặt bất ngờ nào, ngược lại tươi cười xinh đẹp hỏi:
- Các hạ là Huyền Long bệ hạ ở Cửu U hải vực rồi.
Mặc dù dung mạo không phải khuynh quốc khuynh thành nhưng mỗi cử động của nàng đều đẹp đẽ động lòng người.
- Tu vi đỉnh phong nhân giới ngộ tới siêu phàm thoát tục. ngược lại trở về nguyên dạng, dung nhập vào môi trường xung quanh, ảnh hưởng tới khí hậu một phương. Xin hỏi có thể cho ta biết tên tuổi của cô nương hay không.
- Huyền Long bệ hạ có thể gọi ta là Vân Mông.
Thôn cô cười rất tự nhiên.
- Vân Mộng? Có phái là Vân Mộng tiên tử pháp lực thông thiên từ thời kỳ thượng cổ hay không?
Ánh mắt Huyền Long Đại Vương lộ vẻ tò mò.
Ở trong lịch sử xa xưa của Đông Vân đại lục. số lượng nhân vật cấm kỵ cũng không nhiều, gần như mỗi một vị nhân vật thần thoại đều ghi lại trong sách cổ. bao gồm cả những nhân vật như Huyền Long Đại Vương hiện tại, hải ngoại tam tiên ngạo thị một giới.
Thôn cô hé miệng cười:
- Không ngờ Huyền Long bệ hạ còn nhớ tới tên tuổi của tiểu nữ.
Nàng thản nhiên thừa nhận thân phận của mình, đúng là cường giả cấm kỵ Thượng cổ Vân Mộng tiên tử.
- Ngươi cùng biết lần này ta tìm tới nơi này là có chuyện gì chứ?
Huyền Long Đại Vương nói.
- Tiểu nữ lánh đời. làm sao biết được ý đồ của Huyền Long bệ hạ chứ.
Vân Mộng tiên tử nhẹ nhàng lườm một cái.
- Tám tấm Huyết Sát Lệnh đã tề tựu. ta mời tiên tử đi tới Huyền Thiên đại điện, cùng với cường giả một giới chúng ta mở Huyết Sát chủ động Phủ ra.
- Huyết Sát chủ động phủ?
Vân Mộng tiên tử chớp mắt một cái.
- Nếu ta không đi thì sao?
- Ngươi sẽ đi.
Giọng nói của Huyền Long Đại Vương lộ vẻ cứng rắn, ánh mắt màu vàng lộ ra ý chí tinh thần không thể làm trái.
Vân Mộng tiên tử trầm ngâm thật lâu, thở dài sâu kín:
- Ta muốn sống an bình ở giới này một thời gian cuối cùng, chút nguyện vọng ấy cũng không làm được. Đánh cũng không đánh lại ngươi, đành phải đi theo ngươi thôi.
Nàng tuy nói nhẹ nhàng nhưng trong lòng lại vô cùng bất đắc dĩ.
Hai người đang nói nhưng lại có thần thức của những nhân vật cấm kỵ thăm dò tới, mang tới áp lực cực kỳ khủng bố.
- Ha ha! Tiên tử là người thông minh, không giống vị gọi là Phật môn cao tăng vừa rồi, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.
Trên mặt Huyền Long Đại Vương lộ nụ cười vừa lòng.
Đồng thời lúc này việc của Trương Hằng phía kia cũng tiến tới giai đoạn chót.
- Tam Lưu Kiếm Ý. lại còn gồm tất cả kiếm thuật nhân gian, dĩ nhiên lại trở về cảnh giới một nhành cây ngọn cỏ. vạn vật trong nhân gian cùng có thể trở thành kiếm.
Khóe miệng Trương Hằng lộ nụ cười, thản nhiên đáp.
Ánh mắt lão già lưng còng mắt đục ngầu kia lóe lên ánh sáng, nhìn chăm chú Trương Hằng thật lâu rồi mới thở dài:
- Ta cảm thấy một luồng khí tức quen thuộc trên người ngươi. Ngươi có từng giết hậu bối của ta không?
Trương Hằng nao nao. đôi mắt lưu chuyển hào quang màu vàng, sau đó ngưng tụ thành một điểm.
- Ngươi nói là nó?
Trên thân thể Trương Hằng lóe lên một luồng sáng màu vàng, ổn định lại biến thành một nam nhân giống Trương Hằng như đúc.
Ý niệm của nam nhân này vừa động, trong tay liền lóe lên một cổ kiếm tỏa ra kiếm quang màu vàng huyễn lệ.
Kiếm này chính là Huy Hoàng Kiếm mà lúc trước Trương Hằng ngẫu nhiên nhặt được tại Tam Tinh Vực. hiện giờ đã được Trương Hằng xác định là một kiện linh bảo truyền thừa. Đáng tiếc là đẳng cấp có cao cũng không thể so được với linh bảo thượng phẩm.
Hiện giờ thanh kiếm này nằm trong tay phân thân là pháp bảo dự bị.
Sau khi bế quan vài năm, Trương Hằng hấp thu một bộ phận tinh túy của tiên bảo Phi Kiếm, cũng kết hợp một số tài liệu luyện chế ra ba thanh phi kiếm cấp bậc linh bảo cực phẩm cho phân thân dùng.
Lão già lưng còng khi nhìn thấy Huy Hoàng Kiếm thì mặt lộ cảm tình đặc thù.
Vào một khắc này, cả người hắn đột nhiên đứng thẳng dậy. lưng không còn còng, ánh mắt cũng không còn đục ngầu, trên người tỏa ra một luồng kiếm ý cường đại có thể phá tan trời xanh, thuận gió mà đi.
Hắn gằn từng chữ một:
- Giết chết hậu bối của ta. mưu đoạt Huy Hoàng Kiếm là linh bảo truyền thừa của ta, dù là nhân vật đỉnh phong giới này ta cùng phải trừng trị ngươi một chút.
← Ch. 667 | Ch. 669 → |