← Ch.707 | Ch.709 → |
Hình tượng Vũ Vô Cực có vẻ mờ nhạt, nhưng tiếng nói lạnh lùng ngạo mạn vẫn cứ quen thuộc như trước.
"Đây là chuyện gì?"
Trương Hằng cố gắng làm mình tỉnh táo lại.
Mình vừa mới nhìn thấy một con mắt màu máu, sau đó liền đột ngột đến chỗ này.
Tinh thần ảo tưởng!
Nhất định đây là tồn tại ảo cảnh gì đó!
Trương Hằng cho ra kết luận.
- Trương Hằng... nhiều năm không gặp, ngươi đã mất đi dũng khí trước kia, không dám quyết chiến với ta?
Vũ Vô Cực cười lạnh nói, cái bóng hình rồng sau lưng phát ra tiếng rống chấn nhiếp tâm thần, quanh quẩn trong dày núi xung quanh.
- Muốn chiến liền chiến!
Trương Hằng dứt khoát đáp lại, hắn đã hiểu được, có thể đây là một loại khảo nghiệm của chủ động phủ Huyết Sát.
Bụp!
Vũ Vô Cực thuấn di tới, nhẹ nhàng băng quơ vung tay ra, liền chộp lấy cổ họng TrươngHằng.
Tốc độ của hắn không nhanh không chậm, Trương Hằng có thể nhìn thấy rõ ràng động tác của đối phương, lại chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.
- Sao lại thế được...
Trương Hằng chấn động, thời kỳ ở Tam Tinh Vực, năng lực của Vũ Vô Cực bị phong ấn, làm sao có được thực lực mạnh như thế.
- Ngươi thua... Thật làm cho ta thất vọng, còn uổng Vũ Vô Cực ta đợi ngươi nhiều năm như thế, ký gửi kỳ vọng rất cao với ngươi. Kết quả là, ngươi vẫn là một tên phế vật.
Phế vật!
Hai chữ như sấm sét nổ tung trong lòng Trương Hằng.
-Chết đi...
Vũ Vô Cực tăng thêm sức, không ngừng phong ấn pháp lực của Trương Hằng, thậm chí còn ngăn chặn linh hồn của hắn.
Tử vong tới gần từng chút một.
Tuy rằng là ảo cảnh, nhưng cảm giác tử vong lại chân thật như thế.
Trương Hằng tràn đầy vẻ ngạc nhiên, điều này làm cho hắn nhớ tới tình cảnh trước khi mình đi đến thế giới này:
- Chuẩn bị xong chưa?
NPC lão đạo sĩ nhìn hắn nói.
- Làm đi.
Trương Hằng trả lời rất bình thản, chính mình cùng không phải người chơi đầu tiên chết trong tay NPC.
Lão đạo sĩ gật đầu, vươn cánh tay khô gầy như que củi của hắn, một đạo sợn sóng hư vô bay tới Trương Hằng. :
Trong nháy mắt sợn sóng hư vô bay tới trên người Trương Hằng, hắn cảm nhận được một cỗ mùi vị nguy hiểm - đây không phải cảm giác nguy cơ tử vong trong trò chơi, mà là một loại cảm ứng tự nhiên khi sinh vật đối diện với cái chết.
Trước mắt tối đen, thân thể Trương Hằng ngã xuống, hắn đã chết.
Trên thực tế, khoảng khắc đó hắn không cho rằng lão đạo sĩ có thể lấy mạng mình, dù sao cùng chỉ là trò chơi.
Nhưng mà, trong nháy mắt trước khi tử vong, cái loại cảm giác đó cũng rất giống như Lúc này.
Chẳng lẽ...
Trong lòng Trương Hằng kinh hãi.
Nếu mà mình chết trong tay Vũ Vô Cực ở trong ảo cảnh này, như vậy kết quả...
Chết ở trong ảo cảnh, như vậy mình cũng sẽ chết trong hiện thực.
Đây là kết luận của Trương Hằng, nó chân thực chính xác như thế.
Nhìn gương mặt Vũ Vô Cực quen thuộc ở ngay trước mắt, trong đầu Trương Hằng đột nhiên xuất hiện hồi ức:
- Có nhớ không, giữa chúng ta còn có một trận chiến. Tuy rằng bản tôn của ta đã rời khỏi Ba mươi sáu giới, nhưng tuyệt đối sẽ không quên việc này.
- Đương nhiên là nhớ, ngươi đến đây là vì cái gì?
- Tốt, nếu đã thế, vậy ngươi mang theo ý chí của ta - đánh lên thượng giới!
- Ngươi không dám?
Trong giọng nói Vũ Vô Cực lộ ra vài tia thất vọng cùng khó hiểu, chợt khẽ thở dài:
- Chuyện trên thế gian này, chỉ cần dám nghĩ, sẽ không có gì không làm được. Chênh lệch giữa kẻ mạnh và kẻ yếu, chính là ở chỗ ngươi có đủ tự tin, có một trái tim bao dung rộng lớn. Cho nên, chuyện kẻ mạnh có thể làm được, kẻ yếu không làm được.
Bỗng nhiên, trên người Trương Hằng dâng lên một cỗ dũng khí cùng tự tin trước nay chưa từng có. Hắn nhìn Vũ Vô Cực trước mặt bóp chặt cổ mình, lại vẫn có thể nói chuyện được:
- Ngươi không phải Vũ Vô Cực.
Trong ánh mắt thâm thúy của hắn nổi lên một cái lốc xoáy vàng nhạt, sâu không thấy đáy.
Trong ánh mắt hắn, Vũ Vô Cực trước mắt chỉ là một đoàn ánh sáng màu máu, bên trong chỉ có một con mắt đỏ máu nhỏ bé.
- Phá Diệt Thần Quang!
Trương Hằng há miệng, phun ra một đường ánh sáng nửa trong suốt, vừa lúc đánh trúng đoàn ánh sáng màu máu này, cũng hủy diệt con mắt đỏ máu kia.
Ầm!
Cảnh tượng trước mắt biến đổi, bên tai truyền đến tiếng gió Vù Vù, bản thân hắn ở giữa cột sáng màu máu nhu hòa.
- A....
Một tiếng hét thảm truyền đến, cách đó không xa có một gã cường giả cấp phủ chủ rơi xuống ở trong cột ánh sáng màu máu.
Ầm!
Rơi xuống mặt đất, tan xương nát thịt!
Tuy rằng chỉ cao mấy trăm trượng, nhưng lực trói buộc không gian nơi đây đã khác hẳn. Độ cao mấy trăm trượng, tuyệt đối có thể té chết một gã cường giả cấp phủ chủ.
A!
Kim Bằng Yêu Thánh Vương cùng té từ trong cột ánh sáng màu máu xuống, nhưng trong nháy mắt sắp rơi xuống mặt đất, một hạt châu màu vàng trên trán hắn tản mát ra một cỗ hào quang quỷ dị, bao bọc hắn lại.
Vù!
Hắn đứng vững trên mặt đất, sau đó lại bay lên trên lần nữa.
Ngắn ngủn một hai nhịp thở, Trương Hằng nhìn thấy mười mấy người rơi xuống, nhưng có thể giữ được mạng, lại chỉ có một mình Kim Bằng Yêu Thánh Vương.
- Không hay, mấy người Vân Dịch...
Ánh mắt Trương Hằng đảo qua, nhanh chóng thấy được ba người Vân Dịch.
Lạc Hà vẫn có vẻ rất bình tĩnh, bộ dáng cổ Thương có chút kinh dị, Vân Dịch lại toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Phù!
Vân Dịch thở ra một hơi, nói:
- Sư tôn, vừa rồi thật nguy hiểm, nếu không phải ta ăn Thiên Hương Quả, có lẽ lúc này đã chết rồi.
- Thiên Hương Quả?
Trương Hằng thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Khó trách trước khi ta đến đây, cảm thấy thứ này có lẽ sẽ có tác dụng cho chúng ta, cho ngươi ăn một trái đúng là cực kỳ chính xác.
- Sư tôn quả nhiên liệu sự như thần, cứu đồ nhi một mạng.
Vân Dịch vẫn còn sợ hãi nói.
Bùm bùm!
Liên tiếp có tu sĩ rơi xuống dưới.
Trương Hằng cùng không ra tay giúp đỡ, hắn chuyển mắt nhìn về phía Huyền Long Đại Vương.
Hộc!
Trên trán Huyền Long Đại Vương toát mồ hôi hột, nhớ tới những chuyện xảy ra trong ảo cảnh, hắn liền cảm thấy đáng sợ.
Ở trong ảo cảnh, hắn gặp một đối thủ, chính là kẻ địch lớn nhất của hắn trong giới này - Trương Hằng.
Trải qua một phen khổ chiến, Trương Hằng dùng thần thông vô thượng bức hắn đều đường cùng, sắp thấy ngã xuống bờ vực tử vong.
Nhưng ở thời điểm cuối cùng, Huyền Long Đại Vương tế ra bài tẩy của mình, lòng tin tăng vọt, mới giết chết Trương Hằng.
"Nếu ta có thể giết hắn trong ảo cảnh... như vậy trong khi giao chiến sau này, ta nhất định có cơ hội giết kẻ kia."
Trong mắt Huyền Long Đại Vương lộ ra một tia sát khí.
Lại qua mấy nhịp thở, không còn người nào rơi xuống trong hào quang màu máu.
Nhưng mà, số lượng tinh anh Chu Vương Triều đã giảm mạnh.
Cường giả cấm kỵ lại không có tổn thất, có thể tu luyện đến cảnh giới này, người nào không có tâm tình cứng rắn như thùng sắt.
Nhưng mà, cường giả Đại Thừa Kỳ trở xuống đã chết một mảng lớn.
Lúc này, trong hào quang màu máu chỉ còn lại hai ba mươi người.
Bụp!
Đột nhiên, mọi người trong hào quang màu máu chợt thấy trước mắt tối đen.
Cảnh tượng biến đổi, hào quang màu máu biến mất.
Mọi người lại đi đến một cái sân xa lạ.
Đứng ở trên sàn nhà có những hoa văn đỏ sậm, phía trước là đại điện rực rỡ xa xưa, còn có quỳnh lâu ngọc các, lộ ra khí tức tang thương xa xưa.
Ở trong này, bất cứ một tòa kiến trúc nào cũng cao ít nhất trăm trượng, khí thế hùng hồn như cự thú tiền sử.
Trên đầu là bầu trời đêm tối mịt, chấm thêm những ngôi sao lớn nhỏ sáng sáng tối tối.
Ở trong ngân hà lấp lánh kia, lại có đến hai mặt trăng.
Lại nhìn về phía bên sườn, chúng tu sĩ không khỏi kinh hồn thất thố.
Chỉ thấy, tất cả đại điện, lầu các tráng lệ huy hoàng xa xưa này... hết thảy đều lơ lửng trên một mảnh tinh không.
Đây là cảnh tượng cỡ nào, giống như dọn toàn bộ kiến trúc hoàng cung kinh đô thế tục đưa lên trên tinh không.
Nhưng có chỗ bất đồng, là những kiến trúc hùng vĩ này, mỗi cái đều to lớn gấp trăm lần hoàng cung phàm thế.
- Đây... nơi này là?
Bóng người khô gầy đội nón tre không khỏi run lên.
Chân Ma Hình Cảnh thấy thế, cũng ngẩn ra.
- Nơi này là Đại điện Ma giới!
Bóng người khô gầy kia đột nhiên xốc nón tre lên, lộ ra bộ dạng cổ lão yêu.
Cái gì?
Đại điện Ma giới!
Chúng cường giả hai mặt nhìn nhau, kinh dị không thôi.
Trương Hằng không khỏi nhìn mảnh thiên địa này, lầu các đại điện rực rỡ làm người ta ngường mộ, cùng với dòng suối, lâm viên, dãy núi, toàn bộ lơ lửng ở giữa tinh không hùng hồn.
Làm cho người ta cảm giác nơi này giống như trung tâm ở giữa không gian Vũ trụ bao la.
- Đúng thế.. , nói đúng hơn, nơi này hẳn là Đại điện Ma giới không đầy đủ, mạnh mẽ bị na di đến mảnh không gian này.
Cổ lão yêu lộ ra thần sắc nhớ lại, chậm rãi đạp bước, vươn tay chạm vào vật chất màu đá đen bên cạnh.
Mọi người không khỏi ngẩng đầu nhìn, lập tức kinh hãi mất hồn.
Hai bên cạnh bọn họ, đang đứng hai con Hắc Long vô cùng to lớn, sống động như thật.
Hắc Long dài chừng hai ngàn trượng, cao năm trăm trượng, một cái vảy rồng của nó còn to hơn cả phòng ốc thế tục.
Ở trước mặt nó, mọi người phía trước còn không bằng con kiến.
- Các vị thí luyện giả, rốt cuộc các ngươi đi tới Đại điện Ma giới bị bỏ quên...
Chính vào lúc này, một tiếng nói nam tử lạnh băng không lưu loạt truyền đến từ một tòa đại điện đỏ sậm lớn nhất trong khu vực trung tâm.
Đại điện đỏ sậm kia khổng lồ gấp trăm lần so với kiến trúc xung quanh. Cao tới một vạn trượng, đổi thành đơn vị Địa cầu, đó là trên ba vạn thước.
Kiến trúc cao ba mươi vạn thước, lại thêm bề rộng tương đương, đây là công trình hùng vĩ khủng khiếp cỡ nào.
← Ch. 707 | Ch. 709 → |