← Ch.379 | Ch.381 → |
Số lần ông ta tham dự những trận đại chiến còn nhiều hơn Trình Ngọc rất nhiều.
Trong cuộc đời ông ta, chưa bao giờ có một lần chỉ huy chiến đấu đơn giản như thế, không cần suy nghĩ đến kết quả thắng bại.
Việc ông ta đang làm rất đơn giản, không ngừng điều động quân đội có trong tay, điên cuồng xông tới phía trước. Đồng thời chỉ huy một đội kỵ quân và những người tu hành khác nhanh chóng chạy tới chỗ Đỗ Chiêm Diệp.
Ông ta chỉ muốn làm một việc, dùng tất cả quân đội mình có ngăn cản Trình Ngọc và Văn Nhân Thương Nguyệt, sau đấy dùng đội kỵ quân này cứu thái tử rời đi.
Rốt cuộc thái tử còn sống hay chết?
Vào lúc này, lão tướng tóc trắng cả người mặc giáp trụ, tay cầm trường thương, thân ngồi vững chắc trên lưng ngựa đang xông tới phía trước cũng không biết câu trả lời cho câu hỏi trên. Ông ta chỉ biết đây đã là tất cả những gì mình có thể làm được.
...
- Còn sống không?
Một tướng lãnh có khuôn mặt trắng bệch gấp gáp lui về bên cạnh Đỗ Chiêm Diệp, trước tiên run giọng hỏi một câu như vậy. Có lẽ vì tâm tình quá kích động, hắn hoàn toàn không ý thức được rằng việc mình vừa quát hỏi như vậy là vô cùng vô lễ và không có tôn ti.
Ngay khi quát hỏi câu này xong, hắn lập tức nhảy khỏi chiến mã, muốn xử lý vết thương trên người Trần Mộ. Nhưng điều khiến hắn ngây người chính là không biết từ lúc nào Đỗ Chiêm Diệp đã rắc thuốc lên vết thương gần như thông thấu qua lưng trên người Trần Mộ. Hiện giờ vết thương rất nặng ngay trên người Trần Mộ đã bị một tầng sáp đỏ che lấp, không có máu tươi chảy ra. Mà trong lúc điên cuồng lui về phía sau, thật không ngờ Đỗ Chiêm Diệp lại có thể lấy ra một cây kim khâu, nhanh chóng khâu vết thương lại.
Viên tướng này hơi ngẩn ngơ, liền nghĩ đến nữ tu hành hơi mập này là con cháu của một người nào đấy. Hắn nhìn căng thẳng đến mức gần như không thể hô hấp được, nhưng khi nhìn vào thân thể lạnh như băng của thái tử, đôi mắt của hắn lại dấy lên ngọn lửa hi vọng.
- Giết!
Hắn không lên tiếng hỏi điều gì nữa, lẳng lặng nhảy lên chiến mã của mình, giơ cao trường đao trong tay, quát lên rung trời, sau đấy tự mình dẫn đại quân xông tới đội quân đang tiến tới của Trình Ngọc.
...
Bởi vì tất cả mọi người đều hiểu chuyện gì đã xảy ra, nên trong đại quân do Trình Ngọc thống lĩnh bắt đầu xuất hiện rối loạn, một vài đội quân và kỵ binh có thể tấn công từ xa không còn tác dụng trên chiến trường nữa. Mà đại quân bên Quách Thạch Khâm lại bỗng nhiên có dũng khí vô tận, kiên quyết tấn công đội quân và các tướng lãnh mà thường ngày họ kính sợ nhất.
Trong lúc nhất thời, quân lực bên Quách Thạch Khâm không ngờ lại tăng cao lên, ít nhất phải hơn mấy chục lần so với đội quân mặc giáp xanh mà Trình Ngọc đang thống lĩnh.
Nhưng sự chênh lệch quân lực giữa hai bên này cũng không thể ngăn cản Trình Ngọc và Thiên Lang vệ tiến về phía trước.
Một thanh phi kiếm bạch ngọc từ vỏ kiếm hoàng kim bên hông Trình Ngọc bay ra ngoài.
Cả lăng Bích Lạc này, tính luôn cả những người không có quân tịch, ngoại trừ Văn Nhân Thương Nguyệt và môn khách Đạo Nhược Tố, còn có ba Thánh sư khác.
Trình Ngọc là một Thánh sư trong ba người đó.
Mặc dù tu vi của hắn không thể sánh với Văn Nhân Thương Nguyệt, thua kém Đạo Nhược Tố, thậm chí theo những gì Văn Nhân Thương Nguyệt phán đoán, thực lực của hắn còn chưa bằng cả với Nam Cung Vị Ương, người đã cứu Nam Sơn Mộ khỏi đại chiến trong ngõ sâu kia. Nhưng dù sao hắn cũng là một Thánh sư mà không biết bao người tu hành khác phải ngẩng đầu ngước nhìn.
Phi kiếm của hắn không theo kiếm đạo mạnh mẽ cứng rắn, mà theo đuổi sự nhanh nhẹn linh hoạt, tựa như kiếm đạo của học viện Thanh Loan.
Thanh phi kiếm bạch ngọc này bay trên không trung với một tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó thấy, tạo thành mấy chục luồng khí màu trắng trên không trung.
Mới chỉ tới gần hắn trong phạm vi trăm bước, một quân sĩ đã bị cắt đứt cổ họng, ngay cả chiến mã đang cưỡi cũng bị chặt vó. Mà ngay lúc phi kiếm của hắn bay ra ngoài, lập tức có mấy tên Thiên Lang vệ khí tức lạnh như băng đang đi theo sau đồng loạt tiến lên trước, hộ vệ hắn ở giữa.
Tất cả những quân sĩ Trình Ngọc không kịp chém giết, khi tới gần hắn đều bị những Thiên Lang vệ này vung đao giết chết.
Trình Ngọc cùng với mười mấy Thiên Lang vệ này tựa như một cái khoan máy khổng lồ, liên tục tiến sâu vào trong chiến trận.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, đại quân dày đặc tựa như tầng tầng sóng biển màu đen này đã bị khoan sâu hơn một nửa, căn bản không thể ngăn cản được.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Lâm Tịch, Cao Á Nam và Khương Tiếu Y đều rất hoảng sợ, cảm thấy vô cùng rung động.
Đêm qua Khinh kỵ quân của bọn họ nhẹ nhàng giết chết Khinh khải kỵ quân của kẻ địch, thế như chẻ che, nhưng hiện giờ số lượng quân sĩ bên Quách Thạch Khâm lại nhiều đến mấy vạn, việc Trình Ngọc một đường tiến thẳng như đi vào chỗ không người như vậy quả thật rất rung động.
Nhìn thấy thanh phi kiếm bạch ngọc kia chém giết quân sĩ như đang cắt rau thái thịt, Lâm Tịch càng có thể biết được tại sao Thánh sư lại được thế giới này gọi là Thánh.
- Lão sư, chúng ta phải làm gì?
Biên Lăng Hàm bất giác lên tiếng hỏi. Nàng biết một Phong hành giả thật thụ phải luôn tỉnh táo và trầm ổn trong mọi tình huống, nhưng hiện giờ đôi tay của nàng lại đang run rẩy.
Người tu hành mạnh mẽ phải dùng người tu hành tới ngăn cản, đây chính là chân lý được thế gian này công nhận. Biên Lăng Hàm biết rằng trong tình huống toàn bộ người tu hành của quân bạn đã bị Văn Nhân Thương Nguyệt giết chết hết như vậy, đại quân do Quách Thạch Khâm thống lĩnh không thể nào ngăn cản đội quân của Trình Ngọc.
- Đi cứu thái tử.
Hiện giờ An Khả Y có thể nghe thấy rõ mọi tiếng chém giết rung trời ngoài kia, biết rõ tình thế chiến trường loạn như thế nào, nhưng khi nghe Biên Lăng Hàm hỏi, nàng rất đơn giản nói mấy chữ như vậy. Sau đấy nàng nhảy lên xe ngựa, lẫn vào trong Khinh kỵ quân, cùng nhau xông tới đại quân đằng trước.
...
Chỉ còn vài chục bước nữa, đại quân màu đen của quân địch sẽ bị đội quân do Trình Ngọc thống lĩnh xuyên thấu toàn bộ.
Trong khoảng thời gian này, Văn Nhân Thương Nguyệt ngồi vững chãi trên lưng ngựa hoàn toàn nhắm mắt minh tưởng tu hành.
Hắn chính là người tu hành đã mạnh đến mức có thể minh tưởng tu hành ngay trên chiến trường mà Đông Vi đã từng nói với Lâm Tịch.
Được các Thiên Lang vệ mạnh mẽ bảo vệ, Văn Nhân Thương Nguyệt ở giữa đội quân không hề gặp nguy hiểm, nhưng ngay lúc này, hắn đột nhiên mở mắt.
Bởi vì hắn cảm thấy khí tức của người hắn muốn giết.
Lão tướng tóc trắng Quách Thạch Khâm tay cầm trường thương đang kiên quyết dẫn quân từ bên hông đánh tới. Mặc dù Văn Nhân Thương Nguyệt biết ngay cả khi mình không ra tay, lão tướng này cũng sẽ bị Trình Ngọc hoặc Thiên Lang vệ giết chết, hơn nữa vào lúc bình thường, lão tướng này cũng không thể khiến hắn cảm thấy hứng thú được. Nhưng bởi vì dưới sự chỉ huy của lão tướng này, toàn bộ chiến xa Xuyên sơn nỗ của kẻ địch đã lạnh lùng bắn tên mà không màng đến sinh tử của các tướng lãnh khác, dẫn đến việc hiện giờ hắn không biết được thái tử còn sống hay đã chết, nên sâu trong thâm tâm của hắn, một luồng sát ý đối với lão tướng này bất ngờ xuất hiện. Mà theo cách nghĩ của hắn, nếu như được đích thân hắn ra tay giết chết, đó quả thật là vinh hạnh của lão tướng này, là sự khẳng định của hắn đối với tài chỉ huy của ông ta.
Ngay trong nháy mắt hắn mở mắt ra, phi kiếm như dòng sông đỏ kia đã từ trong tay áo hắn bay ra ngoài, xuyên qua hai trăm bước, đâm thủng thân thể Quách Thạch Khâm.
Quách Thạch Khâm ngã khỏi lưng ngựa, ông ta cảm thấy sinh mệnh của mình đang bị thanh phi kiếm này nhanh chóng mang đi. Vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, ông ta không hề sợ hãi việc mình sẽ chết, mà đang khẩn cấp cầu xin, cầu xin thái tử không chết, bởi vì ông ta không thể nào tưởng tượng nổi nếu thái tử chết đi sẽ khiến Vân Tần gặp nguy như thế nào.
Trong lúc lão tướng tóc trắng này dũng cảm nghênh đón tử vong đang tiến gần tới, Lâm Tịch chỉ còn cách đội kỵ binh đang rút lui về sau khoảng trăm bước. Tuy nhiên, hắn bỗng nhiên thấy An Khả Y không hề nghênh đón đội kỵ binh này, mà cưỡi ngựa lệch về một hướng, nghênh đón đội quân màu xanh vừa mới xuyên thủng tầng tầng đại quân.
Lâm Tịch bất giác hiểu An Khả Y muốn làm gì, một cảm giác lạnh lẽo như băng giá bao phủ con tim của hắn.
- Không được tiến tới nữa!
- Ta không muốn giết chết các ngươi... nhưng nếu các ngươi không dừng bước, ta sẽ giết chết các ngươi!
An Khả Y ngừng lại, nhìn đại quân màu xanh đang từ xa nhanh chóng tiến đến, quát lớn lên.
Âm thanh của nàng bình tĩnh, nhưng lại tràn đầy sự bất đắc dĩ, rõ ràng đến nỗi Lâm Tịch có thể cảm giác được.
Nhưng đại quân màu xanh đấy lại không ngừng lại.
Trình Ngọc và Văn Nhân Thương Nguyệt hơi nhíu mày, bọn họ cảm thấy khí tức nguy hiểm, nhưng đối với bậc kiêu hùng như bọn họ, tất nhiên không thể vì một câu nói của An Khả Y mà bảo đại quân dừng lại.
Nhìn thấy một cô gái ăn mặc trang phục thôn quê nói ra những lời như vậy, phần lớn quân sĩ trong đại quân màu xanh đang xông tới đều cảm thấy rất buồn cười.
Nhận ra đối phương không muốn dừng lại, sắc mặt An Khả Y bỗng nhiên tái nhợt. Nàng khẽ cắn môi, đưa hai tay ra.
Đóa "Lam hạnh" duy nhất trên người nàng bồng bềnh bay ra ngoài, được sức mạnh mạnh mẽ trong người nàng phun ra đưa lên trời cao.
Lâm Tịch ngừng thở.
Khi nhìn thấy đóa Lam hạnh màu băng lam nhanh chóng biến mất trên không trung, lại nghĩ đến thảm cảnh mình đã từng nhìn thấy, trái tim hắn bất giác co lại thật mạnh.
Đóa Lam hạnh xinh đẹp nhìn bề ngoài tựa như chỉ là một tầng băng mỏng, nhưng bên trong toàn bộ đều là chất lỏng màu lam, nhanh chóng tan rã ngay trên không trung, tạo thành một cơn mưa màu lam kỳ dị.
Toàn bộ thế giới trước mặt An Khả Y chợt an tĩnh.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, đội quân màu xanh đang ầm ầm tiến tới kia bỗng nhiên mất đi sức mạnh, rối rít ngã xuống đất.
Từng người từng chiến mã nằm chết trên mặt đất, chỉ còn Trình Ngọc và Văn Nhân Thương Nguyệt có thể đứng.
- Cái này... có thể giết chết Văn Nhân Thương Nguyệt không?
Lâm Tịch nhìn đội quân màu xanh đang nhanh chóng chết đi như gặp phải ôn dịch, hít một hơi thật sâu, sau đấy nhanh chóng đến cạnh An Khả Y, hỏi một câu này.
- Có thể khiến họ bị thương... nhưng hồn lực mạnh mẽ của Thánh sư có thể từ từ bức bức ra ngoài... Chúng ta phải rời đi, không thể thừa cơ giết chết họ được.
~~o0 0o~~
← Ch. 379 | Ch. 381 → |