← Ch.204 | Ch.206 → |
Tô Trọng Văn nhìn Liễu Tử Vũ đang vui mừng trước mặt, tuy ngoài gật đầu, nhưng trong lòng lại thở dài.
Dù là ở Vân Tần, Đường Tàng hay Đại Mãng, sau lưng bất kỳ đấng kiêu hùng nào cũng có không ít mưu sĩ, môn khách.
Những người như Tô Trọng Văn đúng là rất xuất sắc, nếu không phải phụ thân Liễu Tử Vũ lại nhanh chóng được đề thăng lên làm Tỉnh đốc, gã cũng không phải bị phái tới một mình dạy Liễu Tử Vũ. Nhưng Tô Trọng Văn biết rằng trên thế gian này có rất nhiều đấng kiêu hùng, người giống như gã cũng quá nhiều, cho nên, dù là mưu kế hay như thế nào, nhưng nếu chưa đến lúc cuối cùng, không có ai biết được thắng bại sẽ ra sao.
Cho nên, những điều gã vừa nói không có gì đáng để vui mừng cả.
Trong mắt một người như gã, Liễu Tử Vũ thật quá trẻ con, những thứ cần học cũng còn quá nhiều.
....
Lâm Phúc cùng phụ nhân dung mạo mỹ lệ ngồi bên bờ hồ, nhìn Lâm Tịch đang chèo thuyền với Lâm Thiên.
Khi thấy Lâm Thiên thỉnh thoảng lại hưng phấn kêu to lên, hai người không nhịn được nhìn nhau cười một tiếng.
Hôm qua hai người không an tâm ngủ được, nhưng từ lúc Tần Tiêu Vũ xuất hiện, đánh thương nhân mập mạp bị mù hai mắt, phế bỏ hồn lực, Lâm Tịch liền đi tới trước phòng hai người, nhỏ giọng nói mọi việc vẫn an toàn.
Cho nên, hiện giờ hai người rất an tâm.
Sau khi chơi đùa với muội muội mình, ăn một bữa trưa đơn giản tại tiểu viện được hàng rào trúc bao quanh ngay gần bờ hồ, tiếp đó còn dỗ được muội muội mình ngủ trưa, Lâm Tịch liền cầm lấy hai hộp lớn đựng thức ăn, đi vào khu rừng gần đấy.
Trong khu rừng này có một cái ao nhỏ.
Trương nhị gia đang dùng một cần câu bằng trúc nhỏ để câu cá.
Khương Tiếu Y lại đào một cái động dưới cổ thụ.
Bên dưới các cổ thụ này có rất nhiều con nhộng và ve, nướng ăn không những thơm ngon mà còn rất dinh dưỡng.
Trên một mảnh đất trống trong khu rừng, có một đống lửa nho nhỏ được đốt lên.
Bên cạnh đống lửa đấy là tên thương nhân mập mạp nằm dài trên đất, trên ngực có mười mấy tảng đá được đặt lên, tức ngực đến nỗi khuôn mặt y hồng cả lên.
Thấy Lâm Tịch đi tới, Trương nhị gia và Khương Tiếu Y gật đầu cười một tiếng, nhanh chóng ngừng việc đang làm, ngồi xuống mặt đất cách đống lửa kia không xa.
Sau khi ăn sạch thức ăn trong hộp, Khương Tiếu Y mới dùng một nhánh cây đâm xuyên qua sáu bảy con nhộng đã tìm được, gác lên đống lửa đang cháy mạnh đó. Tiếp theo, hắn mới lấy những tảng đá đặt trên ngực thương nhân mập mạp xuống.
Thương nhân mập mạp trông như một con cá chết khô lâu ngày gặp nước vậy, vội vàng há miệng thở dốc, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh "phù phù".
Lâm Tịch, Khương Tiếu Y và Trương nhị gia cũng không nói gì, chỉ cười cười nhìn nhau. Đợi đến lúc thương nhân mập mạp rốt cuộc thở đều lại, Khương Tiếu Y lại khiêng mấy tảng đá kia lên, chuẩn bị đặt lên ngực y lại.
- Các ngươi có phải con người không hả... Không nói không hỏi gì cả, các ngươi muốn làm gì?
Thương nhân mập mạp không thể chịu nổi nữa, nụ cười luôn hiện lên trên khuôn mặt cũng không thấy nữa, suýt nữa đã khóc gào lên, đôi tay vô lực đặt trên mặt đất, mở miệng rống to.
Bây giờ là đầu mùa hè, khí trời tương đối nóng nực, nhưng y lại bị đặt bên cạnh đống lửa, trên ngực còn có mấy tảng đá lớn đè lên.
Đợi đến lúc y cảm thấy mình gần chết rồi, đối phương lại đặt những tảng đá kia xuống để hắn thở dốc mấy hơi, sau đó lại để lên, cứ thế vòng đi vòng lại.
Mặc dù y đã không nhìn thấy rõ mọi vật nữa, nhưng từ những âm thanh xung quanh cùng với mùi thơm thịt nhộng nướn bây giờ, y vẫn dễ dàng đoán được nãy giờ Khương Tiếu Y đã làm những việc chán chường đến như thế nào.
Lúc này không phải là lúc học môn dã ngoại cầu sinh, nhưng một người tu hành lại đi đào đất lấy nhộng nướng ăn tất nhiên là chuyện vô cùng nhàm chán... Tuy nhiên, đối phương lại tình nguyện làm những chuyện nhàm chán như thế, không hề hỏi y bất cứ điều gì.
- Có muốn ăn thịt nhộng nướng không? Ngon lắm đấy.
Mà càng làm cho y muốn nổi khùng hơn chính là lúc này Lâm Tịch lại cười khẽ, nói một câu khiến y giận dữ vô cùng.
- Ta ăn tổ tông nhà ngươi.
Thương nhân mập mạp điên thật rồi, rống to chửi ầm lên. Nhưng sau khi mắng xong, y lại cảm thấy ngực đau nhói hơn, thì ra đã có thêm một tảng đá khác được đặt lên ngực hắn.
- Rốt cuộc các ngươi muốn biết việc gì? Ta có thể nói cho bọn ngươi toàn bộ.
Cả người vô lực khiến thương nhân mập mạp không thể cử động được, sau cùng điên cuồng hét lên.
Khương Tiếu Y và Lâm Tịch nhìn nhau, cùng nở nụ cười. Khương Tiếu Y rốt cuộc đã bỏ tảng đá lớn trong tay mình xuống, nhưng cũng không lấy những tảng đá trên ngực thương nhân mập mạp sang chỗ khác.
Học viện Thanh Loan là thánh địa tu hành của đế quốc Vân Tần, hơn nữa, sau khi được Trương viện trưởng cải cách, học viện Thanh Loan đã nghiên cứu thêm rất nhiều việc khác, chứ không như hai đại học viện kia chỉ thuần túy truy cầu sức mạnh cá nhân. Trong đó, ở khoa Chỉ Qua và khoa Nội Tương đều có những giáo sư đặc biệt nghiên cứu tâm tình con người. Đôi lúc, khi giảng bài cũng có vài giảng viên cố gắng truyền đạt những kinh nghiệm này cho các học viên.
Trong đó đơn giản nhất chính là bức cung, nếu như đối thủ có thể tự tử, nhưng lúc bị bắt lại không dám làm thế, vậy sau đó đối thủ có thể hiện mình kiên cường như thế nào, chắc chắn trong lòng hắn ta cũng rất sợ hãi, rất sợ chết, điều đó cũng có nghĩa ngươi càng dễ bức cung đối thủ hơn.
- Điều quan trọng không nằm ở việc chúng ta muốn biết cái gì, mà là ngươi có thể nói cho chúng ta biết những điều giá trị như thế nào.
Lâm Tịch nhìn thương nhân mập mạp gần như đã điên cuồng, chậm rãi nói:
- Lúc bị đánh rơi xuống hồ, trước khi bị mù hai mắt, ngươi đã biết đối thủ của mình là ai. Nếu như ngươi không thể nói điều có giá trị, vậy ngươi có ích lợi gì với ta? Như vậy ta cũng chỉ có thể để cho ngươi giống như Trương nhị gia, mấy năm tới không thể ngủ ngon được, phải tỉnh giấc vì khó thở.
Lâm Tịch tất nhiên không phải là người nhà Vũ Hóa gia, nhưng sau chuyện đêm qua, thương nhân mập mạp đã cho rằng Lâm Tịch là người nhà Vũ Hóa gia. Lúc này nghe hắn nói như vậy, ngoài mồ hôi chảy ra ngoài cơ thể do trời quá nóng, trên trán tên mập này còn rất nhiều mồ hôi hột tuôn ra như suối.
- Ta sẽ nói... Từ Trữ Thân nhất định không bỏ qua ngươi! Nếu như ngươi giữ ta làm chứng, ta sẽ giúp ngươi đánh gục Từ Trữ Thân! Còn nữa... ta có thể nói phương pháp tu hành của ta cho ngươi biết...
Bởi vì có quá nhiều đá nặng đè lên ngực nên hắn rất khó thở, khó khăn lắm mới hô to lên.
Có lẽ vì nghĩ đến thân phận "Vũ Hóa gia" của đối phương, nghĩ đến việc mình thê thảm như vậy, sợ rằng đối phương sẽ châm biếm và khinh thường "phương pháp tu hành" mình vừa nói, nên tên mập này lại cố gắng dùng hết sức lực trong người mình, rống to lên:
- Phương pháp tu hành của ta chính là Ma thể quyết của Đại Mãng Thiên ma quật.
Trương nhị gia sững người, mà Lâm Tịch và Khương Tiếu Y cũng ngạc nhiên không thôi.
Phương pháp tu hành Trương nhị gia có được là nhờ lĩnh ngộ cách tu luyện hồn lực qua vài tài liệu cổ, cộng thêm nghị lực tu hành bất kể gian khổ nên mới gia nhập hàng ngũ người người tu hành. Cho nên, ông ta thật sự không biết, cũng chưa từng nghe nói đến những nơi tu hành mạnh mẽ trên thế gian.
Lâm Tịch và Khương Tiếu Y mặc dù không biết nhiều lắm, nhưng bọn họ đã từng nghe qua Thiên ma quật này.
Học viên tốt nghiệp ba đại học viện Vân Tần, sau đó phải tới hồ Trụy Tinh và núi Thiên Hà chiến đấu với quân đội Đại Mãng. Nhưng đối thủ chủ yếu của họ chính là người tu hành ở Thiên ma quật và Luyện ngục sơn.
Ở Đại Mãng, Luyện ngục sơn chính là thánh địa tu hành, giống như học viện Thanh Loan vậy. Nhưng khác với những nơi khác, Luyện ngục sơn lại hoàn toàn độc lập với triều đình, thậm chí còn thần bí hơn học viện Thanh Loan và Trung châu hoàng thành.
Có những đệ tử Luyện ngục sơn tự nguyện tiến vào triều đình Đại Mãng, phần lớn trong số bọn họ đều muốn tới núi Thiên Hà, săn giết cường giả tu hành trong biên quân Vân Tần cùng với những người tu hành độc lập khác.
Người tu hành xuất thân từ Luyện ngục sơn không chỉ thần bí, mà phương pháp tu hành của họ cũng rất khác với người tu hành ở Vân Tần. Hơn nữa, đối với những đệ tử được coi là chân truyền của Luyện ngục sơn, trước lúc bại vong họ đều có những chiêu thức tự sát rất kỳ lạ. Trong đấy, lợi hại nhất chính là Ma biến.
Luyện ngục sơn luôn coi cái chết của người tu hành là luân hồi, mà trong cơ thể họ lại có nọc độc mãnh liệt, nên kẻ bại tuyệt đối không thể sống sót, càng không thể để đối thủ còn sống.
Về người tu hành ở Thiên ma quật, mặc dù không quỷ dị thần bí giống người tu hành ở Luyện ngục sơn, phương pháp tu hành cũng rất giống với người tu hành đế quốc Vân Tần, nhưng trước khi xuất chiến họ đều giấu độc dược trong răng và cơ thể mình, một khi không địch lại đều lập tức tự sát. Cho nên, tuy đã chiến đấu nhiều năm như vậy, nhưng Vân Tần không hiểu rõ lắm người tu hành ở Luyện ngục sơn và Thiên ma quật, chỉ đơn giản nhận biết được vài vũ kỹ và phương thức chiến đấu quen thuộc.
Đại Mãng đã như thế, càng không cần phải nói đến Đường Tàng, bởi vì giữa Vân Tần và Đường Tàng chính là sa mạc mênh mông, lại có giặc cỏ Tây di mười lăm bộ quấy nhiễu, nên càng hiểu biết ít hơn.
Ngược lại với hai nơi trên, người tu hành ở đế quốc Vân Tần nói chung và ba đại học viện nói riêng đều luôn quang minh chính đạo, thuần túy dựa vào lực lượng, được quân đội hiệp trợ và hồn binh, áo giáp mạnh mẽ. Cũng chính vì nguyên nhân này, nên người tu hành ở Đại Mãng và Đường Tàng đều luôn hứng thú với phù văn và đan dược của ba đại học viện.
Có lẽ vì tam phương đều không hiểu rõ kỹ đối thủ mình như thế nào, đồng thời lại muốn biết vài thứ đặc biệt chỉ đối thủ sở hữu, nên nhiều năm gần đây, cả ba bên đều phái gián điệp vào triều đình các nước tương ứng, hướng đến những mục tiêu khác nhau.
Có thể trở thành gián điệp tất nhiên không phải người bình thường, rất nhiều người ngay từ nhỏ đã gánh lấy trách nhiệm nặng nề, lúc sinh ra đã có thân phận ở nước khác. Cho nên, những năm gần đây, trong triều đình Vân Tần, Đường Tàng và Đại Mãng không thể tránh khỏi việc bên trong có gián điệp của đối phương. Nhưng vì thánh địa tu hành của từng nước đều là nơi có sức mạnh hơn người, vô cùng cẩn thận, tuyệt thế nhân tài cũng có không ít, mà quan trọng nhất là ba nước Vân Tần, Đại Mãng và Đường Tàng chính thức giao thương với nhau chỉ trong hai ba mươi năm nay, thời gian rất ngắn ngủi, nên cho dù ngươi là gián điệp tài gỏi, nhưng khi đến những thánh địa đấy đều bị phát hiện, cuối cùng nhận lấy bi kịch thảm thương.
Ở học viện Thanh Loan, đối với những phương pháp tu hành bình thường hay vật dụng cần thiết, học viên muốn có được đều cần có học phần đổi lấy. Mà đối với những phương pháp tu hành đặc biệt, học viện lại không bắt buộc, đều để cho các giảng viên tự tuyển chọn người thừa kế. Họ làm vậy cũng vì muốn ngăn chặn gián điệp nơi khác biết được phương pháp của mình.
Bởi vì học viện Thanh Loan có những giảng viên, giáo sư đặc biệt bất phàm, tỷ như Đông Vi lựa chọn Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm, La Hầu Uyên lựa chọn Ngải Khí Lan... Trước khi lựa chọn những người trên, các giảng viên, giáo sư đã quan sát rất kỹ, hoàn toàn đảm bảo những người này cho dù bị quân địch bắt hay giết chết, họ nhất định không để lộ bí mật học viện.
Đôi khi cũng có những tổn thất hoặc bí mật bị tiết lộ ngoài ý muốn, nhưng học viện Thanh Loan luôn có cách làm việc của mình... Những thứ đã mất đi, học viện nhất định sẽ tự mình tìm về.
Bởi vì biết Thiên ma quật là một trong những nơi tu hành mạnh mẽ nhất trên thế gian, mà tên thương nhân mập mạp này lại biết được những thứ rất có thể học viện mình chưa biết, nên Lâm Tịch và Khương Tiếu Y tất nhiên không thể bình tĩnh được.
Sau khi liếc mắt hỏi ý Khương Tiếu Y, Lâm Tịch không nói gì cả, lập tức nghiêm túc cúi người xuống, lấy những tảng đá trên ngực thương nhân mập mạp để xuống dưới.
....
....
Trong lúc Lâm Tịch và Khương Tiếu Y nghe được ba chữ Thiên ma quật do chính thương nhân mập mạp nói ra, Tướng liên doanh tam trấn Từ Trữ Thân lại mặc thường phục, chậm rãi đi vào một khu rừng trúc.
Bên trong rừng trúc, có một người đầu đội nón vành to, không thể thấy rõ mặt mũi đang chờ hắn.
← Ch. 204 | Ch. 206 → |