Vay nóng Tinvay

Truyện:Tiên Ma Biến - Chương 016

Tiên Ma Biến
Trọn bộ 869 chương
Chương 016: Hoa hạnh rơi, hoa hạnh nở, nhưng sao ông không quay về?
0.00
(0 votes)


Chương (1-869)

Siêu sale Lazada


- Đây là đồng phục học viện!

Cảm giác vinh quang mãnh liệt làm cho các tân đệ tử quên sạch mọi mệt mỏi, bởi vì ngay từ lúc biết mình trúng tuyển bọn họ đã sớm muốn được mặc đồng phục của học viện Thanh Loan.

Tuy mặt ngoài mỗi tấm áo choàng các tân đệ tử đang cầm trên tay không có dấu hiệu nào, nhưng loại vải có màu sắc đen nhánh và vô cùng mềm mại này lại làm cho phần lớn các học viên rất hưng phấn.

- Đây là loại vải làm từ da cá ở Bắc Hải, không phản quang trong bóng đêm và có hiệu quả chống thấm nước cùng với giữ ấm, quan trọng nhất là dù nước mưa nhỏ lên hay chạy nhanh thế nào cũng không phát ra tiếng động.

Một tên Biên Man quan sát một hồi liền nhận ra chất liệu của áo choàng, lập tức biến sắc.

Ở trong quân đội, chỉ có những tinh anh cấp bậc tương đương với tổng trấn mới có thể được trang bị loại áo choàng phòng lạnh không thấm nước này.

- Nhãn lực không tệ.

Giảng viên trung niên mặc áo bào đen đáp lại:

- Đây là áo choàng được làm từ da cá Bắc Hải, mỗi bộ trị giá năm mươi lượng hoàng kim, hơn nữa số lượng được sản xuất không nhiều làm, cũng không buôn bán ở ngoài.

Không ít tân đệ tử bởi vì giá trị tấm áo choàng này là năm mươi lượng hoàng kim mà sợ hãi không thôi, nhưng giảng viên trung niên mặc áo bào đen còn chưa nói xong:

- Vì năm mươi năm trước các vị tiền bối học viện đã làm nên vinh quang cao quý, nên sau đó đế quốc đã không tiếc dùng tài nguyên đầu tư vào ba đại học viện, tuyển ra những tinh anh ưu tú, bộ áo choàng này là một trong những quyền lợi các ngươi được hưởng. Nhưng vì tài nguyên đế quốc không phải là vô hạn, nên đây cũng là nguyên nhân ba đại học viện chiêu thu tân đệ tử rất ít và vô cùng nghiêm khắc. Bắt đầu từ bây giờ, mỗi người các ngươi phải nhớ kỹ thân phận của mình, các ngươi là niềm hi vọng của đế quốc, là kiếm sắc và lá chắn của đế quốc.

- Ta tên Vương Diệc Khách, cũng là giảng viên môn học đầu tiên của các ngươi.

Giảng viên trung niên này nói xong liền xoay người, tiếp tục đi tới phía trước.

"Các ngươi tuyệt đối không được làm phụ lòng những trang phục các ngươi sắp được mặc lên người." - Đây là ý nghĩa đầu tiên Lâm Tịch hiểu được qua những câu nói vừa rồi của vị giảng viên môn học đầu tiên này.

Sau lúc đó, các tân đệ tử nhanh chóng hiểu được vì sao học viện lại phân phát cho mỗi người một cái áo choàng như thế.

Hoàng hôn dần buông xuống, mọi người từ từ rời xa cái hồ dưới chân núi qua những bước chân mỏi mệt, từng luồng gió rét lạnh từ trên đỉnh núi ào xuống dưới, làm cho khí trời từ mùa hè trực tiếp chuyển sang mùa đông. Tất cả các tân đệ tử, bao gồm cả Lâm Tịch, người nào người nấy cũng vội mặc áo choàng vào. Cảm nhận được áo choàng rộng rãi chống lại khí lạnh một cách rõ ràng, các tân đệ tử tỏ ra rất thích thú.

Khi tới trước một mảnh mất đầy cỏ vàng khô, vị giảng viên họ Vương bỗng nhiên dừng ngừng lại.

- Hôm nay chúng ta dừng ở đây, các ngươi nhanh chóng tới đây xem ta hướng dẫn cách dựng lều khi hành quân. Ta chỉ làm một lần, sau đó mỗi người các ngươi phải tự làm lại, làm không được trừ nửa học phần.

Câu nói đầu tiên của hắn giúp cho những tân đệ tử lúc này lòng bàn chân họ đau nhói và bụng đói meo thở phào một hơi, nhưng câu nói sau đó lại làm cho tâm trí bọn họ như từ chín tầng mây rớt xuống mặt đất.

Lều nhỏ khi hành quân cũng có màu đen, kích thước chứa được khoảng hai đến ba người. Tất cả các giảng viên và giáo sư chỉ mang theo một vật duy nhất, đó chính là những cái lều này, và theo tình hình đang diễn ra thì tối nay các tân đệ tử phải ngủ trong lều.

Mũi Mông Bạch khẽ khịt khịt, theo bản năng kéo áo choàng quanh người sát lại. Khí lạnh hiện giờ làm cho mũi của hắn không ổn lắm, hắn cũng hiểu tối nay mình phải dùng cái áo choàng màu đen này làm chăn đắp.

Ngay lúc này, vị nam tử tóc đen không thể đoán tuổi được bên khoa Chỉ Qua đột nhiên quát lạnh:

- Các tân đệ tử khoa Chỉ Qua mau đến chỗ ta tập hợp.

Lâm Tịch và Lý Khai Vân nhìn nhau, rồi cùng với những đệ tử khoa Chỉ Qua khác tới tụ tập trước người nam tử tóc đen.

- Đúng là Tần điên.

Thấy nam tử tóc đen quát to như vậy, các vị giáo sư khác trong học viện nhất thời thầm mắng.

- Ha ha...

Nam tử tóc đen cười lớn, giọng cười vô cùng cuồng ngạo, dường như đây mới đúng là phong thái vốn có của hắn. Hắn di chuyển trong khí trời lạnh lẽo, mái tóc đen bay phất phới trong cơn gió:

- Đi thôi, các huynh đệ khoa Chỉ Qua, chúng ta tiếp tục lên đường.

Thấy phong thái nam tử tóc đen cuồng ngạo như vậy Hạ phó viện trưởng chỉ nhoẻn miệng cười, không nói cũng không ngăn cản.

- Còn phải lên đường?

Các đệ tử khoa Chỉ Qua ngay lập tức hoảng sợ, một số người còn cảm thấy chân của mình ngay lập tức đau hơn, các đệ tử khoa khác thấy vậy thầm cảm thấy may mắn, nhưng chỉ có một thiếu niên gầy gò tóc vàng xuất thân từ Vũ Hóa gia lẩm bẩm tự nói:

- Dũng khí và vinh quang, chỉ có thương đau và ma luyện mới có thể tạo nên vinh quang chói mắt nhất.

Nghe thấy hắn nói như vậy một số thiếu niên khoa Linh Tế thấp giọng mắng:

- Đồ bệnh hoạn, ngươi không sợ đau sợ mệt thì cứ đi theo đám người khoa Chỉ Qua kìa.

..

- Đã bắt đầu tu hành rồi sao?

Và cũng chỉ có Lâm Tịch tuy hai chân đã đau nhức đến mức không thể chịu nổi nhưng vẫn có thể tươi cười, thậm chí còn có chút mong đợi vào những việc sẽ diễn ra kế tiếp.

- Lâm Tịch, cho ngươi.

Mông Bạch đột nhiên chạy tới, kín đáo đưa cho Lâm Tịch một bọc gì đó.

- Cái gì?

Lâm Tịch sửng sốt, Mông Bạch còn chưa kịp trả lời đó là cái gì thì nam tử tóc đen cùng vị giảng viên họ Vương kia đã thấy hành động của hắn.

Nam tử tóc đen nhìn Mông Bạch và Vương Diệc Khách, cười lớn:

- Tiểu mập mạp, là đồ ăn sao? Xem ra chặng đường sắp tới ngươi không bị đói bụng đâu... cũng có vài người may mắn thật.

Mông Bạch nghe người này nói sợ đến nỗi tay chân run cầm cập, cùng lúc đó âm thanh nghiêm túc của Vương Diệc Khách cũng vang lên:

- Lúc hành quân phải luôn biết chuẩn bị lương thực và nhớ trợ giúp đồng bạn... rất tốt, thêm nửa học phần.

- Hả?

Mông Bạch nhất thời sững người.

Tuy hắn không biết "học phần" nãy giờ Vương Diệc Khách nói là gì, nhưng cho dù là ai thì cũng hiểu được một việc: có được học phần là việc tốt... Tên mập này đúng là rất may mắn, bởi vì việc hắn mang theo lương thực hoàn toàn không phải là chuẩn bị vì hành quân gì gì ấy, chẳng qua do hắn tham ăn nên đã lấy rất nhiều đồ ăn từ hồi chiều.

...

Nam tử tóc đen đi đầu, Hạ Ngôn Băng mặc áo bào đen, vạt áo và ống tay áo có thêu những đường viên màu vàng cũng đi sát bên người, ở đằng sau là Lâm Tịch và các tân đệ tử khoa Chỉ Qua. Lúc này bọn họ đã biết Hạ Ngôn Băng cũng là giảng viên khoa Chỉ Qua.

- Ăn no mới có sức, đây chính là sự thật.

- Đói bụng không những làm tiêu hao thể lực mà còn ảnh hưởng đến suy nghĩ của một người, thậm chí còn làm cho họ có những phán đoán sai lầm. Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi tuyệt đối không được quên điều này.

Vừa chậm rãi bước chân đi tới trước trong màn đêm lạnh lẽo, nam tử tóc đen vừa dặn dò các tân đệ tử của khoa Chỉ Qua. Đột nhiên hắn nói một câu làm cho bọn người Lâm Tịch suýt nữa phải cười lớn lên:

- Hạ Ngôn Băng, ta hơi mệt một chút, ngươi tới đây nói với bọn nhóc này.

Đã mệt mỏi mà còn muốn lên đường, hơn nữa vừa đi vừa dặn dò? Vị Tần giáo sư này đúng là hơi... điên.

- Trong lúc mệt mỏi như vậy, nếu như nói chuyện với bằng hữu thì nó sẽ giúp ngươi phân tán sự chú ý vào thể lực, cũng giúp ngươi đi xa hơn. Giống như thế, trong lúc bị thương nặng, việc giữ vững bình tĩnh và nói chuyện sẽ phân tán sự chú ý, nó cũng giúp ngươi sống lâu hơn một chút.

Hạ Ngôn Băng có dung mạo anh tuấn, vầng trán cao rộng, mái tóc mềm mại được ghim lại sau ót bởi một cây châm màu xanh lá, thái độ tương đối hiền hòa, hắn không gây cho đám ngươi Lâm Tịch áp lực lớn như nam tử tóc đen kia.

- Ta biết trong các ngươi có rất nhiều người không hiểu rõ lắm về khoa Chỉ Qua học viện Thanh Loan chúng ta, cho nên bắt đầu từ bây giờ, các ngươi có vấn đề gì cũng có thể hỏi ta trước.

Hạ Ngôn Băng quả thật không làm cho Lâm Tịch và các đệ tử khoa Chỉ Qua khác thất vọng, câu nói kế tiếp của hắn khiến cả đám nhất thời hưng phấn lên.

Gần như không chờ đợi thêm giây phút nào, Lâm Tịch hít sâu một hơi, hắn hỏi một vấn đề đã muốn hỏi từ lâu nhưng vẫn không có cơ hội:

- Trương viện trưởng đang ở đâu? Đệ tử khi vào học viện rồi có thể thấy Trương viện trưởng không?

Hạ Ngôn Băng cau mày lại, cả vị nam tử tóc đen Tần giáo sư kia cũng cau mày.

- Không có ai biết Trương viện trưởng đang ở đâu?

Sau một hồi ngưng thần, Hạ Ngôn Băng nghiêm túc nhìn Lâm Tịch nói.

- Vào một buổi sáng mười sáu năm trước, ngài rời khỏi học viện Thanh Loan, dạo chơi khắp thiên hạ.

Ngoại trừ Lâm Tịch, tất cả người khác nhất thời chấn động, đây là lần đầu tiên họ nghe được tin tức rõ ràng về người trung niên trong truyền thuyết ấy.

....

- Ông bạn già, ông đang ở đâu? Hoa hạnh ở thôn Hạnh Hoa lại nở rồi, sao ông không về xem một chút?

Lâm Tịch không biết vào ngay lúc này, tại nơi các đệ tử các khoa khác đang dừng chân, lão nhân cụt tay được cả đế quốc Vân Tần kính ngưỡng kia ngồi xếp bằng trên một tấm thảm dưới đất, lẳng lặng nhìn giảng viên trung niên mặc áo bào đen Vương Diệc Khách đang hướng dẫn các tân đệ tử làm thế nào có thể dựng lều và xếp lều khi hành quân, ánh mắt ông ta nhìn về phía xa xăm, trong lòng đầy sự buồn phiền và đang thở dài.

- Ngài đã dạo chơi mời sáu năm, ngay cả học viện cũng không biết ngài đang ở đâu? Tại sao ngài không quay về?

Tại nơi đám người Lâm Tịch đang hành quân, một người thiếu niên trong đó rõ ràng cũng là người vô cùng sùng bái "Trương viện trưởng" có chút thất thần, hỏi.

- Đây là một câu hỏi vô cùng ngu ngốc.

Một tên Biên Man tóc ngắn dung mạo khôi ngô cũng là người vô cùng sùng bái "Trương viện trưởng" căm tức nói:

- Ngươi nói thử xem ngài là ai? Ai có thể biết ngài làm gì? Có lẽ trong những năm nay ngài đã làm những chuyện kinh thiên động địa vì đế quốc Vân Tần, hoặc đang ở trong đế quốc của kẻ thù... chỉ là chúng ta căn bản không có tư cách biết.

Chỉ qua câu nói trên thôi, mọi người đã biết tên Biên Man này là một người vô cùng sùng bái Trương viện trưởng và rõ ràng đang trêu chọc bọn họ, nhưng Hạ Ngôn Băng ở bên nghe lại không tức giận, ngược lại còn bình thản gật đầu, nói:

- Đây đúng là một câu hỏi ngu ngốc, những người như Trương viện trưởng khi làm bất cứ chuyện gì cũng đều có lý do riêng của ngài, chúng ta không thể nào đoán được... câu hỏi khác.

- Học phần là cái gì?

Một người thiếu niên gầy yếu hơi sợ sệt lấy hết dũng khí hỏi.

Hạ Ngôn Băng gật đầu, nói:

- Khoa chúng ta có rất nhiều môn học, rất nhiều thí luyện, hoàn thành vài môn học và thí luyện, hoặc làm những chuyện được khen ngợi sẽ có phần thưởng là học phần, học phần nhiều hay ít tùy thuộc vào độ khó và sự cống hiến. Cống hiến được tích lũy đến một mức độ nhất định sẽ có học phần, có thể học những môn học ở cấp kế tiếp, cũng có thể đổi lấy những phần thưởng thật ở học viện, tỷ như các loại đan dược cần thiết khi tu luyện, hoặc là binh khí, chiến giáp dùng trong chiến đấu.

~~o0 0o~~


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-869)