← Ch.269 | Ch.271 → |
- Ta không thể nói cho cô biết ta là ai.
Nữ nhạc công mặc hồng sam hơi áy náy, thậm chí còn hơi cảm khái và đồng tình nhìn cô gái gầy yếu mặc áo bào đen.
Cô ta biết thủ dạ giả học viện Thanh Loan gánh vác sứ mạng gì, nhưng chính vì như vậy nên khi nhìn thấy một thiếu nữ gầy yếu phải mang trọng trách nặng nề trên người, cô ta cảm thấy thật tàn nhẫn.
Nhưng vừa nói xong những lời này, tấm lưng của cô ta bỗng nhiên cứng lại, mồ hôi lạnh đổ khắp lòng bàn tay.
Cô ta từ từ xoay người lại.
Một người đàn ông trung niên một mắt, mặc áo bào đen, cả người trông rất quái gở xuất hiện sau lưng nàng từ một vị trí cách đấy không xa.
Trên người ông ta đeo một trường cung thật khổng lồ, thân cung ngắn hơn người ông ta không bao nhiêu.
Thân cung mềm mại, tản phát ánh sáng lạnh sắc bén, trông như một vòng trăng rằm, dây cung vàng nhạt, tựa như trái cây bạch quả gần chín.
Ngay khi người đàn ông cô lạnh kiêu ngạo này xuất hiện, thiếu nữ gầy yếu mặc áo bào đen bỗng nhiên sững người, nhưng đến lúc nhìn rõ bộ áo bào ông ta đang mặc cùng với đặc điểm một mắt bên đã bị mù, thiếu nữ này ngược lại cảm thấy rất nhẹ nhàng, toàn thân buông lỏng, chẳng qua là không lên tiếng.
- Lãnh nguyệt cây bạch quả... Đông Vi, thật không ngờ ngươi cũng đến đây.
Khi nhìn thấy người đàn ông một mắt này, nữ nhạc công mặc hồng sam hơi khiếp sợ nghĩ đến thân phận ông ta.
- Ngươi biết ta... cũng biết nàng ta là thủ dạ giả, nếu như ta đoán không sai, ngươi hẳn là nhạc công đã ngăn chặn Diệp Vong Tình ở hành tỉnh Đông Lâm, ngươi rốt cuộc là ai?
Mang theo sự kiêu ngạo độc hữu của học viện, như một con diều hâu cô lạnh đứng thẳng trên gò núi cao ở cánh đồng tuyết, giảng viên học viện Đông Vi mặc áo bào đen lạnh lùng nhìn nữ nhạc công mặc áo hồng sam, lãnh khốc hỏi.
- Ta có thể không trả lời hay không?
Nữ nhạc công mặc hồng sam gượng cười.
Đông Vi lắc đầu, nói:
- Không thể.
Có thể nắm giữ tiễn kỹ Phong hành giả, có thể dạy dỗ các Phong hành giả khác trong học viện Thanh Loan, Đông Vi tất nhiên là một Phong hành giả.
Nữ nhạc công mặc hồng sam biết rõ thân phận đối phương, nàng cũng biết chỉ khi nắm chắc có thể một chiêu giết chết đối thủ, một Phong hành giả chân chính mới dám xuất hiện ngay trước mặt đối thủ.
Hai chữ "không thể" của Đông Vi đơn giản vô cùng, nhưng cô ta lại cảm giác được quyết tâm của Đông Vi.
Có lẽ đối với những dòng chính này của học viện Thanh Loan... trừ bọn họ ra, sợ rằng toàn bộ người trong thiên hạ đều là đối thủ của họ? Hoặc là, bọn họ chưa từng sợ sẽ bị cả thiên hạ coi là đối thủ?
Nữ nhạc công mặc hồng sam gượng cười, khẽ thở dài:
- Ta là người của Chu thủ phụ.
- Chu thủ phụ?
Đông Vi nhíu mày thật chặt, dường như ông ta không ngờ đến việc này, thật sự là rất không hợp lý.
- Tại sao?
Nữ nhạc công mặc hồng sam nhìn Đông Vi, nhẹ giọng thở dài:
- Ngài ấy là thủ phụ đế quốc, nhưng ngài ấy cũng là một phụ thân.
Đông Vi càng nhíu mày chặt hơn.
Theo cách nhìn của ông ta và rất nhiều giảng viên Thanh Loan khác, vị thủ phụ mạnh mẽ và tài trí trong hoàng thành Trung Châu kia không phải là thủ phụ đế quốc, mà là thủ phụ hoàng đế.
Trong mắt bọn họ, đó là một người ngu trung, tuyệt đối trung thành với hoàng đế.
Đây không phải là vấn đề muốn đầu nhập vào chỗ dựa lớn nhất đế quốc Vân Tần, mà tâm của vị thủ phụ ấy vốn là như vậy.
Trong triều đình, có rất nhiều thần tử cũng như thế.
Trung với thiên tử, đây là điều chảy xuôi trong huyết mạch bọn họ... cho nên, bọn họ tuyệt đối sẽ không làm những chuyện trái với ý nguyện hoàng đế.
Mà bây giờ, bởi vì Lâm Tịch... một người như vậy lại thay đổi.
- Xem ra lời đồn hắn là Phong hành giả của học viện Thanh Loan các ngươi là không sai... Nếu không, ngươi cũng sẽ không ở đây.
Nhìn Đông Vi trầm mặc không nói, nữ nhạc công mặc hồng sam nhẹ giọng nói:
- Sớm biết người như ngươi cũng ở đây... vậy hắn bị nguy hiểm gì chứ? Ta cũng không cần tốn sức đi theo hắn.
Đông Vi chỉ biết rằng bắt đầu từ mùa xuân năm nay Vân Tần không còn bình yên như trước, ông ta cũng không biết vị Chu thủ phụ đã vì Cao Á Nam và Lâm Tịch mà thay đổi như vậy sẽ tạo thành ảnh hưởng tốt hay xấu đến tương lai. Nghe thấy cô gái mặc hồng sam nói như vậy, ông ta chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh như băng ấy lần đầu tiên tỏ vẻ nghiêm trọng, lắc đầu nói:
- Chưa chắc.
Nữ nhạc công mặc hồng sam khẽ biến sắc, hỏi:
- Tại sao?
Đông Vi nhìn nữ nhạc công mặc hồng sam, lạnh nhạt nói:
- Không nên coi thường quyết tâm của hoàng đế... còn nữa, người tu hành núi Luyện Ngục.
- Người tu hành núi Luyện Ngục?
Nữ nhạc công tất nhiên biết người tu hành núi Luyện Ngục mạnh mẽ như thế nào, nhưng đế quốc Đại Mãng kia lại nằm xa tận ở biên giới phía nam Vân Tần, người tu hành đứng đầu Đại Mãng sao lại đến đây?
Cô ta biết Đông Vi nói có nhất định là có, nhưng dù thế nào cô ta cũng cảm thấy rất bất ngờ, nên không nhịn được hỏi một câu:
- Tại sao?
- Vân Tần rất muốn biết nguyên nhân vì sao từ mùa xuân năm nay Huyệt man biến hóa như thế, muốn từ đó suy ra những bí mật khác, Đại Mãng tất nhiên cũng muốn biết.
Đông Vi cười lạnh, nói:
- So sánh với bí mật này, một hay hai trận đại thắng có nghĩa gì? Nếu như Vân Tần hoặc Đại Mãng có thể khống chế được đai quân cưỡi rắn mối khổng lồ, vậy chiến cuộc thế gian này sẽ thay đổi như thế nào.
Nếu như Đông Vi đã nói với nữ nhạc công những lời này, tất nhiên là vì ông ta biết cô ta có tư cách để nghe. Đồng thời, ông ta cũng hiểu cô ta biết rất nhiều chuyện, nên có thể hiểu được những gì mình nói.
Quả nhiên nữ nhạc công mặc hồng sam khẽ biến sắc, sau đó chậm rãi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu được.
Bây giờ người khống chế được các rắn mối khổng lồ là Huyệt man... nếu như người cưỡi các con rắn mối đấy là Vân Tần, vậy sẽ như thế nào? Nếu như các kỵ sĩ cưỡi rắn mối lại là Đại Mãng, vậy sẽ như thế nào?
Với nhân lực và tài lực của đế quốc Vân Tần, nếu như biết được bí mật này, vậy có thể đào tạo được bao nhiêu kỵ sĩ rắn mối khổng lồ cường đại?
Nếu như có ngàn vạn đại quân như vậy.... cô ta cũng không thể tưởng tượng được nữa, tinh thần hơi rung động.
- Ta sẽ hợp tác với các ngươi.
Sau khi hít sâu một hơi, tâm thần bình tĩnh lại, nữ nhạc công mặc hồng sam không hề do dự nhìn Đông Vi, kiên quyết nói.
...
...
Lâm Tịch và quân tuần mục đã tới sườn núi Nam Tinh theo quân lệnh.
Ngoại trừ Lâm Tịch, tất cả mọi người đều thở gấp không thôi, cả người đầy mồ hôi. Thậm chí các quân sĩ tuần mục còn phải mở áo giáp đen ra, lau sạch mồ hôi ở bên trong giáp và nội y của mình, nhằm tránh chảy mồ hôi quá nhiều mà mất hết thể lực.
Bây giờ là buổi trưa.
Có thể nói quân tuần mục đã hành quân hết tốc độ, mới có thể đến chỗ đóng quân đúng theo thời hạn quân lệnh truyền đạt.
Đến lúc này, tất cả quân sĩ tuần mục, bao gồm cả Tân Vi Giới và Khang Thiên Tuyệt đều cảm thấy mệt mỏi, thể lực đạt đến cực hạn.
Qua nhiều năm huấn luyện và giao chiến, tất cả quân sĩ này đều có cảm giác rất rõ rệt về việc bao giờ thể lực của mình có thể khôi phục được... Trong tình huống thể lực như vậy, trừ khi có đủ ba canh giờ ngủ say không bị quấy nhiễu, họ mới có thể khôi phục thể lực bảy đến tám phần.
Hai quân sĩ đi trinh sát từ trước đã trở về.
Toán quân "răng nanh nhọn" do Trần Ngâm Tụ thống lĩnh đúng là đã sớm chạy đến đồi Đâm Tảo đối diện bọn họ, hiện tại đang đóng quân ở đấy. Nhưng khi đối chiếu bản đồ quân đội với địa hình ở đây, Tân Vi Giới bỗng nhiên biến sắc, nói thẳng ra sắc mặt ông ta trông rất khó coi, không nhịn được nhổ mấy bãi nước miếng.
Đối diện sườn núi Nam Tinh và đồi Đâm Tảo là một gò đất tròn vo có hình dáng như bánh bao.
Bên cạnh đồi Đâm Tảo là một khu vực đầm lầy màu xanh có rất nhiều thực vật, thỉnh thoảng lại có những bụi cỏ lau cao lớn và tráng kiện hơn bụi cỏ lau bình thường rất nhiều, dựa vào màu sắc nước đầm lầy này, có thể phán đoán mực nước không nông, lại thêm những đầm lầy như vậy có rất nhiều bùn nước lắng đọng bên dưới, cho nên, nếu như muốn lội nước đi qua đầm lầy này là một điều không tưởng.
Bên hông sườn núi Nam Tinh lại là một khu rừng tùng hồng rộng lớn nhưng thấp bé.
Những khu rừng tùng hồng này có đặc điểm riêng biệt là bộ rễ cực kỳ phát triển, hơn nữa chúng lại quấn lấy nhau, giống như là tầng tầng mạng nhện chất chồng lên. Ngoài ra, thân cây tùng hồng cực kỳ cứng chắc, nếu như chầm chậm len lỏi đi qua còn có thể được, nếu có ai nghĩ đến việc từ bên trong dùng đao chém thành đường đi là việc vô cùng khó khăn.
Ở giữa sườn núi Nam Tinh và đồi Đâm Tảo là một khu vực bình nguyên rộng lớn, thực vật ở đây chủ yếu là cỏ hoang cao gần bằng thân người cùng với một loại cây cao gầy có lá cây hình dáng lạ lùng, trông giống như một cây cau. Cho nên, nếu như muốn đi qua khu vực rộng khoảng hai ba mươi dặm này, cách duy nhất là phải đi qua bình nguyên hoang dã này, không thể nào có cách khác.
Tuy nói khu vực này có ba ngọn đồi, nhưng ngọn đồi nằm đối diện hai nơi kia lại nằm ngay giữa đầm lầy bên cạnh đồi Đâm Tảo, không có ý nghĩa chiến lược, vì thế, nếu như xét ở khía cạnh quân sự, việc quân đội Vân Tần đóng quân ở sườn núi Nam Tinh và đồi Đâm Tảo là rất chính xác, đồng nghĩa họ đã canh giữ lối đi duy nhất đi qua khu vực này.
Nếu như cho quân ở trên hai khu vực đấy liên tục bắn tên xuống dưới, nhất định sẽ khiến quân thù tổn thất nặng nề.
Tuy nhiên, địa hình của sườn núi Nam Tinh lại thấp hơn đồi Tâm Tảo một chút, hơn nữa, ngoại trừ cỏ hoang ra, mặt bằng sườn núi Nam Tinh lại rất bằng phẳng, chẳng qua chỉ có một loại hoa dài tên Nam Tinh có hai màu vàng trắng thường nở rộ khi màn đêm buông xuống phủ khắp. Mà địa hình đồi Đâm Tảo không những dốc hơn rất nhiều, mà phía trên lại có rất nhiều loại gai nhọn dài mọc khắp nơi, cho dù là Huyệt man, nhưng nếu họ muốn trèo lên tới đỉnh, chắc chắn sẽ bị thương và đau đớn khắp người.
Cho nên, dựa theo tập tính các Huyệt man, sợ rằng một khi bị khó khăn từ hai bên sườn núi và đồi ngăn chặn, rất có thể họ sẽ lựa chọn đánh thẳng lên sườn núi Nam Tinh, sau đó vòng xuống bên dưới vượt qua.
Dù xét theo nhân số hay chiến lực thực tế, đáng lẽ đội quân răng nanh nhọn do Trần Ngâm Tụ thống lĩnh phải đổi vị trí phòng thủ cho quân tuần mục, nhưng hiện giờ, dù là lần này hay lần khác, quân tuần mục bọn họ phải đóng giữ ở nơi nguy hiểm hơn là sườn núi Nam Tinh!
Tân Vi Giới biết đây là bất công, nhưng ông ta là quân nhân chân chính, cho nên ông ta nhất định sẽ kiên quyết thực hiện quân lệnh. Mà ngay lúc ông ta chuẩn bị hạ lệnh mọi người mau chóng cắm trại đóng quân, cả ông ta và những người còn lại quân tuần mục đều nhìn thấy có một luồng khói màu hồng trên bầu trời bao la hướng đông bắc.
Giống như một cột máu khổng lồ xông thẳng lên trời cao.
Tất cả quân tuần mục đang đứng thở dốc chợt nín thở.
Một cảm xúc sợ hãi và kinh nghi khác thường nhanh chóng lan tràn khắp khu vực này cũng như nhiều nơi khác trong vùng đất hoang vu.
Lâm Tịch đang yên lặng đứng thẳng, nhưng khi nhìn thấy luồng khói màu hồng kia, hắn cũng cảm nhận được cảm xúc lạ thường đấy.
Ở biên quan Long Xà, khói màu hồng tương đương với một quân lệnh, đó chính là tử thủ... tất cả quân đội phải cố gắng tử thủ cho đến người cuối cùng.
Luồng khói màu hồng này được thắp lên không phải để phát riêng cho quân tuần mục bọn hắn, mà là để toàn bộ đội quân khác nhìn thấy được... khiến cho các đội quân này phải luôn luôn cảnh giác, không tiếc bất cứ giá nào tử thủ trận địa của mình, bất kể là đối mặt với địch nhân như thế nào!
Không chỉ riêng Lâm Tịch và quân tuần mục đang trú đóng ở sườn núi Nam Tinh, mà có rất nhiều đội quân khác theo quân lệnh trú đóng ở vùng đất hoang vu đều không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng khi nhìn thấy khói lửa màu hồng, tất cả đều cảm thấy sắp có chuyện kinh thiên nghĩa địa phát sinh.
← Ch. 269 | Ch. 271 → |