← Ch.168 | Ch.170 → |
Thấy Từ Thừa Phong từng bước lui về sau, tên quân giáo đã nhẫn nhịn nãy giờ rốt cuộc không chịu được nữa, trầm giọng nói:
- Lâm đề bộ, sợ rằng cả Vân Tần này còn không có Đề Bộ nào chỉ dựa vào phán đoán để xử án.
- Vân Tần còn chưa có Đề Bộ nào chỉ dựa vào phán đoán để xử án, nhưng bất kỳ Đề Bộ nào cũng biết dùng lời nói để xem thần thái sắc mặt, xem thử nghi phạm có chột dạ hay không.
Lâm Tịch không để ý đến những lời quát mắng của vị quân giáo mặc áo giáp xanh này, ngược lại còn nói:
- Nếu như ngươi còn dám lên tiếng, cản trở ta phá án, ta sẽ trị ngươi tội quấy nhiễu phá án trước tiên.
Vị quân giáo giận dữ, quát lên:
- Lâm đề bộ, ngài thật to miệng!
- Xem bộ dáng hắn ta kìa, rõ ràng đang chột dạ.
- Đúng rồi! Hồi nãy còn kiêu ngạo, bây giờ lại như vậy rồi...Vị quan này cũng là thuộc hạ Tướng liên doanh tam trấn, có phải đang muốn lấy lòng công tử quan trên không?
- Khi nãy Đề Bộ đại nhân nói có không ít quan chức vẫn là thượng khách ở Ngân câu phường. Vị quân giáo này luôn luôn tức giận với Lâm đại nhân...chỉ sợ có liên quan gì đấy.
Lâm Tịch không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn vị quân giáo này và Từ Thừa Phong, nhưng những âm thanh giận dữ và trào phúng lại không ngừng từ những người dân bên cạnh vang lên.
Vị quân giáo không dám giận dữ nữa, sắc mặt tái mét.
Trong khảo hạch quan viên Vân Tần, phần quan trọng nhất chính là danh tiếng dân gian. Lại ti và Luật chính ti đều có những quan viên mặc thường phục vi hành, phần lớn những Ngôn quan này đều là người cương trực công chính, mà danh tiếng dân gian lại là một điểm rất quan trọng để thăng quan tiến chức, hoặc là bị chỉ trích. Trong khi đó, những người làm quan đều biết muốn dân tin tưởng, tín nhiệm và ủng hộ là việc rất khó, nhưng muốn hủy hoại thanh danh lại là việc rất dễ dàng. Chỉ cần có một hoặc hai chuyện không hay, chỉ sợ mọi người sẽ nhớ mãi, không thể quên được.
Lâm Tịch vẫn không lên tiếng, ngoảnh đầu nhìn ra bờ sông sáng sủa.
Thấy Lâm Tịch không lên tiếng, Liên Chiến Sơn cũng không biết nói gì. Nhưng vì ông ta là thượng cấp của Lâm Tịch, biết rằng nếu mình giữ im lặng quá lâu sẽ không hay, nên bắt buộc phải mở lời.
Vì thế, ông ta cố gắng để mình bình tĩnh hơn, nhẹ nhàng hỏi:
- Lâm đề bộ, không biết ngươi đang chờ gì vậy?
Lâm Tịch liếc mắt nhìn Liên Chiến Sơn một cái, rồi đột nhiên cười lớn lên, tiếng cười khó nghe đến nỗi ai cũng cảm thấy chán ghét.
Hiện giờ thấy Liên Chiến Sơn căm hận mà không dám căm hận, Lâm Tịch bất giác nghĩ đến Từ Sinh Mạt...Tuy nói Từ Sinh Mạt lúc nào cũng làm ra vẻ ghét hắn, nhưng nếu so với những người này, rõ ràng ông ta đáng yêu hơn rất nhiều.
- Ti chức đang đợi một người.
Lâm Tịch khó chịu cười cười, nói:
- Các đại nhân nói rất đúng, Đề Bộ phá án tất nhiên cần có chứng cứ.
Chờ một người? Chờ người nào?
Liên Chiến Sơn không biết Lâm Tịch muốn chờ ai, nhưng dựa vào âm điệu trong câu Lâm Tịch vừa nói và phản ứng dân chúng đang vây quanh, ông ta biết mình không nên nói thêm gì, lẳng lặng đứng lui ra một bên, chắp tay sau lưng.
Không khí ồn ào thoáng chốc yên tĩnh, hầu hết mọi người đều nhìn ra ngoài sông.
Một khoảng thời gian sau, những người đang đứng trên cao bỗng nhiên bàn tán xôn xao, sau đó, tất cả mọi người đều thấy trên mặt sông xuất hiện một thuyền rồng màu đen.
Đây không phải là thuyền hoa hình rồng chuyên kinh doanh chuyện trăng gió, mà là một chiếc thuyền rồng thật sự.
Trên thuyền có tổng cộng ba mươi hán tử mặt đen, thân hình cao to đang liều mạng chèo thuyền, ở ngay đầu thuyền có một ông lão dùng khăn hồng quấn tóc mình, đôi tay vững chắc gõ trống.
Ông lão và ba mươi hán tử tráng kiện kia đều ở trần, mồ hôi trên người chảy xuôi xuống như những con giun đất đang bò qua bò lại.
Trong thuyền có một bà lão mộc mạc ngoài năm mươi lẳng lặng ngồi yên.
Bà không nhúc nhích, nhưng vì thuyền đi hơi nhanh, vì gió từ ngoài sông thổi vào nên mái tóc bạc xơ xác hơi rối tung.
Hình ảnh những hán tử đang liều mạng chèo thuyền cùng với bà lão ngồi yên không động đậy khiến cho người ta nhất thời rung động, giống như có một sức mạnh vô hình nào đấy đang lan tỏa, làm cho cả khu vực trấn Đông Cảng gần tiểu lâu Lâm Giang hoàn toàn yên tĩnh, trầm lắng đến mức đáng sợ.
Thuyền rồng cập bờ.
Bà lão mộc mạc đứng lên, sửa sang quần áo, đi vào giữa sân.
Trông bà rất bình thản, ánh mắt lại hiền lành thân thiện, giống như là đang đón con mình lúc tan học.
Bà đi tới trước người Lâm Tịch, không để ý đến những quan viên khác, khom người thi lễ với tân Đề Bộ trấn Đông Cảng. Nhưng bà vẫn không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng nhìn qua xác chết trôi, rồi từ từ đi vào tiểu lâu.
Khi bà đi ra ngoài lại, trong tay đã có thêm một chậu nước sạch, một tấm vải trắng. Sau đó bà ngồi chồm hổm xuống, cẩn thận lấy khăn lau bùn đất, rong rêu dơ bẩn trên người xác chết trôi, lau chậm và cẩn thận đến mức lạ thường.
Tất cả mọi người đều biết bà lão này là ai.
Bầu không khí đang trầm lắng nhất thời lại ồn ào, nhưng lần này càng có nhiều âm thanh tức giận truyền ra, ngay cả những tiếng khóc đồng cảm với bà lão cũng cất lên.
Lâm Tịch không lên tiếng, cũng không ngăn cản bà lão này làm việc, hẳn chỉ hít sâu một hơi, nhìn Từ Thừa Phong đang ở bên cạnh.
So với khi nãy, bây giờ sắc mặt Từ Thừa Phong càng trắng bệch hơn, nhưng nụ cười lạnh bỗng nhiên xuất hiện trên đôi môi y.
Bà lão đã lau sạch sẽ vết dơ vệt bẩn trên mặt xác chết trôi, nhưng không thể nào làm đôi mắt đang mở to đấy khép lại được.
Bà buông chậu nước và miếng vải trong tay xuống, quỳ trước mặt Lâm Tịch, giọng khàn khàn nói:
- Đây chính là con trai Phùng Trạch Y của lão, mong Lâm đại nhân có thể chủ trì công đạo cho lão này.
Vừa nói xong lời này, bà đã đập mạnh trán mình xuống một tảng đá xanh trước mặt. Một âm thanh trầm thấp vang lên, làm chấn động mọi người ở đây, trên tảng đá xanh có một vệt máu tươi, máu tươi đang từ trên trán bà lão này nhiễu xuống.
Lâm Tịch tiến tới một bước, nhưng vẫn không thể ngăn cản kịp, hắn vội vàng nâng bà lão này dậy.
- Bà yên tâm, ta nhất định sẽ truy ra hung phạm đã giết con bà.
Lâm Tịch dứt khoát xé rách một đoạn ống tay áo, ghim lên vết thương trên trán bà lão, nhẹ giọng nói. Sau đó, Lâm Tịch nhìn thẳng Liên Chiến Sơn, nói:
- Ti chức muốn lục soát Ngân câu phường, mong Liên đại nhân đồng ý.
Nghe Lâm Tịch nói như vậy, Từ Thừa Phong đã cười lạnh nãy giờ cuối cùng cũng không chịu được nữa, bật cười lớn nói:
- Lâm đại nhân, mặc dù ngài nghi ngờ Ngân câu phường, vậy có liên quan gì đến ta? Ta đã sớm nói những lời ngươi buộc tội ta đều chỉ là phán đoán ngươi tự nói. Ngươi có chứng cứ gì chứng minh ta có liên quan với Ngân câu phường?
Lâm Tịch lạnh lùng nhìn Từ Thừa Phong một cái, sau lại quay đầu nhìn Liên Chiến Sơn, nói:
- Bất kể Ngân câu phường có quan hệ gì với hắn hay không, Liên đại nhân, ti chức muốn lục soát Ngân câu phường, mong đại nhân đồng ý.
Liên Chiến Sơn hít sâu một hơi.
Theo luật pháp Vân Tần, nếu như Đề Bộ không có chứng cứ xác thật, chỉ vì hoài nghi mà muốn lục soát một nơi nào đó, tất cả phải do Cục trưởng cục cảnh vụ là ông ta phê chuẩn. Chỉ cần bây giờ ông ta nói không đồng ý, sợ rằng Lâm Tịch không thể nào làm khác được, nhưng ông ta có thể nói không sao?
Hiện giờ có vô số người đang nhìn ông ta.
Trừ dân trấn trấn Đông Cảng ra, còn có rất nhiều thương nhân ở các nơi khác đang ở đây.
Nếu như ông ta nói không, sợ rằng ánh mắt mọi người đang ở đây sẽ lập tức xé nát danh tiếng ông ta, càng không cần nói đến việc ở đây lập tức sẽ bị truyền ra ngoài.
- Được.
Ông ta gật đầu một cách đầy miễn cưỡng, nói:
- Ta cho phép ngươi lục soát Ngân câu phường.
Hắn đồng ý rất miễn cưỡng, nhưng nụ cười lạnh trên môi Từ Thừa Phong cũng càng lúc càng rõ.
Tin tức này vừa truyền ra ngoài sẽ lập tức bị người của Ngân câu phường nghe ngay, người ở Ngân câu phường có thể ngồi yên chờ chết sao?
Nhưng gần như ngay lúc này, một tên quân sĩ đột nhiên nhanh chân từ trong đám dân chúng đang vây xem bước ra, đến trước mặt Liên Chiến Sơn và vị quân giáo kia, sắc mặt hắn ta rất lạnh lẽo, nói:
- Có rất nhiều đám dầu đen và bọn chuột đá đang bao vây Ngân câu phường.
- Cái gì?
Nụ cười lạnh trên môi Từ Thừa Phong lập tức đọng lại trên mặt, Liên Chiến Sơn và vị quân giáo kia bỗng nhiên xoay người, nhìn Chu tứ gia và Trương nhị gia.
- Các ngươi cho người vây quanh chợ phường, chẳng lẽ muốn công khai tạo phản?
- Là ti chức nhờ bọn họ hỗ trợ, khi ti chức đến đó, tất nhiên mọi người sẽ tự rời đi.
Lâm Tịch nhẹ nhàng nói:
- Ti chức có trả tiền công, mỗi người một đồng.
Nói xong Lâm Tịch liền xoay người, nhanh chóng đi ra khỏi khu vực này, hướng tới Ngân câu phường. Dân trấn đang vây xem tự động tách ra hai bên, tiếng vỗ tay hoan hô ầm ầm vang lên.
...
Chủ quản Hành Vinh Xương Tống Thành Bằng và một số người giữ vai trò quan trọng trong hai chiếc thuyền hiệu buôn đang bị giữ ở trấn Đông Cảng cũng xuất hiện ở đây. Từ trong những người dân trấn đang vây xem, họ dõi theo nhìn Lâm Tịch đi về phía trước, nhìn những bộ khoái ở sau áp giải Từ Thừa Phong đuổi theo.
- Tống chủ quản, thật không ngờ hắn dám làm như vậy.
Trong những người giữ vai trò quan trọng ở hai chiếc thuyền kia, một người trung niên mày rậm cố gắng thở ra một hơi. Ban đầu ông ta rất bất mãn với Lâm Tịch, nhưng sau khi thở một hơi này ra, dường như toàn bộ đã biến thành kính nể.
Tống Thành Bằng cũng chỉ biết gượng cười, khẽ than thở nói:
- Ta đã biết đám người Trương Long Vương này rất nghĩa khí, nhưng không ngờ lại nghĩa khí đến như vậy, càng không ngờ vị Lâm đại nhân trẻ tuổi này cũng rất nghĩa khí, chỉ là...
- Chỉ là ngươi lo lắng có nghĩa khí hơn nữa cũng là vô dụng, kết quả cuối cùng là sông Tức Tử lại mất đi những hán tử nghĩa khí đúng không?
Bỗng nhiên có một giọng nói già nua truyền vào trong tai bọn họ.
Tống Thành Bằng và những người trong Hành Vinh Xương nhất thời vừa mừng vừa sợ, khi xoay người lại bọn họ liền nhìn thấy một lão nhân lông mi trắng. Mấy ngày nhất thời khom người xuống, kính cẩn hành lễ, sau đó nói:
- Đại chưởng quỹ, sao ngài lại tới đây?
- Vừa lúc đi ngang qua. Nghe nói ở đây có một tân Đề bộ tới, không ngờ lại thấy được một cảnh tượng tràn đầy ánh sáng và nghĩa khí, khiến cho mặt sông Tức Tử này cũng sáng hơn không ít.
Lão nhân có đôi lông mi trắng đưa mắt nhìn Lâm Tịch đằng trước, than thở một hồi.
- Khi tới đây, ta có nghe nói Khương ngôn quan vừa lúc đi qua trấn lăng Lộc Đông. Nếu như các ngươi không muốn sông Tức Tử này mất đi những hán tử nghĩa khí, vậy hãy mau mau phái người tới đánh tiếng cho Khương đại nhân biết, nói ngài ấy có thời gian hãy tới đây xem.
Sau khi dừng lại một chút, lão nhân ăn mặt rất bình thường, có bề ngoài như một văn sĩ này nhìn đám người Tống Thành Bằng, nhẹ nhàng nói.
- Đại chưởng quỹ, ngài muốn giúp hắn sao?
Tống Thành Bằng hiểu ý, hơi gượng cười hỏi.
Vị đại chưởng quỹ Hành Vinh Xương này gật đầu, nói:
- Có vài người rất nghĩa khí, nhưng cũng nhờ những người như vậy chúng ta mới có cơ hội làm ăn đường hoàng, mới phân biệt được đúng sai.
...
Từng hán tử chân đất, nửa thân trên không một mảnh vải để lộ làn da ngăm đen bóng lưỡng đang đứng dưới mặt nước sông ngang tới đầu gối, vây quanh một chiếc thuyền hoa lớn màu bạc.
Những hán tử này thường ngày đều phơi mình ngoài nắng kiếm cơm, không phải là người hiền lành gì, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nhau với người khác, nhưng hôm nay, toàn bộ lại cúi thấp đầu, mặc kệ người trên thuyền hoa chửi rủa như thế nào, thậm chí dùng những đồ vật hôi thối dơ bẩn ném xuống, tất cả đều không nói, không nhúc nhích, chỉ nén giận đứng đấy.
Khi thấy đám người Lâm Tịch và Trương nhị gia đang từ ghềnh đá bên kia đi qua, những người đã quen lăn lộn ở sông Tức Tử này mới bắt đầu rời đi, họ vẫn không nói lời nào.
Lâm Tịch bước qua những chiếc bè nối hàng dài trên sông, đi lên chiếc thuyền hoa to lớn màu bạc.
← Ch. 168 | Ch. 170 → |