← Ch.461 | Ch.463 → |
Mây đen che mặt trời, khiến cho tấm khăn che mặt màu đen của Cung Đình Tuyệt càng lộ vẻ âm u và thâm trầm.
Nhìn đám mây đen đang từ rặng núi lớn phía đông bay tới, khóe miệng đằng sau tấm mặt nạ hắn đang đeo khẽ nhếch lên, chậm rãi đi tới ngay đầu bờ vực, nhìn chiếc xe ngựa chuẩn bị đi vào cửa sơn cốc, lẩm bẩm:
- Mặc dù không thể lộ ra ngoài ánh sáng.... nhưng thế giới ngầm này luôn phải có quy củ.
Phía sau hắn là sáu người tu hành có khí chất hoàn toàn khác với võ giả bình thường, còn có hơn năm trăm bộ hạ cầm các loại binh khí khác nhau.
Phía trước hắn là một sơn mạch giống như một con rồng nằm ngang, chính là sơn mạch Long Xà.
Tuy đế quốc Vân Tần là đế quốc khổng lồ nhất, cũng là đế quốc cường thịnh nhất, nhưng mấy chục năm qua, tất nhiên không thể nào đem phồn hoa và quang minh của mình chiếu sáng đến từng góc nhỏ đế quốc.
Ở một đế quốc rộng lớn như vậy, hiển nhiên sẽ có rất nhiều nơi giặc cỏ hoặc giang hồ thường xuyên hoạt động.
Ở biên quan Long Xà này, mặc dù có biên quan Long Xà mạnh mẽ trấn thủ, mùa đông hàng năm lại có Huyệt man gây chiến, nên dọc theo biên cảnh phía đông rộng lớn của đế quốc Vân Tần này không hề có thành trấn, cũng không có dân cư, càng không thể nói tới việc trật tự ở đây có hay là không.
Nhưng bởi vì trong vùng đất hoang vu có nguồn nguyên liệu dồi dào, cho nên tại khu vực tưởng như không có ai sinh sống này thật tế lại có rất nhiều, và những người này đang hoạt động bên ngoài quy tắc của đế quốc.
Cung Đình Tuyệt chính là đế vương của thế giới ngầm này.
Hơn mười năm qua, mỗi khi các thương nhân có giao dịch ngầm, hoặc là dùng những nguyên liệu mà biên quân cần thiết để đổi lấy những hàng hóa khác, phần lớn đều phải cống nạp lại cho hắn.
Hắn chính là lão đại của chợ đen biên quan Long Xà này.
Hắn chính là quy củ của nơi này.
Nhưng trong thời gian gần đây, đột nhiên lại có người phá hư quy củ, đoạt việc làm ăn của hắn.
Cho nên, hắn chờ ở đây, chờ giết chết đối phương... muốn dùng cách thức này để nói cho đối phương biết sở dĩ có quy củ như vậy là vì những người muốn đoạt chuyện làm ăn của hắn đã chết, mà hắn vẫn còn sống.
Mặc dù hắn biết rõ hai người vừa đi nhanh qua nơi này là người tu hành, nhưng suốt biên cảnh rộng lớn này mỗi ngày đều có người tu hành chết đi, một hoặc hai người tu hành có là gì?
Ở chỗ này, ngoại trừ đầu lĩnh đám giặc cỏ ra, không còn ai có võ lực hơn hắn.
Đám mây đen trên trời chậm rãi thổi qua khu rừng này, thổi qua đỉnh đầu hắn, mang đến hơi nước cho vùng đất hoang vu, thả xuống những hạt mưa nhỏ.
Tiếng vó ngựa truyền đến, chiếc xe ngựa hắn đang đợi rốt cuộc đã xuất hiện trong tầm mắt của hắn, tiếp cận sơn cốc này.
Chiếc xe ngựa này đi rất chậm rãi, mà trước xe lại không có người đánh xe, chiếc xe ngựa này vẫn dọc theo con đường nhỏ bên núi để đi tới trước.
Nhưng khi tới gần cửa vào sơn cốc, xe ngựa lại nhẹ nhàng chấn động rồi dừng lại.
Một âm thanh từ trong chiếc xe ngựa dừng ở cửa sơn cốc truyền ra:
- Phục kích như vậy dường như quá khoa trương rồi đấy.
Cung Đình Tuyệt đứng trên vách núi gãy lìa, từ trên cao nhìn xuống chiếc xe ngựa này, lạnh lùng nói:
- Ta muốn cho các ngươi một cơ hội.
Người trong chiếc xe ngựa hơi ngạc nhiên, nói:
- Cơ hội gì?
Cung Đình Tuyệt lạnh lùng nói:
- Các ngươi là người tu hành, có thể làm thuộc hạ của ta.
Người trong xe ngựa ngừng một hồi, nói:
- Ngươi đã đề nghị như vậy, ta cũng có thể cho ngươi một cơ hội... không bằng ngươi làm thuộc hạ của ta.
Cung Đình Tuyệt lạnh lùng nhìn qua chiếc xe ngựa, nói:
- Không biết tại sao các ngươi tự tin như thế.
- Đi đi!
Bởi vì tuyệt đối tin tưởng võ lực bên mình, nên hắn cũng không nói thêm gì nữa, lạnh lùng ban bố mệnh lệnh.
Sau tiếng quát nay, mấy tên thuộc hạ đằng sau hắn điên cuồng hò hét, mang theo hơn năm trăm võ giả bình thường khác từ trên sườn núi chạy nhanh xuống bên dưới, tấn công chiếc xe ngựa dừng ngay ở cửa vào sơn cốc.
Theo Cung Đình Tuyệt, cho dù hai người trong chiếc xe ngựa là cường giả Đại quốc sư, chắc chắn cũng bị đè chết ở đây.
Âm thanh dây cung được kéo căng liên tiếp vang lên.
Trong năm trăm thuộc hạ đang chạy xuống tấn công của hắn, có rất nhiều người đã vừa chạy vừa giương cung. Trong một tíc tắc nữa, nhất định sẽ có một cơn mưa tên bắn tới chiếc xe ngựa kia.
Nhưng ngay lúc này, khuôn mặt dưới tấm khăn che mặt màu đen mỏng của Cung Đình Tuyệt bỗng nhiên cứng đờ, hắn mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Một tràng âm thanh to lớn như lũ lớn bất ngờ đổ tới bất ngờ vang lên ngay lúc này, khiến cho toàn bộ thuộc hạ đang xung phong tấn công của hắn không khỏi ngừng lại.
Trên bầu trời đột nhiên có thêm một tầng mây đen.
Đám mây đen này không phải từ sơn mạch Long Xà bay tới, mà là từ một sườn núi phía sau phóng ra, rơi xuống với một tốc độ vô cùng kinh khủng.
Từng đám từng đám mây đen này đều là những tảng đá lớn bén nhọn được bao bọc lại bởi những sợi dây thừng thô to.
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
Trong nháy mắt những tiếng va chạm vang lên, vô số tiếng rên la thảm thiết và sợ hãi thê lương xen lẫn hòa vào nhau.
Từng đợt bụi sóng khổng lồ nổi lên bao phủ hơn năm trăm người lại, các tảng đá bén nhọn lần lượt đập xuống. Hiện giờ số lượng người trên sườn núi này quá đông, các thuộc hạ Cung Đình Tuyệt nhét chung một chỗ, nhất thời không thể né tránh được. Mà những tảng đá này lại được bắn ra từ sườn núi đối diện, cho dù kích thước không đủ lớn, nhưng lực bắn và lực hút mặt đất hiện giờ cũng đã khiến những tảng đá đó thành đòn tấn công trí mạng với những võ giả bình thường.
Trong lúc nhất thời, có không ít người bị gãy tay chân, có người bị tảng đá lớn đập thẳng vào thân thể, thậm chí còn có vài người bị đá đè nát mặt. Cả sườn núi này bị máu tươi nhuộm đỏ, giống như địa ngục trần gian.
- Xe bắn đá?
Nhìn những cơn bụi sóng và máu tươi đang bao phủ đám thuộc hạ của mình, sự tự tin lúc trước của Cung Đình Tuyệt đã biến thành nỗi hợ hãi. Hắn xoay người sang chỗ khác, nhìn nơi đang bắn ra những tảng đá được dây thừng thô to bao bọc lại, kêu gào lên như một đứa trẻ bị ba mẹ mình đánh:
- Sao có thể như vậy? Sao có thể có xe bắn đá?
Xuyên sơn nỗ, Quán nguyệt nỗ, xe bắn đá... đều là những quân giới cường đại chỉ có quân đội Vân Tần mới có được.
Nhưng mặc dù biên quân Long Xà dám trực tiếp nhúng tay vào chuyện làm ăn chợ đen, cũng không dám quang minh chính đại sử dụng quân giới mạnh mẽ như vậy, bởi vì có vô số quan văn đang ngó chừng quân đội. Cũng như quân đội và triều đình Vân Tần luôn cảnh giác những người tu hành trên thế gian này, trong triều đình Vân Tần cũng có rất nhiều quan văn luôn coi chừng quân đội Vân Tần, đây là bản tính trời sanh.
Hơn nữa, cho dù là trong biên quân Long Xà có tướng lãnh cao cấp điên cuồng đến nỗi dám can đảm trực tiếp sử dụng nhiều quân giới như vậy, người này cũng sẽ không phí sức bố trí xe bắn đá tới đây. Địa hình biên quan Long Xà vốn gập ghềnh không đều, các quân giới cường đại như xe bắn đá, Xuyên sơn nỗ vốn là vật cố định, không thể di dời đi bất cứ đâu, chỉ có thể được bố trí ở các cửa khẩu hoặc trọng địa quân sự.
Đây căn bản không phải là tác phong biên quân Long Xà. Hơn nữa, tướng lãnh có năng lực làm chuyện như vậy tuyệt đối có thể dùng phương pháp ít sức hơn, trực tiếp điều một đội quân cường đại trong quân đội đến đây quét sạch bọn họ.
Cũng vì nghĩ mãi mà không hiểu, nên đế vương chợ đen phía đông Vân Tần - Cung Đình Tuyệt càng sợ hãi hơn.
Nhưng những điều hắn vừa nghĩ chỉ diễn ra trong khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi. Bởi vì trong nháy mắt những tảng đá lớn do xe bắn đá bắn ra rơi xuống, xung quanh núi rừng đã có vô số kêu gào vô cùng thảm thiết.
Vô số người mặc các bộ giáp cũ kỹ rách rưới, mang theo rất nhiều vũ kỹ, trên người tỏa ra một loại khí tức hủ mục và hôi thối, giống như là một cương thi binh lính chui từ trong phần mộ ra, chi chít xông tới.
Giặc cỏ!
Chỉ có giặc cỏ mới ăn mặc như vậy, cũng chỉ có giặc cỏ mới hô to gọi nhỏ khi xung phong giết địch như vậy.
Trong nháy mắt, Cung Đình Tuyệt bỗng nhiên cẩn thận suy nghĩ lại.
Mấy chục ngày trước, có mấy nhóm giặc cỏ lớn nhất bỗng nhiên xảy ra nội chiến, sau đấy được gom lại tạo thành một nhóm lớn nhất.
Lúc trước, trong khu vực chợ đen này, hắn có thể là đế vương là vì hắn có đủ sức mạnh để kinh sợ tất cả người khác... nhưng lại không đủ để kinh sợ giặc cỏ. Giặc cỏ không quan tâm đến hắn là vì hắn có thể cống nạp nhiều thứ cho giặc cỏ.
Nhưng trong khoảng thời gian mình còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhóm giặc cỏ này đã có sự thay đổi rất lớn.
Hiện tại trong chiếc xe ngựa này chỉ có hai người, nhưng bọn hắn lại là thủ lĩnh được nhóm giặc cỏ kia thừa nhận.
Cho nên... không nên cướp chuyện làm ăn hắn phải là hắn, chứ không phải là hai người kia.
Trong lúc nhất thời, Cung Đình Tuyệt đã suy nghĩ rất cẩn thận cảm thấy miệng đắng vô cùng, lòng khổ sở và tuyệt vọng.
...
Cung Đình Tuyệt tuyệt vọng trong lòng.
Đứng trên sườn núi, nhìn thấy thuộc hạ của mình lần lượt bị giết chết, lại nhìn sang đám giặc cỏ hò hét lao ra ngoài đánh giết, lòng hắn càng tuyệt vọng hơn.
Những người trong bang phái giao dịch chợ đen không phải là người có ý chí sắt đá như quân nhân Vân Tần, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, những người này đã bắt đầu chạy tứ tán, thậm chí quên mất ở ngay cửa vào sơn cốc còn có một chiếc xe ngựa.
Thậm chí, trong mắt rất nhiều người đang ở đây, chính chiếc xe ngựa đã mang đến tử vong và vô số giặc cỏ kia mới là nỗi sợ kinh khủng nhất.
Chiến trận hoàn toàn biến thành cuộc thảm sát nghiêng về một bên.
Khắp núi rừng hiện giờ là cảnh tượng đám giặc cỏ đuổi theo các thuộc hạ của Cung Đình Tuyệt, giết chết như săn một con thỏ hoang.
Mành cửa xe ngựa ở ngay cửa vào sơn cốc rung động.
Trạm Thai Thiển Đường và Lâm Tịch bước xuống xe ngựa.
Nhìn cảnh thảm sát như vậy, Trạm Thai Thiển Đường không đành lòng, khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn Lâm Tịch, nhẹ giọng nói:
- Có phải giết quá ác rồi không?
- Bọn họ chính là đã giết quá tàn nhẫn rồi nên thành thói quen.
Lâm Tịch nhìn Trạm Thai Thiển Đường một cái, nói:
- Bọn người này giết người như thế nào, ngươi cũng đã biết. Hơn nữa, ta đã cho bọn hắn một cơ hội.
Trạm Thai Thiển Đường gật đầu, nhưng ngay lúc này, khuôn mặt hắn hơi cương cứng.
Hắn thấy có một cô gái mặc áo bào đen đi trong chiến trường đầy gió tanh mưa máu, đừng nói những thuộc hạ đang điên cuồng chạy trốn của Cung Đình Tuyệt, ngay cả những tên giặc cỏ đang quá hưng phấn vì được chém giết tận tình cũng rất sợ hãi khi nhìn thấy cô gái này, không những tránh ra xa, mà còn hận mình không thể quỳ sát xuống.
Trong lúc nhất thời, phương viên quanh cô gái mặc áo bào đen này rất trống trải, máu dưới chân nàng tựa như một chiếc thảm hồng rực.
- Thế nào?
Thấy cô gái mặc áo bào đen này xuất hiện, Lâm Tịch nhìn Trạm Thai Thiển Đường đang biến sắc, cười nói:
- Đầu lĩnh giặc cỏ biên quan Long Xà này thế nào? Ta nói ngươi không đánh lại nàng.
- Thánh sư ngự kiếm?
Sắc mặt Trạm Thai Thiển Đường trông rất nghiêm trọng, chậm rãi đi tới phía trước, thi lễ thật sâu với Nam Cung Vị Ương đang dùng khăn đen che mặt.
Hắn biết tính cảnh giác trời sinh của mình bỗng nhiên trỗi dậy là vì nữ tu hành quá này quá mạnh mẽ, hắn cảm thấy khi đối phương tới gần mình, trông đối phương như một tòa núi lớn áp gần.
Nam Cung Vị Ương đi tới trước mặt Lâm Tịch và Trạm Thai Thiển Đường, kéo xuống chiếc khăn lụa màu đen nàng dùng để bịt mặt lại, nhằm tránh ngửi phải mùi hôi thối ở sơn mạch Long Xà, để lộ một khuôn mặt non choẹt. Nàng trước nhìn Lâm Tịch một cái, hỏi:
- Ngươi khỏe rồi chứ?
Lâm Tịch cười cười, nói:
- Cũng ổn rồi.
Nam Cung Vị Ương khẽ nhíu mày, chân thành nói:
- Tu vi của ngươi tăng nhanh lắm, nhanh hơn ta đã nghĩ.
Lâm Tịch mỉm cười, nói:
- Cảm ơn khích lệ.
Nam Cung Vị Ương lúc này mới nhìn Trạm Thai Thiển Đường, đáp lễ lại rồi nói:
- Ngươi này khá lắm, là ai?
Trạm Thai Thiển Đường hơi lúng túng, Lâm Tịch lại nói:
- Hắn chính là đệ tử của lão hoàng đế Trạm Thai Mãng, Trạm Thai Thiển Đường.
- Ồ.
Nam Cung Vị Ương ồ nhẹ một tiếng, hẳn là biết chuyện của Trạm Thai Thiển Đường, nhưng lại không tỏ vẻ gì, tựa hồ chuyện như vậy không có gì không bình thường cả.
- Cô lấy đâu ra xe bắn đá vậy?
Lâm Tịch nhìn sườn núi đang bắn ra những tảng đá lớn, bất giác nhìn Nam Cung Vị Ương, thật tình hỏi.
Nam Cung Vị Ương rất tự nhiên nói:
- Ta đã nhìn thấy xe bắn đá, nói với bọn họ, để họ chế tạo.
Lâm Tịch hơi khó hiểu, hỏi lại:
- Cứ nói ra là bọn họ sẽ chế tạo được?
- Không chế được chém đầu.
Nam Cung Vị Ương càng thật tình nói hơn:
- Những người này tới đây chấp nhận một cuộc sống như con chuột là vì không muốn chết, giặc cỏ cũng là người sợ chết. Một khi tỏ ra tàn nhẫn tới mức muốn lấy mạng họ, bọn họ dĩ nhiên sẽ có biện pháp.
Lâm Tịch bất đắc dĩ nhìn Nam Cung Vị Ương, nói:
- Không trách được có câu... người cũng có thể bức ra được. Cứ coi như nói tạo được là tạo được đi, nhưng sao cô mang nó đến đó được?
Nam Cung Vị Ương lại đơn giản đáp:
- Không mang đến được chém đầu.
Trạm Thai Thiển Đường nhất thời bị chính nước miếng làm sặc nước, ho khan liên tục.
Lâm Tịch im lặng một hồi, rồi nói:
- Nhưng điều quan trọng chính là cô bảo bọn họ mất nhiều sức mang đến đó để làm gì? Đâu cần thiết phải như vậy.
Nam Cung Vị Ương nhìn Lâm Tịch một cái, vẫn chân thành nói:
- Có thể chết ít người là tốt nhất... Số lượng giặc cỏ cũng không nhiều, muốn bổ sung không phải là chuyện dễ dàng.
Rốt cuộc Lâm Tịch cũng tươi cười, nói:
- Cô một câu chém đầu, hai câu chém đầu, nhưng cuối cùng lại quý trọng sinh mạng của họ.
- Cái này không giống.
Nam Cung Vị Ương nhìn hắn, nói:
- Nói chém chưa chắc đã chém, hơn nữa đám giặc cỏ này thường ngày cũng không có nhiều chuyện để làm. Nếu như có thể khiến họ làm việc, khiến họ nghĩ tới vài chuyện, đồng thời bảo họ làm việc cho ta, bọn họ sẽ quen nghe lệnh của ta. Không phải là muốn họ sợ ta, mà là không muốn cải lời ta.
Bây giờ cả Lâm Tịch và Trạm Thai Thiển Đường đều phải ngơ ngẩn.
- Xem ra cô rất thích hợp làm thủ lĩnh giặc cỏ.
Lâm Tịch thật lòng than thở một câu, nói tiếp:
- Nhưng nếu như không trấn áp tốt, có thể cô sẽ phải chém đầu rất nhiều người.
- Sẽ không.
Nam Cung Vị Ương lắc đầu, nói:
- Khi trước, những thuộc hạ của ta đã đoạt rất nhiều bảo tàng của các nhóm giặc cỏ khác, của cải rất nhiều. Hơn nữa, có ta trấn giữ, bọn họ sẽ không sợ bị người tu hành cường đại uy hiếp. Đối với bọn họ, cuộc sống bây giờ đã tốt hơn rất nhiều.
Trạm Thai Thiển Đường không nhịn được mà cảm thán:
- Cô đúng là rất hiểu đạo trị quân.
Nam Cung Vị Ương nhìn Lâm Tịch một cái, nói thẳng:
- Ngươi phải giúp ta đưa thuốc tới đây, ở nơi này dùng thuốc rất nhiều, không ít người bị bệnh mà chết.
Lâm Tịch vỗ vỗ bả vai Trạm Thai Thiển Đường, nói;
- Chuyện này để hắn đi làm. Hắn sẽ tiếp nhận vị trí của Cung Đình Tuyệt, có thể làm quân sư của ngươi, giúp những người này có vật liệu và quân bị tốt hơn.
Nam Cung Vị Ương nhìn Trạm Thai Thiển Đường một cái, ồ một tiếng.
Nàng tựa hồ cũng cảm thấy Trạm Thai Thiển Đường rất dễ gần.
Nhưng ngay lúc này, trong rừng núi xa xa lại có một tiếng động lao lên, một khoái mã từ trong đấy lao ra ngoài. Bất kể tình hình chiến trường hiện giờ đang rất căng thẳng, hắn ta chạy thẳng tới chỗ Nam Cung Vị Ương. Người ở trên ngựa nhảy xuống, quỳ sát trước người Nam Cung Vị Ương, trao một cuộn giấy nhỏ cho cô ta.
- Rốt cuộc cũng bắt đầu.
Nam Cung Vị Ương cau mày, giọng nói nặng nề mà lạnh lẽo như băng giá.
- Cái gì?
Lâm Tịch nhất thời phản ứng không kịp, hỏi lại.
- Nam phạt đã chính thức bắt đầu.
Nam Cung Vị Ương xoay đầu, nhìn Lâm Tịch và Trạm Thai Thiển Đường, nói:
- Đại quân Vân Tần đã lướt qua sơn mạch Thiên Hà, chính thức giao chiến với bảy lộ quân Đại Mãng!
Lâm Tịch và Trạm Thai Thiển Đường đồng thời chấn động, không khỏi hít sâu một hơi. Trong lúc nhất thời, bọn họ cảm thấy hít thở không thông, tựa như có một luồng khí nghẹn ngay cổ họng.
← Ch. 461 | Ch. 463 → |