← Ch.141 | Ch.143 → |
Lâm Tịch biết hiện giờ có hơn một nửa Tế ti ở đế quốc Vân Tần hiệu trung với Vũ Hóa gia, đồng thời cũng biết trong chín nguyên lão đang ngồi sau những bức màn che nặng nề ở hoàng thành có một người thuộc Vũ Hóa gia.
Hắn tự kiêu bởi vì hắn biết rõ năng lực của mình, nhưng hắn không phải là người cổ hủ, biết rõ nhân tình Vũ Hóa gia thiếu hắn lần này lớn đến mức nào, nên hắn liền nhặt lá cờ nhỏ màu vàng này lên, để vào trong áo.
Khi bước ra ngoài cửa phòng thi môn thông linh, hắn "tình cờ" gặp nữ giảng viên khoa Ngự Dược phụ trách khóa thi môn chữa bệnh và chăm sóc lần này.
Sau khi nói mấy câu, cúi người thi lễ với nữ giảng viên này một cái, lại nhìn bóng lưng của nàng ta khi rời đi, Lâm Tịch khẽ ngẩng đầu lên trời thở dài, càng ngày càng cảm thấy học viện Thanh Loan đúng là một nơi rất tốt.
Lần này học viện tổ chức thi đồng loạt các môn trong ba ngày, mà trong những môn thi, có bốn môn hắn không dám chắc mình có thi đậu hay không, đó là: độc lý, tốc duyệt, thông linh, chữa bệnh và chăm sóc. Nên hắn lường trước rất có thể môn học chữa bệnh và chăm sóc thi cuối cùng sẽ không thi đậu được, nhưng không ngờ rằng hôm nay không chỉ không cần sử dụng đến năng lực quay lại mười phút trước, đoán bậy đoán bạ cũng thi đậu môn học thông linh, mà bây giờ nữ giảng viên khoa Ngự Dược này còn cố ý đi tới đây gặp hắn, nói rằng hắn được miễn thi môn chữa bệnh và chăm sóc.
Mà nguyên nhân nàng làm như vậy là vì không thích thủ đoạn của mấy người Từ Sinh Mạt, Lâm Tịch thật sự rất thích những người yêu ghét ra mặt như thế. Nhưng bất kể hắn có thích hay không, hắn biết rõ mình chỉ là một con cá nhỏ giữa dòng sông lớn, với tu vi và năng lực hiện giờ, hắn chưa đủ tư cách để thay đổi bất kỳ việc gì.
...
Học viện Thanh Loan không chỉ có những đan dược giúp hồn lực đệ tử mình tăng mạnh hơn ngoại giới không có, mà cũng không thiếu những hồn binh, áo giáp đặc biệt của riêng mình.
Bình thường, mỗi ngọn núi các đệ tử sinh sống hàng ngày đều có điện thưởng phạt riêng, bên trong hình ảnh có minh họa những vật phẩm các đệ tử có thể dùng học phần đổi lấy, ở những ngọn núi khác lại có điện có thể đổi lấy vật thật ngay tại chỗ.
Lúc từ biệt Lâm Tịch, An Khả Y cũng không biết lần này Lâm Tịch có thể lấy được bao nhiêu học phần, nhưng nàng đã dự đoán trước các khả năng có thể xảy ra, có bao nhiêu học phần thì đổi lấy thứ gì là tốt nhất, ghi vào trong một quyển sách và đưa cho Lâm Tịch.
Khi đưa cuốn sách nhỏ đó cho Lâm Tịch, nàng đã cẩn thận dặn dò Lâm Tịch nên tự mình đến bảo khố của học viện để trao đổi, nàng còn cẩn thận giải thích lý do vì sao cần làm như vậy, bởi vì khi tận mắt nhìn thấy những vật thật, Lâm Tịch sẽ có ấn tượng trực quan hơn. Hơn nữa, khi xuất viện tu hành rất có thể Lâm Tịch sẽ nhìn thấy những hồn binh hoặc vật phẩm có lợi cho mình, nếu như đã từng nhìn thấy trước trong học viện, hắn sẽ không bỏ qua vì thiếu kiến thức.
Do được miễn thi môn chữa bệnh và chăm sóc, nên sau khi rời khỏi phòng thi môn Linh Tế, Lâm Tịch liền chạy thẳng đến bảo khố ở trên một ngọn núi gần đấy. Sau đó, Lâm Tịch lại bị chấn kinh.
Ngay khi nhìn thấy bảng hiệu chỉ ghi mỗi chữ "Binh" bằng kiểu chữ thông dụng ở đế quốc Vân Tần, Lâm Tịch lập tức liên tưởng bảo khố này tới các viện bảo tàng chứa đầy các mẫu vật cổ mình đã từng tới ở thế giới trước.
Ở các bảo tàng bình tươờng, cứ cách vài ô vuông gạch sẽ có một cột trụ cao gần ngang người, bên trên có để đồ vật trưng bày. Nhưng liếc mắt nhìn vào trong bảo khố trước mắt, Lâm Tịch lại nhìn thấy các binh khí được sắp xếp rất ngay ngắn.
- Lão sư, không biết bảo khố này có quy định thời gian không? Đệ tử muốn vào xem kỹ hơn.
Sau một hồi rung động, Lâm Tịch quay đầu hỏi một giảng viên mặc áo bào đen, sắc mặt hơi sượng cứng, đang ngồi cách đấy không xa.
Bởi vì có không ít những bảo khố vật thật như vậy trong học viện, nếu như vị giảng viên mặc áo bào đen, sắc mặt hơi sượng cứng, thoạt nhìn không dễ nói chuyện này lại có giao tình với Từ Sinh Mạt tốt như vị giảng viên có tướng mạo như một con ngựa, từng cố ý gây khó dễ cho Lâm Tịch khi thi môn tốc duyệt, hắn lập tức sẽ đi nơi khác ngay.
- Không sao.
Nhưng vị giảng viên mặc áo bào đen này hiển nhiên không phải là kiểu bạn tốt với Từ Sinh Mạt đến mức "đồng tính luyến ái" như Lâm Tịch đã từng nói với vị giảng viên có tướng mạo như mặt ngựa kia, ông ta ôn ồn nói hai chữ trên.
Lâm Tịch cất bước, tiến vào "viện bảo tàng" đằng trước.
Đầu tiên là đao, những thanh đao sắc bén sáng loáng. Hơn nữa, ngoại trừ thanh "trảm thiết" ở gần hắn nhất ra, những thanh đao còn lại ở đây đều có một điểm chung rõ rệt: trên các thân đao có những hoa văn bí ẩn, chứng tỏ đây là những kiện hồn binh mạnh mẽ.
Trảm thiết đao: Được làm từ ô kim, huyền thiết, thân đao màu đen kết hợp với những đốm sáng rải rác, dùng một học phần đổi.
Sí viêm đao: Màu đỏ tím, được làm từ hỏa thạch quý hiếm, thân khảm hoa văn "Sí viêm"; dùng hai học phần đổi.
Hỏa linh đao: Màu vàng ròng, được chế tạo theo phương pháp "đánh rèn ngàn lần", lúc chế tạo có rắc "bụi xương chim Hỏa diễn" vào, thân đao khảm hoa văn "Linh viêm", dùng ba học phần để đổi.
...
Trừ vật thật và giới thiệu sơ lược ra, ở bên dưới mỗi một thanh đao ở đây còn có ghi cụ thể cần phải có bao nhiêu học phần mới đổi được.
- Thiên tuyền, Phá phong, Lôi minh.... Lôi minh?
Đang xem một thanh đao có chuôi hình dáng như một con ngựa, đột nhiên đôi mày Lâm Tịch hơi nhướng lên, nhìn sang một thanh trường đao toàn thân có màu vàng óng ở bên cạnh. Thanh trường đao này tỏa ánh sáng màu vàng rực rỡ, sắc bén lạ thường, chính là thanh đao giảng viên học viện Lôi Đình - Cao Ly Nhân đã sử dụng để chiến đấu với Mộc Thanh ngày đó, quanh thân đao còn có những tia chớp lượn lờ, khiến hắn lúc ấy cảm thấy đây là một thanh hồn binh rất lợi hại.
Hiện giờ, phía dưới thanh trường đao Lôi minh này có những lời giải thích rất đơn giản: được làm bằng kim loại quý hiếm ở núi Lôi Minh, thân đao khắc phù văn "Kim lôi", lúc sử dụng có thể phát ra tiếng sấm và tạo thành tia chớp xung quanh thân đao, dùng tám học phần để đổi.
Cách đó không xa, vị giảng viên mặc áo bào đen phụ trách bảo khố này vẫn đi theo Lâm Tịch. Lúc này thấy Lâm Tịch hơi ngạc nhiên với thanh trường đao trước mắt, ông ta liền bình thản lên tiếng hỏi.
- Sao vậy? Ngươi muốn đổi lấy thanh hồn binh này?
Lâm Tịch lập tức lắc đầu, nói:
- Không phải như vậy! Thưa lão sư, cho đệ tử hỏi, thanh hồn binh này không phải chỉ có học viện Lôi Đình mới có sao?
Vị giảng viên mặc áo bào đen nói:
- Ngươi nói không sai, loại hồn binh này đúng là vật sở hữu riêng của học viện Lôi Đình, nhưng bảo khố học viện Thanh Loan chúng ta tất nhiên không chỉ có những đồ vật đặc biệt của riêng mình. Nếu như khi các ngươi ra ngoài lịch luyện, nhận được hồn binh mà mình lại không cần, vậy có thể mang về học viện... nhất định sẽ được học viện ban thưởng.
Dừng lại trong chốc lát, vị giảng viên mặc áo bào đen này tiếp tục kiên nhẫn giải thích với Lâm Tịch:
- Trong bảo khố học viện Thanh Loan chúng ta, ngoại trừ những kiện hồn binh đã bị thất truyền phương pháp chế tạo ra, hoặc là tài liệu quý hiếm, cho dù biết phương pháp chế luyện cũng rất khó chế tạo được, những kiện hồn binh thường gặp trên thế gian đều có ở trong đây cả.
Vừa nghe hai câu này của vị giảng viên trước mắt, Lâm Tịch liền biết cho dù đối phương không phải là người có quan điểm đồng nhất với mấy người Hạ phó viện trưởng, Đông Vi, nhưng ít nhất cũng là người xử sự rất công minh, không có thành kiến với mình. Sau khi biết được điều này, Lâm Tịch cảm thấy dễ nói chuyện hơn rất nhiều, tiếp tục nói:
- Nói như vậy, bảo khố của học viện Thanh Loan chúng ta cũng giống như một quầy trưng bày binh khí trong thiên hạ.
Vị giảng viên mặc áo bào đen này dường như rất thích cách nói này của Lâm Tịch, khuôn mặt đầy kiêu ngạo và mỉm cười, nói:
- Cũng có thể nói như vậy... Nếu như không phải so với mấy thanh binh khí này, việc bảo quản các loại đan dược thường khó hơn rất nhiều, không thể để ra ngoài được, vậy có khi "binh điện" học viện Thanh Loan chúng ta còn trở thành nơi trưng bày cả binh khí và đan dược trong thiên hạ đấy.
Trảm thiết, Sí viêm, Hỏa linh, Thiên tuyền, Phá phong, Lôi minh, Đoạn hồn, Huyết ẩm, Phách phong, Hàn quang, Lãnh nguyệt, Cuồng long, Cuồng long sí, Hàn thiền nghịch nhận, Tu la, Thất tinh vu nguyệt, Ngạo thế hàng long, Cô tinh bi hồng, Hủy thiên diệt địa.
Lâm Tịch lần lượt đếm qua, trong "binh điện" học viện Thanh Loan có tất cả mười chín loại đao.
Chỉ riêng Lôi minh đao đã cần đến tám học phần để đổi lấy, càng về sau số học phần dùng để đổi càng cao hơn. Cuối cùng, đến thanh đao cuối cùng có tên Hủy thiên diệt địa, như giới thiệu sơ lược bên dưới ghi lại thì đây là một kiện hồn binh dùng máu của một loại dị thú thời thượng cổ còn sót lại chế tạo, có sáu lông đuôi và một đôi mắt phượng hoàng khảm vào, thân đao có màu đỏ tươi như máu, phải mất đến sáu mươi học phần mới có thể đổi được.
Lúc trước, khi nhìn thấy thanh Lôi minh đao giảng viên học viện Lôi Đình là Cao Ly Nhân sử dụng, Lâm Tịch đã cảm thấy đây là một kiện hồn binh rất đẹp, nhưng hiện giờ, trong binh điện này, mới chỉ nhìn lướt qua thôi Lâm Tịch đã thấy có rất nhiều thanh trường đao khác còn đẹp và mạnh mẽ hơn Lôi minh đao rất nhiều.
Tỷ như Lãnh nguyệt đao, thân đao có màu xanh lam trong suốt, lúc phát sáng lại có một vầng trăng lạnh lẽo di chuyển xung quanh. Thân đao Cuồng long sí lại giống như một con rồng đang bay, ánh đao kết hợp với hai bên thân đao tạo thành một đôi cánh màu hồng tím, đây mới chỉ là những hình ảnh trực quan nhìn thấy khi chưa có hồn lực quán chú vào, nếu như có hồn lực truyền vào bên trong, thật không biết thanh đao Cuồng long sí này còn xinh đẹp như thế nào.
Lâm Tịch đã thi đậu toàn bộ bảy môn trong khóa thi lần này của học viện Thanh Loan, nhưng riêng ở môn tu hành hồn lực, hắn cần phải dùng học phần đổi lấy đan dược, giúp tu vi tăng lên đến Hồn Sư sơ giai trước, sau đó mới nhận được hai học phần ở môn này. Khi nãy tiến vào Binh điện, hắn đã hỏi kỹ vị giảng viên mặc áo bào đen, sắc mặt hơi sượng cứng kia. Ông ta cũng giải thích rõ ràng với Lâm Tịch, cộng với hai học phần hắn chưa sử dụng trước kia và phần thưởng của sáu môn đã thi đậu, hắn có tất cả mười bốn học phần được dùng để trao đổi.
Đối với các đệ tử bình thường khác, mười bốn học phần tất nhiên là một thành tích rất kinh người, nhưng sau khi đi lại trong Binh điện một hồi, Lâm Tịch lại than thở rằng mình còn nghèo quá.
Tựa như nhìn thấu nỗi băn khoăn trong lòng Lâm Tịch, vị giảng viên mặc áo bào đen kia lên tiếng khuyên giải:
- Đối với bất kỳ người tu hành nào, những kiện hồn binh ở đây tất nhiên có sức hấp dẫn rất lớn, nhưng hồn binh càng lợi hại, tu vi bản thân không đủ, không thể sử dụng được cũng giống như một vật bỏ. Giống như thanh Lôi minh ngươi vừa hỏi, ít nhất phải đạt đến cảnh giới hồn lực gia trì như Đại Hồn Sư mới có thể phát huy được chút sức mạnh trong đó. Cho nên, điều quan trọng nhất vẫn là lựa chọn những vật thích hợp với mình.
Lý lẽ này tất nhiên không khó hiểu.
- Đa tạ lão sư nhắc nhở.
Cảm nhận được ý tốt trong lời nói của vị giảng viên này, Lâm Tịch tỏ ra hơi ngượng ngùng, giải thích:
- Thật không giấu giếm lão sư, lúc trước An Khả Y giáo sư đã cho đệ tử danh sách những vật cần đổi, đệ tử tất nhiên nên nghe theo những gì An giáo sư đề nghị. Chỉ vì đây là lần đầu tiên đệ tử nhìn thấy Binh điện của học viện, nên nhất thời giống như "Lưu bà bà vào đại quan viên" rồi, thật là thất thố, khiến cho lão sư chê cười.
- Đã có An giáo sư chỉ điểm, tất nhiên không có vấn đề gì.
Vị giảng viên mặc áo bào đen này yên tâm lại, nhưng lại hơi ngạc nhiên nhìn Lâm Tịch hỏi:
- Lưu bà bà vào đại quan viên... câu này có nghĩa là gì?
Lâm Tịch nhất thời nhịn cười không được, biết mình vừa rồi không cẩn thận lại nói "lung tung" rồi, hắn lập tức giải thích:
- Đây là một câu nói quê nhà ở trấn Lộc Lâm đệ tử từng ở. Lưu bà bà vào đại quan viên, ý nói một bà bà vốn đang ở nông thôn lần đầu tiên vào kinh thành, cảm thấy mọi thứ thật mới mẻ.
Vị giảng viên này lập tức hiểu được ý nghĩ câu nói, khẽ mỉm cười, thật tâm nói:
- Câu nói quê nhà ở trấn Lộc Lâm ngươi thật thú vị, vậy ngươi cứ tiếp tục làm Lưu mỗ mỗ vào đại quan viên đi.
Lâm Tịch gật đầu cười, tiếp tục quan sát "nhà bảo tàng" học viện Thanh Loan.
Sau đao chính là chiến phủ.
Bất kỳ thanh chiến phủ nào trông cũng rất khí phách và mạnh mẽ. Trên chiến trường, loại vũ khí như vậy rất thích hợp để người tu hành sử dụng, cho nên, địa vị của nó ở Binh điện này cũng rất cao.
Khai sơn, Răng sói, Chấn thiên, Toái cốt, Huyền hoàng, Hình thiên, Quỷ vương, Cô sát long đằng... Lâm Tịch chậm rãi nhìn kỹ và đếm từng thanh, trong Binh điện học viện Thanh Loan này có tất cả hai mươi mốt kiện hồn binh là chiến phủ.
Thanh chiến phủ khổng lồ nhất có tên "Minh quỷ trì nhật", khổng lồ đến mức người khác nhìn thấy phải khiếp sợ, cao gấp đôi Lâm Tịch. Cán phủ có hình dạng tựa như bốn Minh quỷ đang giao nhau hợp lại, thân phủ có đến hai hình tròn, lưỡi đao nào cũng to lớn hơn thân thể Lâm Tịch.
Tiếp đến là kiếm.
Kiếm tên Thanh ngọc, Trảm yêu, Thần quang, Tử ngọc, Kinh nghễ, Độc u, Thái nhất, Linh tước, Phượng uyên, Ngọc long, Huyễn linh lục dương, Oanh ba cụ phong, Bắc đấu huyền tinh, Xích tiêu long ngâm, Huyễn lạc thanh vân, tổng cộng mười sáu loại khác nhau.
Ngay lúc này, Lâm Tịch lập tức nhìn thấy trường kiếm "Thần quang" An Khả Y đề nghị mình nên đổi lấy.
Trường kiếm "Thần quang", dùng kim loại nặng chế tạo, thân kiếm có khắc phù văn "Thiên tinh", dùng bốn học phần đổi lấy.
Thanh trường kiếm này có màu xanh nhạt, trên thân kiếm có khắc một khe rãnh sâu và nhợt nhạt, dù là hình dạng bề ngoài hay những phù văn được khắc họa, tất cả đều trông rất bình thường.
Nhưng tại sao Lâm Tịch nên lựa chọn thanh kiếm này, An Khả Y đã giải thích rõ ràng.
Thân làm "Phong Hành Giả", Lâm Tịch tất nhiên nên trang bị cung tên thích hợp với mình, nhưng trừ cung tên ra, nhất định hắn sẽ có lúc cận chiến với người khác, nên phải có một thanh binh khí mang theo bên mình.
Thanh "Thần quang" này mặc dù bình thường, hơn nữa cũng giống như phần lớn các loại hồn binh khác, tu vi cần phải đạt đến Đại Hồn Sư mới có thể dùng hồn lực gia trì, giúp kiếm phát huy uy lực lớn nhất. Nhưng phù văn "Thiên tinh" được khắc trên "Thần quang" lại hơi đặc biệt... đối với những người tu hành Thánh Sư có thể ngự sử phi kiếm được, nếu như chưa có phi kiếm thích hợp, họ có thể miễn cưỡng dùng trường kiếm "Thần quang" này.
Cũng không phải toàn bộ hồn binh trường kiếm được khắc phù văn đặc biệt đều có thể dùng làm phi kiếm, chỉ có một số loại phù văn mới làm được điều này.
Nói một cách đơn giản, "Thần quang" chính là một thanh phi kiếm chất lượng thấp nhất.
Nếu như muốn ngự sử phi kiếm, người tu hành không chỉ phải có tu vi đạt đến Thánh Sư, hồn lực vô cùng mạnh mẽ, mà thanh trường kiếm của họ phải được khắc những phù văn đặc biệt, giúp kiếm có sự tương thông đặc biệt với nguyên khí trời đất..
Trước tiên dùng những loại trường kiếm như vậy, có lẽ sau này sẽ có nhiều cơ hội nhìn thấy những thanh phi kiếm có thể ngự sử hơn, đây chính là dụng ý của An Khả Y.
~~o0 0o~~
← Ch. 141 | Ch. 143 → |