← Ch.225 | Ch.227 → |
Khi nhìn thấy bộ trọng giáp Thiên ma, người tu hành tay cầm trường đao đỏ như máu cũng thất thần, kinh sợ không thôi.
Từ thần sắc bây giờ cho thấy, rõ ràng gã cũng không biết đồ vật trong buồng xe ngựa lại chính là trọng giáp Thiên ma chỉ có những Tượng sư bậc nhất ở núi Luyện Ngục mới có thể chế luyện.
So với một người tu hành trẻ tuổi như Lâm Tịch, dĩ nhiên gã hiểu biết nhiều hơn về binh khí cũng như áo giáp.
Gã biết bộ giáp Thiên ma này được chế tạo từ một kim loại "nước mắt Thiên ma" chỉ có riêng ở núi Luyện Ngục, mà những ký hiệu màu xanh ngọc bên ngoài lại được dùng bảo thạch Thiên ma mài quanh.
Hai loại tài liệu này cực kỳ quý hiếm, chỉ xuất hiện sâu trong những ngọn núi lửa nóng chảy bao quanh núi Luyện Ngục.
Cho dù là áo choàng của trọng giáp Thiên ma, cũng được dùng kim loại Dạ ma để chế tạo thành, mà kim loại Dạ ma chính là tài liệu quan trọng nhất để luyện thành trọng giáp Dạ ma. Với kim loại quý hiếm như vậy, hiển nhiên tấm áo choàng này không chỉ là vật trang trí đẹp mắt, mà ở phía trên nó có những phù văn rất kỳ lạ, một khi truyền hồn lực vào và nhảy từ trên cao xuống, tấm áo choàng này còn có tác dụng như một đôi cánh, lướt đi dễ dàng.
Ngoài năng lực tăng cường khả năng phòng ngự của người tu hành, phần lớn các áo giáp còn có tác dụng "nghiền áp". Thậm chí, một số bộ áo giáp đặc chế còn có thể phá hủy khả năng phòng ngự của đối phương, đồng thời tăng sức mạnh của người tu hành lên rất nhiều.
Lấy trọng giáp Thanh vương làm ví dụ, bộ giáp này có trọng lượng đến mấy trăm cân, nếu như người tu hành toàn lực sử dụng, sau đó chạy thật nhanh tung vào người đối phương thì sẽ có kết quả như thế nào?
Có thể nói mặc những bộ áo giáp như vậy không khác gì khoác lên người mình một kiện hồn binh cường đại.
Trọng giáp Thiên ma là một hồn binh được chế tạo đặc biệt dành cho những người tu hành cấp bậc Quốc sĩ.
Với sức mạnh thuần túy của một người tu hành Đại quốc sư, hắn không thể xuyên thủng được trọng giáp Thiên ma, nhưng một Quốc sĩ nếu mặc trọng giáp Thiên ma vào, hoàn toàn có đủ chiến lực để đấu với Đại quốc sư.
Mặc dù việc sử dụng trọng giáp này làm tiêu hao rất nhiều hồn lực, mỗi lần chỉ có thể duy trì liên tục trong hai ba đình, thậm chí là mấy chục tức, nhưng sức mạnh của nó vẫn rất kinh khủng.
Người tu hành cấp bậc Quốc sĩ đã tương đương với quan to nắm quyền một phương, cực kỳ thưa thớt, mà người tu hành Đại quốc sư lại càng có khả năng phong đất bái hầu, càng hiếm thấy hơn nữa.
Nhưng vào lúc bình thường, cho dù là ba bốn Quốc sĩ hợp sức với nhau, cũng chưa chắc là đối thủ của một Đại quốc sư.
Tuy nhiên, nếu như ba bốn Quốc sĩ đều đồng thời mặc trọng giáp Thiên ma vào, họ toàn toàn đủ khả năng giết chết một người tu hành Đại quốc sư.
Những loại trọng giáp như vậy tương đương với việc giúp một người tu hành Quốc sĩ nhanh chóng đạt đến cấp bậc Đại quốc sư trong một thời gian ngắn... mà đối với người tu hành chiến đấu trên chiến trường, chỉ là một tíc tắc đã có thể thay đổi kết quả cuối cùng.
Có thể nói các bộ áo giáp này chính là trọng bảo đế quốc, mỗi một bộ đều được quản lý chặt chẽ, muốn bán trộm là điều không thể. Cho nên, đối phương giao dịch bộ giáp này không phải là người của vương triều Đại Mãng, mà chính là núi Luyện Ngục!
Khi nhìn thấy rõ bộ giáp này, người tu hành tay cầm trường đao đỏ tươi như máu khẽ xuất thần.
Mà sau giây xuất thần ngắn ngủi đấy, khi đã nhìn thấy rõ khuôn mặt Lâm Tịch, đôi mắt gã bỗng nhiên trở nên ngạc nhiên vô cùng, cánh tay đang cầm trường đao hơi run rẩy.
...
Khuôn mặt của người đàn ông có bộ râu mép dài kia vẫn bình thản, nhưng đôi mắt hắn ta lại tràn đầy lửa giận, như muốn phun khói ra bên ngoài.
- Ta muốn người sống!
Hắn hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn người tu hành tay cầm trường đao đỏ tươi như máu, chậm rãi nói.
Lúc này, Trần Phi Dung đã lui về sau vài bước, đôi tay nàng không ngừng run rẩy, kinh mạch ở hai tay và ngũ tạng trong cơ thể đã bị thương. Với tình huống bây giờ, nhiều nhất nàng chỉ có thể chống lại ba đao của người tu hành trước mặt. Nhưng khi thấy Lâm Tịch vẫn im lặng không nói gì, nàng cố gắng đứng lại, quan sát mọi việc.
- Được!
Người tu hành tay cầm trường đao đỏ tươi như máu gật đầu, rất đơn giản nói một chữ.
Khi gã lên tiếng, người đàn ông có bộ râu mép dài cũng sải bước đi tới.
Chỉ là một bước này, hắn đã đến gần Biên Lăng Hàm cách Lâm Tịch không xa, vươn một tay ra chộp lấy cổ Biên Lăng Hàm.
Cánh tay hắn phát ra ánh sáng màu vàng sáng ngời, sự tàn nhẫn hiện rõ trong đôi mắt. Thậm chí hắn còn nghĩ đến việc mình sẽ hành hạ một người tu hành nữ có thân thể mềm mại này như thế nào.
Trước khi đến đây, hắn phải đi qua người tu hành tay cầm trường đao đỏ như máu tươi. Điều đó có nghĩa, hiện giờ tấm lưng của hắn đã hoàn toàn phơi bày trước một người khác.
Chữ "được" còn chưa dứt, người tu hành tay cầm trường đao đỏ tươi như máu đã vung đao chém tới.
Một đao này của hắn đáng lẽ phải chém tới Lâm Tịch đang từ mặt đất nhảy lên cao, nhưng bất ngờ lại rất tự nhiên thay đổi phương hướng ngay trên không trung, tựa như cây dương và cây liễu được gió thổi, chém đứt tấm áo choàng của người đàn ông có bộ râu mép dài, tiếp tục chém vào lưng.
Người đàn ông có bộ râu mép dài quay đầu, đôi mắt đầy vẻ không thể tin nổi và khiếp sợ, sau đó điên cuồng hét lên như một kẻ tâm thần:
- Ta nuôi dưỡng mi, cho mi làm cung phụng, không có ta không chừng mi đã bị những kẻ kia giết chết, ngay cả hồn binh mi sử dụng cũng là ta ban cho, vậy mà mi dám đánh lén ta?
Nhưng một đao này quá nhanh, nhanh đến nỗi hắn không thể tránh né kịp, sự phẫn nộ vừa theo tiếng hét chói tai truyền ra, máu luồng máu tươi đã từ trên lưng hắn phun ra bên ngoài.
Đao thứ hai không một tiếng động lạnh lùng chém xuống!
Người đàn ông có bộ râu mép dài nhảy lên, tránh thoát đao thứ hai của người tu hành này. Hắn hét thật chói tai, máu tươi bay khắp không trung, nhảy vọt qua một chiếc xe ngựa, rơi xuống mui xe một chiếc xe ngựa khác.
Trần Phi Dung hoàn toàn không ngờ mọi việc lại như vậy, nhưng khi nghĩ tới một điều gì đấy, sắc mặt nàng bỗng nhiên trắng bệch, cả người đột nhiên phát ra ánh sáng, muốn nhảy tới chỗ người đàn ông có bộ râu mép dài.
- Không nên!
Nhưng ngay lúc này, sau khi vung đao thứ hai thất bại, người tu hành kia dường như nhìn thấu được dụng ý của nàng, lập tức vọt tới trước người nàng, ngăn cản lại.
Mọi việc thật sự biến hóa rất nhanh, thậm chí tiếng hét chói tai của người đàn ông có bộ râu mép dài kia còn chưa dứt, Lâm Tịch đã vô cùng hưng phấn nhìn người tu hành này, nói:
- Lưu bá, ngài có biết người kia là vị quan nào không?
- Lâm Tịch biết người này.
Biên Lăng Hàm vừa rồi không thể ngăn cản một trảo kia đang đứng gần đấy, vừa nghe Lâm Tịch hỏi vậy liền ngây người.
Đây là một lão giả vóc người khòm khòm, mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt hơi lõm vào bên trong.
Nàng đột nhiên nghĩ tới người ngày đó đã đánh vẹo lỗ mũi tên thị vệ của Cừu Lộ tại ven hồ Linh hạ, cả người không khỏi chấn động.
- Là ông ta?
- Bộ giáp này là trọng giáp Thiên ma? Lỡ như hắn...
Hiện giờ Trần Phi Dung không có thời gian để suy đoán quan hệ của Lâm Tịch và lão giả này, chẳng qua vội vàng nói với Lưu bá một câu như vậy.
- Ta biết.
Mí mắt lão giả này hơi mở ra, thật không biết ông ta đang trả lời Lâm Tịch hay trả lời Trần Phi Dung.
- Đao này có tên Tu la đoạn hồn, dùng đao này chém vào người, vết thương sẽ rất khó khép lại. Nếu như lúc này hắn dám mặc trọng giáp Thiên ma, sử dụng hồn lực, vậy chúng ta không cần động thủ, hắn cũng sẽ là người chết.
Đợi đến lúc cắt đứt lời Trần Phi Dung đang nói, hai bên đã ngừng lại, ông ta mới trầm giọng giải thích.
Lúc này, người đàn ông có bộ râu mép dài vô cùng oán độc nhìn lão giả đã từng chở Lâm Tịch đi qua nửa đế quốc Vân Tần, lại hét chói tai:
- Ta đối xử với mi như vậy, mi lại dám phản bội ta!
Lão giả hơi đứng thẳng người, nhìn người đàn ông có bộ râu mép dài, trường đao đỏ như tươi máu trong tay chỉ về trọng giáp Thiên ma trong xe, lắc đầu nói:
- Ta với mi chỉ lợi dụng lẫn nhau, nhưng hắn là bằng hữu của ta. Hơn nữa, bất kể như thế nào, ta là con dân Vân Tần...
- Con dân Vân Tần?
Người đàn ông có bộ râu mép dài trông rất yếu ớt này bỗng nhiên điên cuồng cười lớn:
- Những nhân vật thân phận thấp bé như bọn mi, cái gì cũng không biết... lại dám đả thương ta, lại dám ở trước mặt ta nói là con dân Vân Tần?
Trong tiếng cười điên cuồng đấy, cả người hắn đã phóng lên cao, hướng tới một con đường khác bên khe núi.
Mới chỉ nhảy lên một cái, hắn đã ở một nơi rất xa đám người Lâm Tịch.
Với tu vi hiện giờ, Lâm Tịch không thể nào đuổi kịp người này, nhưng hắn cũng không có ý định đuổi theo. Thấy Khương Tiếu Y cách đấy không xa đang nhảy đến, mà những võ giả vây giết Khương Tiếu Y khi nãy đã hoàn toàn ngã xuống đất, hắn liền an tâm hơn. Su đó, hắn xoay đầu nhìn lão giả đứng cách mình không xa, vẫn là một vấn đề như khi nãy:
- Lưu bá, ngài biết người này là ai chứ? Bị chém một đao như vậy mà hắn không biến sắc gì cả, bộ hắn có dùng thuốc gì... hay là đeo mặt nạ da người hả?
- Đừng có nói mê sảng!
Lão giả này nhíu mày lại, không vui mà quát lớn một câu, sau đó trầm giọng nói:
- Chỉ huy sứ doanh trại Giám quân hành tỉnh Đông Lâm, Mộc Trầm Duẫn... mà lại đeo mặt nạ da người sao?
Trên con đường núi này như có một cơn gió lạnh thổi qua.
"Bịch!", "Bịch!"...
Bỗng nhiên có tiếng động như vật nặng rơi xuống đất, mấy tên nhân viên còn sống bên các cỗ xe ngựa đồng loạt ngã xuống đất.
Những võ giả này không hề muốn chạy trốn, cứ như vậy lựa chọn tự sát.
Con đường núi này càng lúc càng lạnh hơn.
Chỉ huy sứ doanh trại Giám quân hành tỉnh... là quan viên có chức vụ cao nhất trong doanh trại Giám quân ở Hành tỉnh, quan vị Chính nhị phẩm!
Hơn nữa, doanh trại Giám quân còn là nơi giám sát quan viên Chính vũ ti cả hành tỉnh có làm tròn trách nhiệm hay không, quyền lực rất lớn!
Lúc trước ba người Lâm Tịch, Biên Lăng Hàm, Khương Tiếu Y đã khẳng định đây là một quan to, nhưng họ không thể ngờ chức quan lại to đến như vậy!
- Bọn mi không biết mình đang làm gì, sẽ không có ai có kết quả tốt cả... bọn mi sẽ chết rất thê thảm.
Tiếng cười điên cuồng của người đàn ông có bộ râu mép dài lại truyền tới, mới chỉ qua mấy tức, nhưng hắn đã chạy nhanh đến mức bây giờ đám người Lâm Tịch chỉ còn thấy một bóng đen nhàn nhạt.
- Quan lớn giỏi lắm sao? Bỏ lại nhiều trọng giáp Thiên ma như vậy mà còn dám đắc ý?
Nghe giọng cười của hắn ta, Lâm Tịch vốn đang ngẩn ngơ liền thì thầm nói.
- Thái giám chết tiệt!
Sau đó hắn liền hắng giọng một cái, hét lớn đối với bóng đen bởi vì biết bọn họ không thể nào đuổi kịp mà đang cười rất to kia.
Sau khi nói như vậy, Lâm Tịch sực nhớ rất có thể đối phương không biết "thái giám" là gì, nên tiếp tục hét lên:
- Kẻ lưỡng tính! Phía dưới không có cái gì cả!... Trời tối như vậy mà chạy nhanh như ngươi, coi chừng bị gãy chân đấy!
Tiếng cười điên cuồng bỗng biến mất, cả người bóng đen kia liền cứng đờ, tiếp đó thân thể hơi lảo đảo nghiêng về một bên, giống như bởi vì câu nói của Lâm Tịch mà bị trặc chân vậy.
← Ch. 225 | Ch. 227 → |