← Ch.449 | Ch.451 → |
Muốn giết chết ba đứa bé đã bị dọa sợ tới mức không cách nào cử động, thậm chí Họa Sư không cần dùng đao.
Nhưng có lẽ vì muốn cầu một niềm may mắn cuối cùng, có lẽ muốn các quân sĩ đang đứng ở đây bị áp lực tâm lý lớn hơn nữa, muốn một tướng lãnh như Lý An Đình phải chịu nhiều thống khổ hơn, nên hắn lại giương cao cái móc trong tay, rồi mới mạnh mẽ chém sâu vào.
Rất nhiều quân sĩ đang đứng hàng đầu nhắm hai mắt lại, không đành lòng nhìn việc sắp xảy ra.
Ở một nơi khác, Lâm Tịch cũng cảm thấy không có ai có thể ngăn cản Họa Sư, chuẩn bị dùng năng lực đặc biệt của hắn.
Nhưng ngay lúc này, vách tường ngay sau lưng Họa Sư đột nhiên xuất hiện một lỗ thủng.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, nên cho dù ở giữa vách tường và Họa Sư có rất nhiều quân sĩ, cũng không thể phản ứng kịp. Bọn họ chẳng qua cảm thấy dường như có một luồng ánh sáng màu chàm từ trong vách tường phóng ra ngoài, sau đấy trong nháy mắt xuyên qua hàng binh sĩ dày đặc, đến ngay sau lưng Họa Sư.
Hiện giờ chỉ có người tu hành như Lý An Đình và Họa Sư mới cảm giác được luồng ánh sáng màu chàm phá thủng vách tường phóng ra ngoài là một thanh kiếm màu xàm, được nối liền với một sợi xích dài.
Ngay khoảnh khắc đó, cái móc trong tay Họa Sư không chém sâu vào cổ cô bé ăn mày, mà là nhanh chóng chém ngược ra sau. Được hồn lực mạnh mẽ của hắn quán chú vào, cái móc này lập tức biến thành một luồng ánh sáng sắc bén.
Bởi vì đã đạt đến Đại quốc sư đỉnh phong, có thể cảm giác được chênh lệch giữa mình và Thánh sư như thế nào, nên hiện giờ Họa Sư cũng có thể cảm giác được chủ nhân của thanh kiếm này không phải là Thánh sư chân chính. Nhưng hắn đồng thời cảm nhận được tu vi đối phương đã vượt xa mình, gần như chạm đến cánh cửa Thánh sư. Nếu như nói tu vi giữa hắn và Thánh sư là một tòa núi lớn, vậy tu vi của người này đã đến đỉnh núi đấy, chỉ cần thêm một thời gian nữa là có thể trở thành Thánh sư chân chính.
Hơn nữa... uy lực của một kiếm này tựa hồ còn mạnh hơn phi kiếm của Thánh sư.
Bởi vì cho dù là Thánh sư chân chính, cũng không thể lấy tất cả sức mạnh đang bị phân tán nhiều nơi quán chú vào một thanh phi kiếm. Nhưng vào lúc này, người tu hành sử dụng thanh kiếm này dường như lại có thể thông qua sợi xích kia để quán chú toàn bộ sức mạnh của mình vào trong.
Một kiếm này, tựa như là ẩn chứa cả một tòa núi lớn, tựa như ẩn chứa cả một quốc gia, cùng nhau tấn công.
Một kiếm này khiến Họa Sư cảm thấy nếu như mình bị trúng chiêu, vậy không phải sẽ xuất hiện một lỗ máu, mà cả thân thể hắn sẽ tan thành vô số mảnh vỡ.
Họa Sư muốn sống, nên hắn mới dùng hạ sách giết một cô bé ăn mày để bức bách quân đội Vân Tần đang vây quanh mình. Mà lúc này đây, hắn cũng bất chấp mình có giết chết cô bé ăn mày đó hay không, điều duy nhất hắn muốn là phải ngăn cản kiếm này.
"Rắc!"
Một âm thanh trầm thấp vang lên. ,
Cái móc trong tay Họa Sư chém trúng thân kiếm màu chàm sắc, nhưng điều khiến Họa Sư phải sững người chính là những gì hắn đã dự đoán lại không phát sinh. Tất cả sức mạnh kinh khủng đang hội tụ trong thân kiếm màu chàm bỗng nhiên biến mất. Mà sợi xích nối dài với thanh kiếm đấy đột nhiên dài ra, rồi cuốn quanh người hắn.
Luồng sức mạnh kinh khủng kia lại xuất hiện trong sợi xích này.
Thân thể Họa Sư trong nháy mắt bị đánh bay lên không trung, sợi xích ấy xiết chặt vào người hắn khiến tiếng xương nứt phải vang lên. Cả người hắn bị kéo bay ra trước, mạnh mẽ đụng vào thanh kiếm màu chàm, rồi ầm ầm đâm vào vách tường.
"Ầm!"
Một tiếng động lớn vang lên.
Vách tường bị đánh đổ.
Không đợi Họa Sư đứng dậy, trong lúc hắn còn ho khan phun đầy máu tươi ra ngoài, sợi xích ấy khẽ buông ra, rồi thanh trường kiếm màu chàm kia đột nhiên vung lên, chém xuống.
Giống như cái móc trong tay Họa Sư khi nãy, cũng là vung lên rồi chém xuống.
Cái đầu Họa Sư bay lên cao.
Một dòng máu tươi từ cổ hắn phun ra ngoài, hồn lực hội tụ bên trong khiến cái đầu bay lên rất cao, đụng vào mái nhà mạnh đến nỗi tưởng nhà mái nhà sẽ đổ xuống.
Máu tươi và cát bụi cùng rơi xuống, các quân nhân Vân Tần còn đang kinh hãi rối rít hành động. Có hơn mười người đi tới bảo vệ ba đứa bé ăn mày không bị thương tích nào, nhưng vì quá sợ hãi nên đã ngất đi.
Tất cả quân nhân Vân Tần đang ở đây thấy trong căn nhà đổ nát trước mặt, ngoại trừ thi thể Họa Sư ra, không còn người nào khác.
Ánh mắt khiếp sợ của bọn hắn tiếp tục tiến tới phía trước, loáng thoáng nhìn thấy trong một căn phòng ở sau đấy, có một nam tử mặc áo bông đang yên tĩnh đứng yên, thanh trường kiếm màu chàm đã về lại trong tay hắn.
Nhất thời không khí xung quanh dường như đông cứng lại, chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề.
Lý An Đình nhìn bóng người đàn ông cao to không biết từ khi nào đã xuất hiện ở đây, khoảng cách giữa hắn ta và Họa Sư chỉ là ba mươi bước, đôi mắt không khỏi nhíu lại thật sâu.
Đối với nam tử này, trong tim ông ta có một sự kính ý rõ ràng, bởi vì nếu không có hắn ta, ba đứa bé ăn mày kia hôm nay chắc chắn phải chết ở đây. Nhưng Lý An Đình cũng là một người tu hành có tu vi không kém, ông ta có thể khẳng định chiêu thức nam tử này vừa sử dụng có sự khác biệt rất lớn với người tu hành Vân Tần, nhất là thanh trường kiếm màu chàm nối dài với sợi xích... dường như là hồn binh chỉ có người tu hành mạnh mẽ của Đại Mãng mới có được.
Ý nghĩ này nhanh chóng xuất hiện trong đầu, Lý An Đình trịnh trọng khom mình hành lễ với nam tử cầm trường kiếm màu chàm.
Nhưng sau khi hành lễ, khuôn mặt ông ta bỗng nhiên trầm lãnh lại, hỏi:
- Ngươi tên gì?
Trạm Thai Thiển Đường cầm thanh trường kiếm màu chàm trong tay chậm rãi thở ra một hơi. Lúc trước, khi còn chưa quyết định được, hắn cũng cảm thấy đây là chuyện khó khăn nhất mình từng làm, nhưng hiện giờ, sau khi tung chiêu kiếm ấy ra, tâm hắn lại bình tĩnh hơn, cảm thấy dễ dàng hơn:
- Ta tên Đỗ Tư Quốc.
Hắn nhìn Lý An Đình vừa khom mình đáp lễ, nói.
Lý An Đình nhíu mày thật sâu.
Tất cả môn khách của quan viên hoặc phú hào, thậm chí là của triều đình, chỉ cần là người tu hành đã được biết đến, khi đi qua cửa thành, tất sẽ được quân trấn thành ghi chép lại, báo lên cho quân bộ trấn thủ, tức là ông ta.
Dù sao trong cuộc sống thế gian thường ngày, người tu hành luôn được coi là người bên ngoài, quân đội Vân Tần luôn một mực chú ý tới người tu hành.
Nhưng đối với Lý An Đình, cái tên Đỗ Tư Quốc này thật sự quá xa lạ, nói cách khác, đây là một người tu hành khi trước luôn giấu diếm thân phận của mình, không những không thuộc về triều đình mà còn chưa ai biết đến.
- Ta cần kiểm tra đối chiếu thân phận thật sự của ngươi, cần ngươi phối hợp.
Cho nên, Lý An Đình không nói thêm gì khác nữa, chậm rãi nói ra một câu này. Đến lúc này, bất kể người tu hành trước mắt là ai, nhưng dù sao hắn ta đã giúp Lý An Đình trong việc vừa rồi, nên Lý An Đình phải thể hiện sự tôn trọng của mình.
Trạm Thai Thiển Đường tự nhiên hiểu ý Lý An Đình, nhưng hắn lại không phản kháng, chỉ khẽ thở dài trong lòng một cái, gật đầu nói:
- Được.
- Xin lỗi.
Lý An Đình chân thành nói hai chữ bao hàm rất nhiều ý nghĩa này, phất phất tay với mấy giáo quan bên cạnh.
Những giáo quan này cũng chắp tay hành lễ với Trạm Thai Thiển Đường, tiếp theo truyền ra quân lệnh.
Sáu quân sĩ mặc trọng khải thanh lang không bị thương trong chiến dịch vây bắt Trọng Sư vừa rồi, tới bên cạnh Trạm Thai Thiển Đường.
Có vài kỵ quân mặc giáp nhẹ cũng đế đó, một quân sĩ khách khí nói Trạm Thai Thiển Đường hãy giao thanh trường kiếm màu chàm cho hắn trước, sau đó có ít nhất mấy trăm quân sĩ bắt đầu vây lại, áp tải Trạm Thai Thiển Đường tới trận doanh của quân đội Vân Tần ở thành này.
...
Lâm Tịch lặng lẽ đứng lên trong một lầu các mà không ai chú ý tới. Hắn nhíu mày, ngắm nhìn Trạm Thai Thiển Đường đang được quân đội Vân Tần áp tải đi như trọng phạm.
Bởi vì đã chiến đấu với người tu hành Đại Mãng không ít lần, nên hiện giờ mặc dù hắn không biết Trạm Thai Thiển Đường là ai, nhưng hắn có thể chắc chắn đến sáu bảy phần, Trạm Thai Thiển Đường hẳn là người tu hành xuất thân từ Đại Mãng.
Bây giờ hắn vẫn căm hận Văn Nhân Thương Nguyệt thấu xương, giận dữ đến mức khiến tâm hắn phải đau đớn. Nhưng xét cho cùng, chính Đại Mãng mới là nguyên nhân dẫn đến cả Vân Tần phải trong tình trạng đại chiến bất cứ lúc nào như hiện nay, từ điểm này, đáng lẽ hắn cũng phải rất căm hận người tu hành Đại Mãng. Tuy nhiên, hiện giờ hắn lại không có bất kỳ địch ý hay lửa giận nào với Trạm Thai Thiển Đường đang được quân đội Vân Tần dẫn đi, ngược lại còn có một cảm xúc rất kỳ lạ.
Trong tình huống vừa rồi, đối tượng bị uy hiếp là ba đứa bé ăn mày người Vân Tần, cho dù là vì mục đích nào mà tới thành Thanh Viễn này, đáng lẽ bất kỳ người tu hành Đại Mãng nào có mặt ở đây cũng không nên ra tay.
Nhưng nam tử mặc áo vải bông này lại ra tay.
Quân đội bắt đầu rút lui, người Hình ti lục đục tiến ra tiếp quản hiện trường, phong tỏa lại những khu vực đã phát sinh chiến đấu.
Bởi vì không ẩn thân trong khu vực chiến đấu vừa rồi, nên Lâm Tịch rời lầu các này mà không có bất kỳ khó khăn nào.
Hắn cúi đầu, chậm rãi đi trên một đường phố lát gạch ở thành thanh viễn, bắt đầu suy nghĩ mình nên làm gì tiếp theo.
Kế hoạch ban đầu của hắn chính là lợi dụng Họa Sư giết chết Tô Trọng Văn, sau đó trong quá trình Họa Sư chạy trốn, tìm cách báo cho Họa Sư biết Trương Linh Vận đã an bài giúp Họa Sư trốn ra khỏi thành, dẫn dụ Họa Sư tới căn nhà quan của Trương Linh Vận. Khi đấy mọi chuyện sẽ rất dễ dàng, chỉ cần tìm cách để người khác phát hiện Họa Sư có liên quan đến Trương Linh Vận.
Nhưng hắn lại đánh giá thấp chiến lực của quân đội Vân Tần khi đấu với người tu hành.
Bây giờ Họa Sư đã chết, muốn đối phó Trương Linh Vận lại là một vấn đề khó khăn.
Lâm Tịch nhíu mày, từ từ đi tới, chậm rãi suy nghĩ.
Hắn nhất thời không nghĩ ra được một biện pháp hoàn mỹ, nhưng khi nghĩ tới một kiếm khi nãy của Trạm Thai Thiển Đường, lông mày hắn bỗng nhiên giật giật vài cái, khóe miệng cũng nhếch lên lộ vẻ tự đắc. Hắn thở ra một hơi, nhẹ giọng tự nói:
- Một người như hắn cũng có thể ra tay không cần biết lý do... chính ta cũng đã tự nói đối với những người không coi trọng luật pháp, vậy chỉ cần không bị phát hiện, không có chứng cứ, tất cả cũng không phải là trái pháp luật... Trương Linh Vận dám tìm đến Họa Sư, Lâm Tịch, ngươi có thể ra tay, chỉ cần đảm bảo không có ai phát hiện... ngươi còn đang do dự và kiêng kỵ gì vậy, ngươi cần gì phải suy nghĩ nhiều mưu kế như thế?
Sau khi tự nói với mình như vậy, dứt khoát không để những nhân vật nhỏ bé làm phiền đến mình nữa, tâm tình Lâm Tịch đột nhiên tốt hơn rất nhiều. Tùy ý đi tới một hàng quán trước mặt mình, uống một chén canh nóng, Lâm Tịch quyết định chính mình ít nhất phải biết thân phận nam tử vừa ra tay là ai, nếu như không phải là kẻ thù của mình... vậy ít nhất không thể để hắn chết ở Vân Tần.
← Ch. 449 | Ch. 451 → |