← Ch.428 | Ch.430 → |
- Văn Nhân Thương Nguyệt là nghịch tặc. Vân Tần ta đối với hắn không tệ, hắn lại tạo phản như vậy. Không nói việc ám sát thái tử, nhưng theo địch bán nước đúng là nên thiên đao vạn quả!
- Trước kia còn tưởng hắn là anh hùng, không ngờ lại là tên vô sỉ!
- Loại người quên tổ quên tông như vậy phải đốt chết!
- Đại Mãng là nơi nào? Chẳng lẽ hắn ta quên năm xưa ba mươi vạn quân Đại Mãng từng bị Trương viện trưởng đánh tơi bời? Mang đám mọi rợ đó xâm nhập vào Vân Tần ta, quả thật muốn chết.
- Đúng vậy! Văn Nhân Thương Nguyệt chắc chắn sẽ bị đại quân Vân Tần ta bắt trở lại, xử tử trước mặt mọi người.
...
Tiếng nghị luận bên ngoài rất lớn, náo nhiệt ầm ỉ. Mặc dù ở sâu trong hẽm, cách nhau qua nhiều bức tường, Lâm Tịch vẫn có thể nghe được.
Trong những âm thanh này, Lâm Tịch cau mày lại.
- Phi Dung.
Hắn kêu nhẹ một tiếng.
Khí trời càng lúc càng rét lạnh, dưới mái nhà cong có một ngọn băng dính liền trông như cánh tay trẻ con.
Trần Phi Dung mặc một chiếc áo chồn bạc. Không biết là vì gần đây hơi mệt nhọc, hay là vì có liên quan với việc tóc của nàng xõa tung trên chiếc áo chồn màu bạc dầy cộm, nên trông mặt nàng hơi nhỏ hơn lúc trước. Tuy nhiên, sắc mặt nàng hiện giờ lại trông rất tươi xinh, dường như lại trẻ hơn vài tuổi.
Từ sáng sớm nay nàng đã tới thăm Lâm Tịch một lần, nhưng khi nhìn thấy Lâm Tịch vẫn bình thường như bao ngày khác, nên nàng đã thi lễ cáo lui ra ngoài, xử lý những chuyện khác. Hiện giờ lại đi tới, lập tức cảm nhận được khí chất Lâm Tịch đã khác với lúc trước, càng lúc càng ung dung tiêu sái hơn, nàng không khỏi mừng rỡ, nhẹ giọng nói:
- Đột phá rồi?
Lâm Tịch gật đầu, một luồng hồn lực tràn ngập tay hắn, khiến da thịt đôi tay hắn bỗng nhiên lõe lên ánh sáng rực rỡ như kim loại sáng bóng, phát ra hào quang màu vàng nhàn nhạt.
Ngay trong hôm nay, tu vi hồn lực của hắn rốt cuộc đã đột phá Đại hồn sư đỉnh phong, đến Quốc sĩ. Dù là hồn lực trong cơ thể hay là máu thịt, tất cả đều đã thay đổi.
Tất cả đối thủ của hắn đều cho rằng hắn đã bị thương nặng ở lăng Bích Lạc. Sau khi gặp tai họa ngập đầu từ triều đình Vân Tần, mặc dù tu vi hắn không thối lui, nhưng chắc chắn sẽ bị trì trệ. Tuy nhiên, đối thủ của hắn lại không ngờ rằng những vật việc Lâm Tịch thật sự coi trọng lại không giống với bọn họ, nên bọn họ sẽ không thể biết chính mùa thu vừa rồi là thời gian mà tu vi của Lâm Tịch tiến bộ nhanh nhất.
- Đại nhân, ngài quả là thiên tài.
Thấy đôi tay Lâm Tịch sáng bóng như kim loại, cảm nhận được sức mạnh hồn lực mạnh mẽ, Trần Phi Dung đồng thời cảm giác được tâm tình Lâm Tịch hiện giờ, nên nàng mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Dù sao đây là chuyện đáng ăn mừng, ngài đáng lẽ phải cao hứng... Dù Văn Nhân Thương Nguyệt bây giờ mạnh thế nào, chắc chắn sau này sẽ bị đại nhân giết chết.
- Niên trưởng Cốc Tâm Âm nói với ta con người phải biết yêu hận, nhưng không thể bị cừu hận chiếm lấy. Nếu không, nhất định sẽ biến thành một con quái vật chỉ biết căm hận. Cô nói không sai, đây quả là chuyện đáng ăn mừng, ta nên cao hứng mới phải.
Lâm Tịch bỗng nhiên ôn hòa mà nở nụ cười ấm áp, nói:
- May nhờ có mọi người bên cạnh, tâm tình ta mới khá hơn. Ta bỗng nhiên nghĩ rằng niên trưởng Cốc Tâm Âm đã từng bị nhốt trong thủy ngục lâu như vậy, nhưng lại không biến thành một con quái vật chỉ biết căm hận. Đúng là còn rất nhiều điều ta cần phải học từ Cốc sư thúc.
Trần Phi Dung dịu dàng tươi cười, nói:
- Khiêm tốn và lễ phép có lẽ là hai ưu điểm lớn của đại nhân.
Lâm Tịch khẽ mỉm cười, nói:
- Có tin tức gì đặc biệt không?
Trần Phi Dung nói:
- Vài ngày trước Văn Nhân Thương Nguyệt xuất binh bắc tiến, mặc dù đã lui bước, nhưng đúng là hắn đã lấy năm vạn quân Đại Mãnh bất ngờ đánh tám vạn biên quân Thiên Hà. Một vạn Tiền phong quân Đại Mãng bị chết toàn bộ, nhưng thương vong Thiên Hà quân lại quá hai vạn, nên dù như thế đi nữa, cũng không thể nói quân Vân Tần đại thắng được... Còn nữa, bởi vì hắn thống lĩnh quân đội Đại Mãng xâm lấn biên cảnh Vân Tần, dân tình xúc động phẫn nộ, vô số dân chúng đều muốn đào mộ tổ tiên Văn Nhân gia lên. Sau đấy, có không ít công văn từ trong hoàng cung truyền ra ngoài, nói rằng Văn Nhân Thương Nguyệt là con người khác, không có liên quan đến Văn Nhân gia, chỉ cần đào mộ mẫu thân Văn Nhân Thương Nguyệt lên là được, sau đấy chuyện này mới lắng xuống.
Lâm Tịch gật đầu, trầm ngâm:
- Một tướng lãnh dù mạnh mẽ đến đâu, cho dù có nhiều tâm phúc thật tâm phối hợp, cũng không thể quen thuộc một đại quân quá nhanh như lòng bàn tay được. Thương thế hắn không thể khôi phục nhanh như vậy, mùa đông hành quân đánh giặc ngoại trừ vì tuyết lớn phong đường, đại quân Vân Tần không thể cùng lúc tiến công, quân giới và lương thực nước ta chưa sung túc, cũng còn vì bệnh tình quân sĩ bây giờ của Văn Nhân Thương Nguyệt sẽ không quá nhiều. Hơn nữa, đối mặt với việc hoàng đế phát lệnh nam phạt, lợi dụng lúc quân lực địch quốc còn chưa khôi phục hoàn toàn, hắn nên lựa chọn tiến quân trước, từ từ luyện binh, đồng thời làm giảm quân lực Vân Tần. Cho nên, hắn ít nhất cần một mùa đông nghỉ ngơi lấy sức lại, bản thân cũng không thể chủ động dẫn quân vượt qua biên cảnh Thiên Hà trước mùa xuân được. Hắn làm như vậy chẳng qua là muốn chọc giận hoàng đế Vân Tần cùng bọn quyền quý hoàng thành Trung Châu. Bản thân Văn Nhân lão thủ phụ là người phản chiến, xảy ra chuyện như vậy mà còn giữ được mộ tổ tiên, có lẽ lão ta và hoàng thành Trung Châu đã có giao dịch ngầm. Nếu như còn muốn giữ danh dự của mình, ta nghĩ Văn Nhân lão thủ phụ phải nhường lại vị trí của mình rồi. Cứ như vậy, sang xuân năm sau, Vân Tần nam phạt sẽ trở thành định cục, mà một khi có nhiều sức mạnh hơn, đồng thời có một lý do chính đáng để đại quân xuất binh tổng lực được, sợ rằng hoàng đế sẽ lập tức ban bố quân lệnh, nam phạt sẽ bắt đầu.
Trần Phi Dung gật đầu, nhìn Lâm Tịch nói:
- Gần đây khắp nơi đã bắt đầu động viên quân nhân. Sang xuân năm sau, trai tráng lao động ở Vân Tần sẽ giảm bớt, lượng gạo sản xuất cũng sẽ giảm. Việc thiết lập hành tỉnh ở lăng Bích Lạc đã được nghị định, theo tin tức chính xác, họ sẽ lấy con đường núi chính làm ranh giới, chia ra làm hai, thiết lập hai hành tỉnh.
- Giống như thiên tai và nạn đói năm trước, lương thực khong đủ ăn, nhưng triều đình khi đấy còn hạn chế nâng giá gạo, cho nên trong hình huống lương thực không đủ, sẽ cần có rất nhiều lương thực khác để bổ sung gạo. Ở lăng Bích Lạc, dặn dò Hứa Sanh cố gắng cầm cự, nếu như gặp phải nhiều đất hoang không màu mỡ, cũng nên mua nhiều một chút, trồng lấy lương thực phụ.
Lâm Tịch bình tĩnh nói:
- Ta chỉ lo lắng sang năm Đại Đức Tường chúng ta sẽ không đủ lương thực để cung ứng thôi. Còn việc các hiệu buôn khác cạnh tranh với ta thì không cần lo lắng, bởi vì bọn họ tuyệt đối không phải là đối thủ chúng ta. Nếu như Đại Thịnh Cao đã đồng ý điều kiện chúng ta, họ cũng nên giao tiền cho chúng ta rồi, vậy chúng ta cũng có thể bắt đầu bước đi thứ hai.
Trần Phi Dung cười cười, cười đến nỗi rạng rỡ như mặt trời:
- Được. Nếu như lần này lấy tiền của họ, họ nhất định sẽ vui lòng đưa tiền đấy. Cho nên, ta nghĩ có lẽ bước đi thứ hai của chúng ta sẽ nhanh hơn dự định.
...
Trên biên cảnh núi Thiên Hà.
So với trấn Đại Phù hành tỉnh Tê Hà mà Lâm Tịch đang sống, tuyết rơi ở biên cảnh Thiên Hà còn muộn hơn một chút, nhưng sau trận tuyết đầu tiên, trận tuyết thứ hai và thứ ba lại nhanh chóng rơi xuống.
Ở ngay đầu biên cảnh, tuyết rơi xuống đã đóng băng dày đến hai thước. Trong cánh đồng tuyết màu trắng ngay đấy, có vô số thi thể người ngựa ngổn ngang, đã bị đông lạnh cứng ngắc.
Có một đội quân Vân Tần gồm mấy trăm người đang chôn thi thể quân sĩ bên mình, đồng thời chọn lựa những quân giới còn có thể sử dụng được, kéo về trận doanh.
Có vô số quạ đen bay giữa không trung, kêu la inh tỏi.
Những con quạ đen này vốn là quân chủ lực ăn xác người ngay giữa biên cảnh Vân Tần và Đại Mãng. Nhưng không biết từ lúc nào, trên biên cảnh này lại xuất hiện rất nhiều kên kên. Trong lúc những con kên kên hung dữ ấy tranh giành xuất ăn, mấy con quạ đen này căn bản không dám tới gần, chỉ biết thèm thuồng bay lượn xung quanh, đợi đến lúc những con kên kên đấy đi nơi khác, các con quạ đen mới dám bay vọt xuống, liều mạng tranh giành mấy cái xác máu thịt bê bát do đám kên kên lưu lại.
Một gã quân sĩ Vân Tần trầm mặc đi tới, nhưng các con kên kên hung dữ vẫn không để ý đến hắn, bất chấp tất cả mà xà xuống, dùng cái miệng cứng cáp mà tanh hôi của mình để xé thịt các thi thể bên dưới.
Thấy các thi thể tướng sĩ mặc giáp đen trong nháy mắt bị bọn kên kên này phá nát thành các mảnh nhỏ, thê thảm đến mức không nỡ nhìn, tên quân sĩ Vân Tần này không thể nào nhẫn nhịn được nữa, rút trường đao màu đen ra xông tới đấy. Nhưng sau khi liên tục chém mấy đầu kên kên, các con kên kên khác bị kinh động bay lên cao, tên quân sĩ Vân Tần này bỗng nhiên thống khổ mà ngẩng đầu tru lên.
Bởi vì khu vực chiến trường bị tuyết đóng băng dày này quá bao la.
Đây là một chiến trường ngổn ngang với vô số thi thể, kên kên và quạ đen, còn bản thân bọn họ chỉ có mấy trăm người. Nếu như từ trên cao nhìn xuống, bọn họ cũng chỉ là một điểm đen nho nhỏ thôi.
Cho dù là không ngừng chém giết, liệu hắn có thể giết chết bao nhiêu con kên kên, bao nhiêu con quạ đen?
...
Trong mùa đông năm nay ở Vân Tần, khi còn cách mùa xuân năm mới khoảng một tháng, trong lúc dân chúng Vân Tần phẫn nộ, hưởng ứng hoàng đế Vân Tần việc xuất chinh nam phạt, Nhân Thương Nguyệt từng trọng thương chạy trốn khỏi lăng Bích Lạc, sau đấy trở thành thống lĩnh tối cao bảy đạo quân Đại Mãng, đã chủ động xuất binh tiến bắc, lướt qua biên quan Đại Mãng, chiến đấu mấy lần với thống soái biên quân Vân Tần là Hồ Ích Dịch, người cũng từng được xưng tụng là thiên tài lĩnh quân ở Vân Tần. Cho đến khi có một trận tuyết lớn rơi xuống, hai bên mới ngưng trận đại chiến này, quân đội Đại Mãng cũng lui bước.
Trong phương viên rộng lớn mấy trăm dặm, tổng cộng đã có ba vạn thi thể ở cả hai bên ngã xuống, cộng thêm vô số ngựa chết và quân giới bị hư hại, biên cảnh núi Thiên Hà quả thật như biến thành địa ngục trần gian.
Sau khi tin tức Văn Nhân Thương Nguyệt đã từng phải bỏ trốn, nay lại dám chỉ huy đại quân chinh phạt đế quốc truyền khắp Vân Tần, một tin tức khác không thuộc về chiến tranh, nhưng lại có ảnh hưởng rất lớn đến các hiệu buôn trong nước cũng lập tức được truyền đi.
Trong khoảng thời gian trước, Đại Đức Tường từng lũng đoạn thị trường trà bưởi mật ong và tạo cao, nhất phi trùng thiên, sau đấy thu mua hiệu buôn Đại Đồng, ngoài dự đoán mọi người mà mất rất nhiều ngân lượng, tiến vào kinh doanh gạo thóc, gần như thống nhất thị trường hành tỉnh Tê Hà, lại có thêm một bước đi kinh người nữa. Chỉ trong vòng một tháng, bọn họ đã liên tục ở trên trăm tiệm bán gạo ở khắp các đô thành trọng yếu đế quốc Vân Tần!
Bước đi này đã không thể dùng hai chữ "khí phách" để hình dung được nữa!
Đây căn bản không phải là chuyện mà một hiệu buôn mới giàu có thể làm được, mà giống như một đại thương đã xưng bá Vân Tần nhiều năm, tiền nhiều vô kể!
← Ch. 428 | Ch. 430 → |