← Ch.499 | Ch.501 → |
Dân chúng Vân Tần bình thường sẽ không suy nghĩ quá sâu xa, sẽ không nghĩ rằng biên quan Thiên Hà đã hoàn toàn thất thủ, quân đội Vân Tần đang có kế hoạch rút lui, buông tha một nửa hành tỉnh Nam Lăng, cũng sẽ không nghĩ rằng thủy quân Đại Mãng vừa bị Hồ Ích Dịch tiêu diệt hoàn toàn nếu như có thể mang theo lương thực và quân giới cướp được ở lăng Trụy Tinh thoát đi, mang đến cho Văn Nhân Thương Nguyệt sẽ tạo nên hậu quả như thế nào.
Phần lớn ý nghĩ của các con dân Vân Tần chất phác rất đơn giản: Ba vạn thủy quân Đại Mãng vừa bị tiêu diệt chính là quân đội Đại Mãng đã công phá lăng Trụy Tinh.
Đội quân này đã khiến không biết bao nhiêu người Vân Tần phải khóc rống, bi phẫn không thôi.
Nhưng hiện nay đội quân đánh lén lăng Trụy Tinh không những không thể trở về, mà còn bị quân đội Vân Tần tiêu diệt khi bọn chúng vừa bước lên bờ ở phía nam hồ Trụy Tinh. Ngoài ra, nghe nói thương vong bên quân đội Vân Tần còn chưa tới hai ngàn.
Khi nghe được tin tức này, điều đầu tiên dân chúng Vân Tần nghĩ đến chính là giả dối, cho rằng triều đình vì muốn làm giảm sự tức giận của dân chúng mà nói như vậy, nhưng qua nhiều con đường khác nhau, tin tức truyền đến càng ngày càng nhiều, tất cả dân chúng Vân Tần mới xác nhận đây là sự thật.
Khắp phố lớn ngõ nhỏ Vân Tần đều bị kinh động, bọn họ bắt đầu vui mừng, phấn chấn.
Lâm Tịch, tiểu Lâm đại nhân... cái tên đã từng bị lãng quên này bắt đầu xuất hiện lại trên khắp phố Vân Tần, được dân chúng nhắc đến liên tục. Nhưng lần này không chỉ riêng gì trấn Đông Cảng hay trấn Yến Lai dọc bờ sông Tức Tử, mà chính là cả Vân Tần.
...
- Chưởng quỹ, ngươi làm ăn như vậy thật là quá đáng.
Trong một tiệm vải, có một nam tử trung niên mày rậm mặc áo gấm đang nhìn chằm chằm chưởng quỹ, tức giận nói:
- Khi nãy ta thấy ngươi bán xấp vải này cho người kia chỉ có ba lượng bạc, nhưng tại sao lại muốn ta trả sáu lượng? Ngươi làm vậy không phải chặt chém...
- Im lặng im lặng...
Chưởng quỹ có khuôn mặt phúc hậu này gấp gáp đi lên hai bước, như muốn che miệng người này lại, đồng thời nhẹ giọng nói:
- Khi nãy là phụ thân của tiểu Lâm đại nhân đấy...
- Cái gì? Tiểu Lâm đại nhân mà ngươi nói chính là tiểu Lâm đại nhân đã bắn chết Nam lộ đại tướng quân...
Nam tử trung niên mặc áo gấm nhất thời thất kinh, bất giác xoay đầu nhìn ra ngoài.
- Vị bằng hữu này, có phải ngươi là người từ bên ngoài đến hay không? Có lẽ còn chưa biết vài chuyện ở đây đâu. Tiểu Lâm đại nhân chính là người trấn Lộc Lâm hành tỉnh Đông Lâm chúng ta, sau đó tới trấn Đông Cảng, Yến Lai nhậm chức, sau đấy nhà của tiểu Lâm đại nhân dời tới trấn Yến Lai này. Người nọ là phụ thân của tiểu Lâm đại nhân, cũng là láng giềng của ta đấy. Tất cả chúng ta đều biết tính ông ta thế nào, biết ông ta sẽ không vì chúng ta tôn kính tiểu Lâm đại nhân mà muốn ăn lời chúng ta, nhưng cho dù tiểu Lâm đại nhân không được chiến công kinh thiên như vậy trên chiến trường, chỉ riêng những gì tiểu Lâm đại nhân đã làm cho chúng ta trước kia ở trấn Yến Lai và Đông Cảng, chúng ta đã thấy rất xấu hổ khi thu tiền của nhà tiểu Lâm đại nhân rồi.
Chưởng quỹ có khuôn mặt phúc hậu gật đầu, cảm khái nói:
- Nếu không lấy một đồng, phụ thân tiểu Lâm đại nhân tất nhiên không chịu, nên hàng xóm chúng ta đều nhất trí rằng khi phụ thân tiểu Lâm đại nhân tới mua, tất cả đều giảm giá một nửa, coi như đây là sự kính yêu và cảm tạ của chúng ta đối với tiểu Lâm đại nhân.
- Ông ta là phụ thân tiểu Lâm đại nhân, ta lại may mắn nhìn thấy phụ thân tiểu Lâm đại nhân.
Trong lúc nhất thời, nam tử trung niên này liên tục lắc đầu, nói:
- Ngươi thấy ta có quá đáng không... lại đi đòi hỏi giá tiền với phụ thân tiểu Lâm đại nhân.
- Người không biết không có tội. Bằng hữu ngươi cũng yêu thích tiểu Lâm đại nhân của chúng ta, vậy ta sẽ nửa bán nửa tặng xấp vải này cho ngươi, cứ trả ba lượng là được rồi.
- Ta đâu không phải người không biết xấu hổ, không lấy sáu lượng bạc không chỉ là đang xem thường ta mà còn đang sỉ nhục ta.
Trong lúc tiệm vải này diễn ra một cảnh tượng kỳ lạ: người bán muốn giảm giá, người mua muốn tăng giá, nam tử trung niên hơi mập, khuôn mặt rất bình thường vừa mua vải xong kia đang đi trên con đường lớn. Đối mặt với việc hàng xóm láng giềng liên tục chào hỏi, thỉnh thoảng lại được nghe những chuyện liên quan đến Lâm Tịch, nam tử trung niên mập mạp này trông hơi tự hào, thầm nói trong lòng:
- Đây chính là con trai của ta...
Khi chiến cuộc thất lợi, ngay cả quốc thổ của mình cũng bị quân đội đối phương xâm chiếm như vậy, đế quốc thật sự rất cần một người anh hùng có thể an ủi tâm linh dân chúng.
Nếu như Lâm Tịch chỉ ám sát hơn mười tướng lãnh Đại Mãng, sợ rằng còn chưa thể trở thành anh hùng. Nhưng hắn là Thiên Tuyển học viện Thanh Loan, sau đấy lại có công lớn trong cuộc chiến báo thù ở lăng Trụy Tinh, nên từ khi phần quân tình được đóng dấu con ấn của Cố Vân Tĩnh được truyền đi ra ngoài, hắn chắc chắn đã trở thành anh hùng trong lòng dân chúng Vân Tần.
Những chuyện khiến nhân tâm kích động hắn đã từng làm trước kia một lần nữa được mọi người nhắc đến, câu chuyện đầy sắc thái truyền kỳ và uy vọng của hắn trong lòng dân chúng Vân Tần trong nháy mắt tăng tới đỉnh điểm, phần lớn dân chúng Vân Tần hàng ngày đều mong mỏi đợi tin tức của hắn từ trên chiến trường truyền về.
Dân chúng Vân Tần cần sự an ủi, mà quân đội Vân Tần trên chiến trường càng cần tinh thần và thắng lợi.
Trận đại trắng trên bãi bùn ở phía nam hồ Trụy Tinh lập tức truyền khắp toàn quân. Trong quân đội như đế quốc Vân Tần, bất kỳ chi tiết chiến tranh nào vẫn luôn được hiển hiện một cách chính xác nhất, mà trong lòng các quân nhân đấy, hình ảnh một người tu hành trẻ tuổi mặc trường bào Tế ti, lưng đeo cự cung hiển nhiên càng đáng tôn kính và sùng bái.
...
...
Trên vùng được đang được đế quốc Vân Tần coi quản, thành tường lăng Trụy Tinh đã được tu bổ, nhưng vết nám đen sau khi bị lửa đốt lại chưa phai tàn.
Trước khi bị thủy quân Đại Mãng đánh lén dùng lửa đốt, tường thành lăng Trụy Tinh vốn là màu đỏ sậm, cũng chính là máu tươi của hơn ba mươi vạn quân sĩ nước Nam Ma khi đấy chết trận vấy lên tường thành.
Khoảng cách từ hồ Trụy Tinh đến cửa phía bắc tòa thành này chỉ là hơn mười dặm, trước đó khu vực này vốn là một nơi để thả ngựa.
Bởi vì sau khi lập quốc, đế quốc Vân Tần chưa từng nghĩ biên quan Thiên Hà sẽ thất thủ, không nghĩ tới việc quân đội Đại Mãng có thể xuyên qua một nửa hành tỉnh Nam Lăng, vượt hồ Trụy Tinh, nên cả bờ bắc hồ Trụy Tinh, bao gồm khu vực nằm giữa lăng Trụy Tinh và hồ Trụy Tinh, khi trước quân đội Vân Tần lại không xây dựng hệ thống phòng thủ nào. Vào ngày công phá lăng Trụy Tinh, thủy quân Đại Mãng đã theo đường này xông lên đất liền, sau đó dùng binh lực tuyệt đối hơn gấp sáu lần để công thành, nhanh chóng phá tan thành Trụy Linh, khiến cả đế quốc Vân Tần phải bị nhục nhã.
Hiện giờ, mặc dù đội quân Đại Mãng kia đã bị tiêu diệt, nhưng quân đội Vân Tần hiển nhiên không thể không đề phòng có quân đội Đại Mãng khác lại vượt sông tấn công. Nên ở vị trí bờ bắc hồ Trụy Tinh, quân đội Vân Tần đã cấp tốc xây dựng hệ thống phòng thủ. Hiện giờ, từ thành Trụy Tinh cho đến gần bờ hồ, quân đội đã đào rất nhiều hố sâu, bố trí nhiều lưới thép, đồng thời chôn sâu các cộc gỗ nhọn để phòng ngừa trọng khải và kỵ quân bất ngờ đánh úp.
Trong đáy hồ hồ Trụy Tinh, quân đội cũng chôn rất nhiều cọc ngầm, trang bị nhiều xe lưỡi dao... thuyền bè hay thuyền da đều rất khó đi qua.
Nhưng ngay khi ánh mặt trời ban trưa nóng bức chiếu xuống, có rất nhiều quân sĩ Vân Tần vẫn đang làm nhiệm vụ củng cố phòng tuyến, đồng thời hỗ trợ các công tượng trên tường thành lăng Trụy Tinh xây dựng lại các xe bắn tên hoặc xe bắn đá, bỗng nhiên có một cây trúc lớn khoảng miệng chén ăn cơm bay nhanh trên mặt nước màu trắng sữa của hồ Trụy Tinh, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Đứng trên đầu cây trúc lớn như miệng chén ăn cơm này là một người.
Một người mặc giáp màu đỏ sẫm, thân đeo cự cung cùng màu.
Đây là một người tu hành, một người tu hành có tu vi cực cao, có thể dựa vào một cây trúc đơn giản để tiến đến gần phòng tuyến của quân đội Vân Tần.
Ngay nháy mắt nhìn thấy người tu hành này, tất cả quân nhân Vân Tần lăng Trụy Tinh đều lập tức đề phòng.
Bởi vì dựa theo quần áo cũng như dung mạo người này, mọi quân nhân có thể xác định đây chính là đệ nhất tiễn sư Tư Thu Bạch dưới trướng Văn Nhân Thương Nguyệt, cũng là thích khách đã ám sát hơn hai mươi tướng lãnh Vân Tần.
Không làm bất cứ động tác dư thừa nào, thậm chí cũng không nói lời nào, tên đệ nhất tiễn sư lăng Bích Lạc năm xưa đang đứng ngoài phạm vi sát thương của quân giới quân đội Vân Tần này giương cao cự cung đỏ sẫm trong tay, tay khác cầm lấy một cây tên, sau đó giương cung bắn tên.
Một luồng ánh sáng màu đỏ sẫm bắn tới bờ bên kia, rơi xuống, dính chặt vào một cây liễu thấp.
Sau đó Tư Thu Bạch xoay người, quán chú hồn lực của mình vào cây trúc bên dưới, cây trúc này lập tức di chuyển nhanh tạo thành một đường thẳng ngay trên mặt nước, sau đấy biến mất trong ánh mắt giận dữ của các quân nhân Vân Tần.
Mười mấy quân nhân Vân Tần chạy tới gốc cây liễu kia, phát hiện thấy ở đuôi cây tên màu đỏ sẫm có một tờ giấy được cột chặt vào.
Sau khi cẩn thận lấy tờ giấy được cột chặt xuống, vừa mới chỉ nhìn qua nội dung một lần, viên tướng lãnh đang cầm lập tức biến sắc, ánh mắt chớp chớp liên tục.
"Lâm Tịch, mười ngày sau, dưới thành lăng Trụy Tinh, nhất quyết sinh tử - Tư Thu Bạch"
Trong tờ giấy này chỉ có một hàng chữ như vậy.
Nhưng ở một đế quốc trọng võ như Vân Tần, một hàng chữ như vậy đã là quá đủ.
Đây là một chiến thư, một chiến thư thể hiện ý muốn quyết đấu.
Ngay khi Vân Tần vừa mới trở thành anh hùng trong lòng dân chúng Vân Tần không bao lâu, Tư Thu Bạch liền sử dụng phương pháp đơn giản nhất, nhưng chỉ sợ cũng là cách hiệu quả nhất: Trực tiếp quyết đấu với Lâm Tịch.
Hơn nữa, địa điểm quyết đấu lại ngay dưới thành lăng Trụy Tinh, là nơi tràn đầy vinh quang cũng như sỉ nhục của đế quốc Vân Tần.
Có thể có rất nhiều dân chúng Vân Tần không biết khoảng cách tu vi giữa Lâm Tịch và Tư Thu Bạch không chỉ đơn giản là một cấp, nhưng tất cả quan viên quân đội Vân Tần cũng như phần lớn người trong triều đình, bọn họ đều biết chênh lệch giữa Lâm Tịch và Tư Thu Bạch lớn như thế nào.
Với chênh lệch như vậy mà Tư Thu Bạch lại khiêu chiến Lâm Tịch, trong mắt người tu hành, Tư Thu Bạch thật sự quá vô sỉ.
Nhưng bây giờ đang là chiến tranh... nếu như Lâm Tịch không xuất chiến, không dám quyết đấu với hắn, sợ rằng chút lòng tin và mừng rỡ vừa mới khôi phục trong lòng quân nhân Vân Tần sẽ bị đả kích nặng nề.
Đại Mãng tuyệt đối có biện pháp đưa tin tức khiêu chiến này đến khắp nơi trong đế quốc Vân Tần, quân đội không thể che giấu được.
Nhưng nếu như Lâm Tịch xuất chiện... mà bị Tư Thu Bạch giết chết, vậy thì thế nào?
Đây thật sự là một vấn đề rất khó giải quyết.
...
- Làm sao bây giờ?
Khi mặt trời lặn xuống, một tướng lãnh đeo mặt nạ kim loại màu đỏ sẫm vừa nhận được tin tức từ lăng Trụy Tinh truyền tới, lập tức trầm giọng hỏi Cố Vân Tĩnh ở bên cạnh.
Cố Vân Tĩnh nhìn hắn một cái, bình tĩnh lắc đầu:
- Theo ta, chúng ta chỉ có thể hi vọng hắn sẽ mang lại kỳ tích.
← Ch. 499 | Ch. 501 → |