← Ch.426 | Ch.428 → |
Phố cá là một nơi rất đặc biệt, khí trời nóng sẽ bốc mùi tanh hôi không chịu nổi, nhưng khi trời chuyển rét, khắp nơi lại ẩm ướt rất khó chịu. Tuy cũng là ở bờ sông, nhưng so với các nơi khác ở trấn Đông Cảng, nước ở phố cá luôn rét lạnh hơn rất nhiều.
Lúc sáng sớm, Hứa Sanh bước ra khỏi cửa hàng nhà mình. Ban đầu hắn muốn lên thuyền câu ven sông dạo một chút, xem thử có thể tìm được đồ vật gì có ích với mình hay không, nhưng bỗng nhiên lại nghe được có một người trong hiệu buôn nào đấy đang ở ngoài phố cá chờ hắn.
Kể từ khi hắn lơ đãng để lộ khí lực hơn người, những người bên ngoài biết hắn đã trở thành người tu hành, số lượng người đến đây tìm hắn lập tức liên tục không dứt.
Trong thế giới chiến đấu của người tu hành, tựa hồ khắp nơi đều là người tu hành, nhưng trong mắt những người bình thường khác, người tu hành lại tựa như cỏ linh chi ngàn năm sâu trong núi, lại mờ mịt như mơ mộng, rất ít người thật sự nhìn thấy.
Hứa Sanh từ chối gặp mặt như bao người khác, nhưng không ngờ hạ nhân trong nhà lại quay về nói rằng người trong hiệu buôn căn dặn chỉ cần nói lại một câu, Hứa Sanh lập tức sẽ không cự tuyệt.
- Hắn nói gì?
- Thuộc hạ không nhớ, gì mà yêu đạo yêu cá đấy thiếu gia.
Bởi vì những lời người trong hiệu buôn nói quá tối nghĩa nên anh chàng chuyên bán cá này không thể nào nhớ được, bất giác vò đầu bứt tai để nói. Nhưng Hứa sanh vừa nghe được lại lập tức sững người, trong mắt xuất hiện ánh sáng mà lúc bình thường không thể thấy được.
Sau khi sững người khoảng vài tức, hắn bước nhanh ra ngoài đường phố cá, ngay cả những người rất quen thuộc thấy hắn lên tiếng chào hỏi, hắn cũng bỏ lơ qua.
Mọi người ở phố cá phát hiện vị thiếu gia mặt đen này có những biểu hiện rất khác với lúc bình thường. Trong những tia nắng ban mai trên trấn Đông Cảng, bọn họ thấy Hứa Sanh cả người tựa như đang phát sáng bước nhanh tới chiếc xe ngựa dừng ở bên ngoài phố cá từ hôm qua tới nay.
Hứa Sanh đứng nói chuyện với một nam tử trung niên mặc áo gấm đứng trước xe ngựa mấy câu, sau đấy nhanh chân trở lại cửa hàng nhà mình trong phố cá, tiếp theo mọi người nhanh chóng biết được Hứa Sanh muốn rời đi.
Chỉ có một người dân khi đấy ở cách chỗ đó không xa mới biết nam tử trung niên mặc áo gấm chính là một chưởng quỹ trong hiệu buôn Đại Đồng, đồng thời nghe được nam tử trung niên này đã rất cung kính nói một câu hết sức khó đọc:
- Ơn ăn cá của người, ta lấy đạo để trả.
Sau đấy Hứa Sanh lập tức đồng ý đi theo vị chưởng quỹ của hiệu buôn Đại Đồng.
Mọi người ở phố cá không thể hiểu được ẩn ý trong câu nói này, cũng không thể hiểu tại sao Hứa Sanh lại từ chối lời mời của những đại thương vừa rất nổi danh vừa gần nhà, mà lại lập tức tiếp nhận lời mời của một hiệu buôn xa xôi, không có danh tiếng gì.
Cả trấn Đông Cảng này, nghe được được câu nói này, đồng thời đoán được ẩn ý bên trong cũng chỉ có vài huynh đệ Trương nhị gia.
Vì bản thân là một hán tử giang hồ, nên Hứa Sanh nhanh chóng cáo biệt người nhà, bước lên chiếc xe ngựa của hiệu buôn Đại Đồng, rời khỏi trấn Đông Cảng.
Trên mặt nước sông rộng rãi, các hán tử giang hồ khác ở phố cá đều tự mình cầm một chén rượu, nhìn Hứa Sanh đằng xa mà một hơi uống cạn sạch, tiễn đưa Hứa Sanh rời khỏi.
Hứa Sanh không uống rượu, nhưng lệ nóng không thể không tuôn rơi, khom người thi lễ với những người này, sau đấy kiên quyết xoay đi, bước vào buồng xe.
...
Trong lúc Hứa Sanh tiếp nhận lời mời của hiệu buôn Đại Đồng, rời khỏi trấn Đông Cảng, sau đấy bắt đầu chuẩn bị trịu cách nhiệm việc vận chuyển hàng hóa từ lăng Bích Lạc tới mọi nơi Vân Tần theo sự sắp xếp của Lâm Tịch, biên cảnh sơn mạch Thiên Hà giữa Vân Tần và Đại Mãng bắt đầu đón trận tuyết đầu tiên.
Từ khi tin tức nam phạt truyền đến, dù là quân đội Vân Tần đóng tại núi Thiên Hà, hoặc là quân đội Đại Mãng đóng trên bình nguyên biên cảnh Đại Mãng, không khí đôi bên đều rất khẩn trương, không thể nào bình tĩnh hay hạnh phúc chào đón mùa xuân sắp tới.
Tuy nói núi Thiên Hà cũng giống như sơn mạch Long Xà, không những liên miên không dứt, mà còn vắt ngang cả nam cảnh đế quốc Vân Tầ, nhưng địa hình nơi này lại rất bằng phẳng và rộng rãi, cây cối sinh trưởng vô cùng tốt, cho dù có nhiều quân đội hay quân giới cùng lúc vận chuyển cũng không thể xảy ra bất kỳ vấn đề nào. Cũng vì nguyên nhân này, nên năm xưa ba mươi vạn đại quân của Nam ma quốc, tức Đại Mãng ngày nay, đã dễ dàng xuyên thủng bình nguyên giữa núi Thiên Hà và hồ Trụy Tinh, đồng thời tạo thành truyền kỳ Trương viện trưởng và học viện Thanh Loan.
Bởi vì địa hình và vị trí đôi thủ đều khác với biên quan Long Xà, nên dù là quân đội bên Vân Tần hay là Đại Mãng, tất cả đều thành lập những trận doanh liên miên không thấy điểm cuối.
Trong cơn mưa tuyết lúc sáng sớm, có ba nam tử mặc y phục màu vàng của tướng lãnh Đại Mãng, tay cầm lệnh bài thông hành trong quân hoàn toàn hợp cách, đi xuyên qua những doanh trướng khổng lồ, đến gần một doanh trướng hùng vĩ nhất và ở ngay giữa trận doanh. Khi nhìn thấy quân kỳ có thêu hai chữ "Văn Nhân" đang bay phất phới ngay trước doanh trướng này, cả ba nam tử lập tức tỏ ra vô cùng tức giận, hàn khí lạnh lẽo hiện rõ trong mắt họ.
Khi còn cách doanh trướng hùng vĩ này khoảng bảy trăm bước, xác định chung quanh không còn người nào khác, người trung niên mặt hồng nhiều tuổi nhất nhỏ giọng xuống, nói với hai người còn lại bằng âm thanh chỉ ba người mới nghe được, xác nhận lần cuối cùng:
- Đợt lát nữa Trâu sư đệ đột nhập từ bên trái doanh trướng, dùng ma long nỗ thu hút sự chú ý của hắn, sau đó ta đột nhập kiềm chế phi kiếm của hắn, cuối cùng Liên sư đệ từ sau lưng ta ra chiêu tuyệt sát. Mọi người hiểu rõ chưa?
Trước khi vào khu vực hiện giờ, những lời này đã được ba người nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần, thậm chí là cả ba còn diễn tập rất nhiều lần, rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn được. Nhưng khi nghe hắn nói lại, hai người thanh niên có thần sắc rất lạnh lùng kia lại tỏ ra không kiên nhẫn, chỉ trầm mặc gật đầu.
Nhưng trung niên mặt hồng lại cảm thấy không yên lòng, hoặc là vì đã kiên định muốn giao tính mạng của mình ra, nên tiếp tục nhỏ giọng tới mức chỉ ba người mới nghe được, bổ sung một câu:
- Nội thương và độc trong người Văn Nhân Thương Nguyệt rất nặng. Vì lần ám sát này, vì để lấy được quân lệnh đi tới doanh trướng thống lĩnh, nên hầu như mọi người đang ẩn mình trong bóng tối đều phải ra mặt rồi, cho nên chúng ta chỉ có một cơ hội ám sát này, nhất định phải thành công. Bởi vì... đây không chỉ vì báo thù cho Lý Khổ sư huynh... mà hôm qua đã có tin tức chính xác rồi, chỉ trong một hoặc hai ngày nữa Văn Nhân Thương Nguyệt sẽ chủ động tiến công đại quân Vân Tần! Mục đích hắn làm như vậy chỉ có một, chính là chọc tức hoàng đế và dân chúng Vân Tần, khiến cho chuyện Nam phạt không còn đường quay về. Chúng ta không thể để một người như vậy đẩy dân chúng Đại Mãng vào cảnh lầm than dược.
Nghe thấy những lời này của trung niên mặt hồng, hai thanh niên còn lại có thần sắc vô cùng lạnh lùng, tựa như sắt thép được rèn nóng vẫn không lên tiếng, tuy nhiên, sự kiên định trong mắt họ lại càng lúc càng rõ.
Bởi vì lệnh bài thông hành của ba người đều đã được phê duyệt từ trước, nên không có điều gì ngoài ý muốn xảy ra, mà ba người cũng khống chế sức mạnh và khí tức trên người mình bằng với các quân sĩ bình thường, tiếp cận được doanh trướng thống lĩnh.
Bên ngoài doanh trướng to lớn bằng da trâu màu vàng, có hai quân sĩ cầm thương đứng gác. Trong cơn mưa tuyết vào lúc sáng sớm và rất yên tĩnh này, bên trong doanh trướng có một chậu than đốt phân trâu để sưởi ấm, bên cạnh có nấu một bình thuốc to lớn, mùi thuốc nồng nặc đã hoàn toàn che lấp đi mùi phân trâu vô cùng khó ngửi. Văn Nhân Thương Nguyệt mặc một bộ quần áo vải thô bình thường vừa mới uống xong một chén nước thuốc. So với lúc phối hợp với chưởng giáo núi Luyện Ngục để ám sát Lý Khổ, màu lam hoa Hạnh lúc ẩn lúc hiện trên mặt hắn đã biến mất đi rất nhiều, nhưng khuôn mặt không có một chút máu của hắn lại khiến lông mày hắn càng thêm đen hơn, mà đôi môi hồng như máu lại hơi trắng bệch.
Mặc dù thành công kéo giữ được Lý Khổ, nhưng dù sao Lý Khổ cũng là người tu hành mạnh hơn hắn rất nhiều. Thậm chí hắn còn biết rằng mặc dù được coi là người sánh ngang với Hạ phó viện trưởng của học viện Thanh Loan, tu vi cao hơn hắn một bậc, nhưng sau khi trúng phải chiêu thức cuối cùng của Lý Khổ, sợ rằng tuổi thọ của chưởng giáo núi Luyện ngục cũng phải giảm vài năm.
Trước khi tu vi Cốc Tâm Âm có thể khôi phục lại, trong tất cả Thánh sư khắp thiên hạ hiện giờ, cũng chỉ có mình hắn có thể dùng kiếm trói buộc Lý Khổ, nên hắn mới có thể trở thành người duy nhất có thể quyết định cả vận mệnh Đại Mãng, cũng là người trong quan trọng nhất trong các thế lực ở Đại Mãng, nhưng dù sao khả năng của hắn chỉ có hạn, cao lắm là giữ chân được Lý Khổ. Tuy nói được sự an bài của chưởng giáo núi Luyện Ngục, nên trước đó đã có mười bảy cường giả tu hành sắp đạt tới Thánh sư đã chắn trước người hắn, nhưng sức mạnh của Lý Khổ bộc phát khi đấy lại quá mạnh mẽ, khiến cho vết thương trong người hắn thậm chí còn nặng hơn khi chiến đấu với Chân Bì Lô chùa Bàn Nhược.
Nhờ có những dược liệu trân quý của núi Luyện Ngục, độc hoa hạnh trong người hắn đã giảm hơn một nửa, nhưng so sánh với lúc rời khỏi lăng Bích Lạc, nội thương trong người hắn lại nặng hơn.
Có thể nói hiện giờ Văn Nhân Thương Nguyệt rất yếu.
Tuy nhiên, đây cũng chỉ là vấn đề mang tính tương đối.
Mặc dù ba tên thích khách cầm lệnh bài thông hành chính quy đã che giấu khí tức và sức mạnh trong người xuống đến mức như một quân sĩ bình thường, nhưng Văn Nhân Thương Nguyệt vừa mới uống thuốc xong lại cảm thấy không đúng. Hắn cảm giác được những sát ý lạnh như băng, mà chỉ có những người đã chinh chiến nhiều năm và giết rất nhiều người như hắn mới có thể cảm nhận được.
Đối mặt với sát ý này, Văn Nhân Thương Nguyệt chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua những người đang đến gần bên ngoài doanh trướng, sau đấy dùng tay bưng nồi thuốc đang đặt trên bếp than xuống đất, dùng một nón sắt kiên cố bao phủ lại.
Ba người ngoài doanh trướng không thể nào biết rằng bởi vì sợ lúc chiến đấu sẽ phá hủy nồi thuốc đang nấu, nên Văn Nhân Thương Nguyệt mới bình tĩnh mà lạnh lùng làm như vậy.
Bọn họ dám đến đây ám sát là vì đã có được tin tức chính xác: Văn Nhân Thương Nguyệt bọn họ muốn giết đang ở một mình trong doanh trướng thống lĩnh.
Không chờ đợi thêm được nữa, "Trâu sư đệ" trẻ tuổi nhất trong ba người lập tức bộc phát. Sau khi quát khẽ lên một tiếng, hồn lực trong người hắn lập tức thông qua lòng bàn chân bộc phát ra ngoài, đôi giày da bền chắc hắn đang mang lập tức nổ tung, cả người đụng vào phần bên trái doanh trướng.
Hai quân sĩ cầm thương khiếp sợ, muốn rống to lên. Nhưng trước khi hai người họ kịp phản ứng được, nam tử mặt hồng lớn tuổi đã xuyên qua ngay giữa bọn họ, một thanh kiếm mỏng màu hồng từ phía sau nam tử mặt hồng này bay lên, cắt đứt cổ họng hai quân sĩ cầm thường.
Bởi vì hồn lực của Trâu sư đệ trẻ tuổi nhất bộc phát quá mãnh liệt, nên phần bên trái doanh trướng thống lĩnh bị rách một lỗ thủng lớn.
Cũng vì biết chắc chắn mình là người chết đầu tiên, nên người tu hành trẻ tuổi này không hề có sự thương tiếc nào đối với thân thể mình, da thịt của hai cánh tay đang cầm chắc một kiện hồn binh màu đen đã nổ bể ra.
Đối mặt với tình huống này, Văn Nhân Thương Nguyệt vẫn chưa cử động, mà ở một mặt khác ở doanh trướng, đột nhiên xuất hiện một lỗ rách hình tròn, sau đấy có một cây tên dài màu đỏ thẫm, mang theo khí lưu mãnh liệt, trong nháy mắt đâm mạnh vào lồng ngực người tu hành trẻ tuổi.
Người tu hành trẻ tuổi này không thể tin được mà mở to hai mắt, lộn một vòng bay ra ngoài.
Hắn không thể hiểu được tại sao trên đời này lại có một tiễn thủ, có thể chính xác bắn trúng thân thể hắn với một uy lực vô cùng mạnh mẽ trong khoảng cách gần như vậy.
"Phốc!" "Phốc!" "Phốc!" "Phốc!" "Phốc!"...
Cho đến bây giờ, kiện hồn binh màu đen - Ma long nỗ đã được hội tụ toàn bộ sức mạnh đang ở trong tay người tu hành trẻ tuổi mới bộc phát, vô số đầu mũi tên biến thành các luồng ánh sáng đen bay ra ngoài. Nhưng những mũi tên này lại không bắn về phía Văn Nhân Thương Nguyệt, mà tập trung vào đỉnh doanh trướng ở trên.
Điều kỳ lạ tiếp tục xảy ra, đỉnh doanh trướng không bị xuyên thủng thành vô số lổ thủng, mà là bị một luồng sức mạnh cuồng bạo xoắn thành một lổ thủng to không thể nhận ra hình dáng được, tựa như có một dòng suối phun ra bên ngoài.
Nam tử trung niên mặt hồng từ chính giữa doanh trướng xông vào không khỏi ngẩn người, mũi tên vừa rồi quả thật đã phá hỏng an bài trước đó của bọn họ. Nhưng hắn vẫn không dừng lại.
"Oong"
Một tiếng động vang lên, phi kiếm mỏng màu hồng phát ra vô số tia lửa màu hồng như máu, biến thành một đường thẳng với tốc độ siêu nhanh, mạnh mẽ đâm thẳng vào Văn Nhân Thương Nguyệt trong doanh trướng.
← Ch. 426 | Ch. 428 → |