← Ch.307 | Ch.309 → |
Đây là một thanh hồn binh trường kiếm hoàn hảo.
Phần cuối chuôi kiếm có độ dày khoảng một ngón tay, trên thân kiếm tản phát ánh sáng màu xanh nhạt có khắc rất nhiều phù văn tinh tế hình dạng bầu dục, nhưng điều kỳ lạ là những phù văn này lại không hợp phối với phù văn trên chuôi kiếm, hiển thị phong cách cổ xưa rõ ràng.
Đây là trường kiếm "Hoàng trản", cùng một đẳng cấp với trường kiếm "Thần quang" Lâm Tịch hay sử dụng.
Lâm Tịch nhận ra hồn binh trường kiếm này không phải vì đã từng thấy trong Binh điện học viện Thanh Loan, mà là nhờ đọc qua một số điển tịch giới thiệu hồn binh trong quân đội.
Sau khi lập quốc được hai mươi mốt năm, Vân Tần đã dừng chế tạo trường kiếm "Hoàng trản" này, nguyên chân dừng lại là vì một loại đất sét hiếm có dùng để chế tạo trường kiếm này đã bị khai thác cạn kiệt.
Xung quanh thanh trường kiếm này, Lâm Tịch còn nhìn thấy những tàn phiến áo giáp rơi lả tả xung quanh. Trong đó, trên một số mặt áo giáp có những phù văn tinh tế đặc biệt, toát lên vẻ cổ xưa hiếm có, mà bề mặt của những bộ giáp này lại rất sáng bóng, cho thấy chúng đã bị binh khí trực tiếp chém nát.
Chỉ có người tu hành cầm hồn binh trong tay mới có thể làm được như vậy.
Trong bùn đen không có dấu tích hài cốt, chỉ có những thứ kim loại lạnh lẽo không bị rửa nát này.
- Các người là ai? Đã giao chiến với ai?
Lâm Tịch lẩm bẩm tự nói, nhưng đáp lại hắn là tiếng gió nhẹ từ trong khe thổi tới.
Bởi vì dựa vào hình thức và chất liệu chế tạo nên áo giáp và hồn binh, từ đó suy ra đã từng có người Vân Tần đến nơi này và chiến dấu, nên điều Lâm Tịch nghĩ đến đầu tiên chính là ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao bọn họ lại chôn xương ở đây. Nhưng đối với Trì Tiểu Dạ, sau một hồi khiếp sợ, điều đầu tiên nàng nghĩ đến không phải là như vậy.
Nàng vui mừng nhìn Lâm Tịch, nhẹ giọng nói:
- Có thể ở đây còn có hồn binh lợi hại.
Từ nãy tới giờ nàng vẫn đang chú ý đến một thanh chiến phủ lưỡi búa để lộ một nửa ra ngoài ở cách đấy không xa.
Chuôi chiến phủ lưỡi búa trơn bóng màu trắng này có chiều dài đến mười ngón tay, bề ngoài có những phù văn hình dáng vẩy cá, cho thấy đây là vũ khí của người tu hành, chất liệu chế tạo hơn xa các hồn binh nặng nề khác. Tuy nhiên, ngay trên mặt lưỡi búa chiến phủ này lại có một lỗ thủng hình tròn.
Nàng bất giác suy nghĩ đến trận chiến của chủ nhân chiến phủ này. Trong lúc chiến đấu kịch liệt, đối thủ hắn ta đột ngột phản kích, chủ nhân chiến phủ cố gắng hết sức lấy lưỡi búa ngăn chặn, nhưng binh khí của đối phương lại đâm xuyên qua lưỡi búa, đâm vào trong cơ thể hắn ta, rốt cuộc sức mạnh của đối thủ chủ nhân chiến phủ có thực lực mạnh như thế nào mới có thể đâm xuyên qua chiến phủ như vậy?
Nghe thấy lời nàng nói, Lâm Tịch gật đầu, nói:
- Chỉ là chúng ta hiện không có thời gian khai quật những thứ này lên.
- Nhưng đồ vật này bị chôn dưới đất không quá sâu.
Trì Tiểu Dạ nhìn Lâm Tịch, nói:
- Bây giờ ngươi đã đột phá đến Đại hồn sư... Người tu hành nếu như muốn tìm đồ vật gì đấy, không nhất thiết phải cần đến mắt để nhìn.
Lâm Tịch khẽ nhíu mày, hắn bỗng nhiên nghĩ tới ngày hôm đó mình tu hành, dường như hình ảnh trường kiếm Thần quang sáng lên trong rương hiện rõ trong đầu mình, hắn lập tức hiểu ý Trì Tiểu Dạ. Sau đấy, hắn lại lấy kiện hồn binh vượt qua thời đại của Thánh sư núi Luyện Ngục, để cho vô số sợi tơ trong suốt bay ra ngoài, tiếp theo hắn nhắm hai mắt lại, bắt đầu đi vòng quanh khu vực này.
Hắn dễ dàng cảm thấy từng luồng gió nhẹ từ hướng đông thổi tới, thậm chí nhìn thấy rất nhiều bọt nước nhỏ huyền phù trong không trung.
Thật không biết Tượng sư núi Luyện Ngục đã đạt đến trình độ nào mới có thể tạo nên hồn binh như vậy, không chỉ khiến cảm giác của hắn có thể kéo dài ra như xúc tua, mà còn hoàn toàn bao trùm phạm vi mấy trăm bước xung quanh mình. Cho nên, thứ hắn cảm giác được không chỉ là gió lưu động ngoài trăm bước, những bọt nước nhỏ huyền phù. mà là tất cả luồng gió nhỏ đang lưu động trong khu vực này, mỗi một bọt bước nhỏ ti tí. Có thể nói rằng chỉ cần hắn tập trung tinh thần cảm nhận, hắn liền cảm giác được.
Đối với một người tu hành được truyền thừa Phong hành giả như hắn, đây là một việc rất có ý nghĩa.
Hắn cảm nhận được một thế giới chưa bao giờ thấy trước khi đạt đến Đại hồn sư. Sau một hồi vòng quanh trong thế giới đầy bóng tối, rốt cuộc hắn đã thấy ánh sáng.
Hắn đi tới ánh sáng đấy.
Khi đã tới trước ánh sáng, hắn mở trước ra.
Phía trước hắn là một mảnh đất bằng phẳng.
Lâm Tịch lấy trường kiếm "hoàng trản" trong tay cắm vào đất bùn, sau đấy nhanh chóng tìm được một thanh trường kiếm màu xanh nhạt.
Đây là một thanh trường kiếm trong suốt với những phù văn tinh tế, có chuôi kiếm màu xanh nhạt, hoàn toàn khác với trường kiếm "Hoàng trản" phong cách cổ xưa hắn đã phát hiện lúc này, khắp nơi lộ ra cảm giác tinh xảo.
Phù văn màu trắng bạc giống như được khắc trên thân kiếm trong suốt thủy tinh, mũi kiếm cuối thân có hình dạng giọt nước, rõ ràng nơi dày nhất trên thanh kiếm này chỉ dày khoảng nửa chỉ, nhưng bởi vì thân kiếm sáng bóng khác thường nên không lộ vẻ yếu ớt mỏng manh. So với bách luyện cương, Lâm Tịch cảm thấy chuôi kiếm màu xanh nhạt như được rất nhiều vỏ sò khảm lên này rất đặc biệt, có lẽ là do chất liệu đặc thù. Lâm Tịch cầm trường kiếm này lên, khẽ dùng sức một chút, lập tức đánh bay tất cả vết bẩn bám trên mặt kiếm, thậm chí còn cảm giác được có rất nhiều luồng gió chủ động hội tụ lại đến thân kiếm và chuôi kiếm, khiến thanh kiếm này trở nên nhẹ nhàng hơn.
Lâm Tịch hiểu rất rõ, ngày đó An Khả Y để hắn lựa chọn trường kiếm Thần quang là bởi vì trường kiếm Thần quang chính là một thanh phi kiếm cấp thấp nhất, An Khả Y nói hắn dùng trường kiếm Thần quang tất nhiên là vì muốn giúp hắn quen thuộc với những phù văn này. Nếu như sau này hắn có thể đạt đến Thánh sư, hắn sẽ càng hiểu rõ nguyên khí trời đất và phù văn hơn, tự nhiên sẽ lĩnh ngộ được làm cách nào để trường kiếm thoát ly, ngự sử giết địch.
Đề nghị nhất quán đối với việc tu hành của An Khả Y là cực kỳ chính xác. Khi mới tham dự nhập thí học viện Thanh Loan, Lâm Tịch đã chọn kiếm, điều này không liên quan đến việc hắn đến từ đâu, đơn giản chỉ là hắn rất thích kiếm.
Sau khi nhìn thấy Thánh sư núi Luyện Ngục ngự sử phi kiếm, tâm hồn hắn đã bị hấp dẫn một cách kỳ lạ, cho nên hắn rất thích hợp để đi đến cuối con đường Đại kiếm sư, rất thích hợp để sử dụng phi kiếm.
Sâu trong thâm tâm hắn có một cảm giác cực kỳ nhạy bén đối với những phù văn đặc biệt có thể biến trường kiếm thành phi kiếm, cho nên, mặc dù hiện giờ hắn không nhận ra thanh kiếm màu xanh nhạt có hình dáng như giọt nước này, nhưng có thể cảm giác được đây là một thanh phi kiếm.
- Đây là một kiện hồn binh bất phàm.
Trì Tiểu Dạ khó khăn đi đến, nhìn thanh trường kiếm trong tay Lâm Tịch, nhẹ giọng đề nghị:
- Ngươi có thể mang theo. Trước khi vào sông ngòi từ tính, ngươi hãy tìm nơi nào chôn nó, có cơ hội hãy mang đi.
Lâm Tịch rất vừa ý với thanh kiếm này, có chút không nỡ nói lên:
- Chẳng lẽ sông ngòi từ tính lợi hại như cô nói thật sao? Không thể mang theo một thanh kiếm vào?
Theo cách nghĩ của Lâm Tịch, nếu như chỉ là vấn đề nặng hơn, vậy cho dù có tốn nhiều thể lực hơn, hắn vẫn muốn mang thanh kiếm này theo.
- Cũng không phải như ngươi đã nghĩ.
Trì Tiểu Dạ thấu hiểu suy nghĩ Lâm Tịch, lắc đầu nói:
- Bùn đất trong sông ngòi từ tính đều có từ trường, một khi ngươi mang binh khí kim loại vào, cho dù không rơi xuống đất thì thanh binh khí này cũng hút bụi đất vào. Cho dù là người tu hành Đại quốc sư, cũng không thể duy trì đủ hồn lực để ổn định sự chấn động của binh khí, hoặc là chấn bay bụi đất ra ngoài. Nếu như có người mang bất kỳ binh khí kim loại hay mặc áo giáp kim loại vào trong sông ngòi từ tính, càng đi càng hấp thụ nhiều đất, khi đấy vật kim loại sẽ nhanh chóng biến thành vật đè chết ngươi. Ban đầu ý của ta chính là nếu ngươi có thể tìm thấy một kiện binh khí nào không phải kim loại trong các binh khí ở đây, đó sẽ là lựa chọn tốt nhất.
Lâm Tịch hiểu, suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Việc này rất khó, bởi vì phần lớn hồn binh Vân Tần chúng ta đều dùng kim loại chế tạo, chỉ có vài nơi dùng phi kim loại khắc vào thêm... Tuy nhiên, ta có thể thử một chút. Nếu như bao quanh thân kiếm bên ngoài thật dày lại, tỷ như bùn đất, có lẽ sẽ ngăn cản việc hấp thụ đất trong sông ngòi từ tính, chẳng qua là sẽ không sử dụng hồn binh này được.
- Cũng có thể.
Trì Tiểu Dạ cẩn thận suy nghĩ một hồi, nói:
- Chẳng qua không biết phải bao quanh nó một tầng đất dày bao nhiêu mới có thể ngăn cản việc hấp thụ, nếu như ngươi bao quanh nó quá nhiều đến nỗi biến thành một rể cây mang theo bên mình, vậy sẽ rất tốn thể lực.
- Ừ.
Lâm Tịch gật đầu:
- Chúng ta hãy đi đến gần sông ngòi từ tính rồi hãy nói tiếp.
...
- Có cung lợi hại nhất định sẽ có tên lợi hại. Hiện giờ ta đã có thể phát huy uy lực trường cung Thần lê, nếu như có thêm cây tên tương xứng, vậy nhất định có thể bắn chết người tu hành Quốc sĩ... Một khi Địch Sầu Phi truy đuổi theo, bọn họ nhất định không thể mang theo binh khí hay áo giáp kim loại, vậy họ chỉ có thể dùng hồn lực chống đỡ, khi đấy ta sẽ có khả năng bắn chết cả Đại quốc sư.
Lâm Tịch bỗng nhiên phát hiện được hai thanh tàn cung hồn binh không rõ cấp bậc, bất giác hỏi.
- Đúng vậy, ta chính là Đại quốc sư. Một khi ở trong sông ngòi từ tính, đúng là rất khó để ngăn cản cung tên hồn binh.
- Cô còn trẻ như vậy mà đã đạt đến Đại quốc sư sao?
Lâm Tịch nhất thời nghiêm nghị và kính nể.
- Sau vùng đất hoang vu có rất ít người tu hành.
Trì Tiểu Dạ nhìn Lâm Tịch, do dự một hồi rồi nói:
- Nhưng trong tộc chúng ta, phần lớn những người có thể tu hành được ngay từ nhỏ đã cảm giác được hồn lực. Ta biết ở Vân Tần các ngươi phần lớn phải đến mười mấy tuổi, tinh thần trưởng thành mới có thể bắt đầu tu hành. Cho nên, cho dù là cùng tuổi, nhưng rất có thể chúng ta đã sớm tu hành hơn các ngươi nhiều năm.
- Sinh ra đã có thể cảm giác được hồn lực sao?
Lâm Tịch ngơ ngẩn.
Người như vậy ở Vân Tần không phải không có, nhưng còn thưa thớt hơn Phong hành giả, không biết bao nhiêu năm mới xuất hiện một thiên tài tu hành như thế.
- Bình thường rất khó cảm giác được cây tên. Hơn nữa, cho dù tên có cứng cáp và uy lực đến đâu, một khi bắn vào người đối thủ, sợ rằng không thể nào bảo tồn được nữa.
Nhìn Lâm Tịch đang giật mình, Trì Tiểu Dạ hỏi:
- Nếu như tốn nhiều thời gian tìm kiếm, sợ rằng rất nguy hiểm.
- Vậy chúng ta đi đi.
Lâm Tịch gật đầu, cõng Trì Tiểu Dạ, một tay ôm lấy con thú nhỏ ba đuôi đang nhắm mắt ngủ, bắt đầu đi xuyên qua khe trũng này.
Khe trũng nhanh chóng đi qua, sông ngòi từ tính xuất hiện trong tầm mắt Lâm Tịch.
- Ta thay đổi ý định rồi.
Nhưng ngay lúc nhìn thấy bóng dáng sông ngòi từ tính, Lâm Tịch lập tức dừng lại, vẻ mặt tràn đầy phấn khởi:
- Ta phải quay lại xem thử có thể tìm thấy cây tên nào lợi hại hay không.
← Ch. 307 | Ch. 309 → |