← Ch.513 | Ch.515 → |
Đôi mắt của Hạ phó viện trưởng ẩn chứa cơ trí khôn người, đồng thời cũng có chút tiếc nuối.
Một học viện to lớn như học viện Thanh Loan, cho dù là lúc Trương viện trưởng còn ở, hay là sau khi Trương viện trưởng ra đi, đều có rất nhiều người tranh luận về việc liệu học viện có bí mật gì hay không.
Có vài bí mật ngay cả chính Hạ phó viện trưởng cũng không biết.
Thí dụ như trong trận đại chiến ở vùng đất hoang vu năm ngoái, có một Thánh sư núi Luyện Ngục họ Thân Đồ bị giết chết, sau đấy áo giáp của hắn ta đã được bí mật mang về học viện. Dựa vào những phù văn trên bộ giáp đấy, các giáo sư bên khoa Thiên Công đã thành công, âm thầm chế tạo được một đồ vật có ý nghĩa như Thần mộc phi hạc. Trước đấy mặc dù đã có nhiệt khí cầu, nhưng vì tốc độ không nhanh đồng thời không thể thay đổi phương vị bay trên không trung dễ dàng, nên thành ra nhiệt khí cầu lại không có tác dụng quá lớn khi phải đối mặt với mũi tên của người tu hành hay các quân giới mạnh mẽ. Nhưng việc Thần mộc phi hạc có thể dựa vào hồn lực và chở được những vật nặng như vậy, nhất định sẽ ảnh hưởng mạnh đến sức mạnh quân sự.
...
Giống như vậy, bởi vì Hạ phó viện trưởng và những người chuyên nghiên cứu ở hậu sơn giữ bí mật quá kín kẽ, nên có rất nhiều người không biết được rốt cuộc học viện Thanh Loan còn ẩn giấu gì hay không.
Trương viện trưởng đã rời đi quá lâu, mà trận chiến giữa Đại Mãng và Vân Tần đã lên đến đỉnh điểm, rất nhiều người cũng như binh sĩ Vân Tần phải ngã xuống, dân chúng Vân Tần phải trôi dạt đi khắp nơi trong khi chiến hỏa diễn ra không ngừng, nhưng Trương viện trưởng cũng không xuất hiện. Vì thế, đối với một số người hiểu rõ Trương viện trưởng như lão nhân lưng cong và chưởng giáo núi Luyện Ngục, bọn họ tin rằng Trương viện trưởng đã không còn ở trên thế gian này nữa.
Nhưng bởi vì Trương viện trưởng quá mạnh mẽ, bởi vì nhóm người Hạ phó viện trưởng quá khó đối phó, nên những người phản đối trong học viện chỉ đành nhượng bộ Hạ phó viện trưởng, tuân theo những gì mà Trương viện trưởng đã lưu lại.
Cho đến khi Nam Cung Mạch đến đây, xác định trong tiểu viện này không có bóng dáng của Trương viện trưởng, cũng không có một thanh hồn binh nào có đủ sức mạnh để giết chết Đại thánh sư; cho đến khi Cốc Tâm Âm trở lại với thương thế nặng đến mức nhất thời không thể khôi phục được; cho đến khi tin tức quyết chiến giữa Lâm Tịch và Tư Thu Bạch truyền về... mới khiến các thế lực phản đối học viện phát động.
Qua nhiều năm ẩn nhẫn như vậy, mặc dù đây là một trận quyết chiến ngoài ánh sáng, mặc dù Hạ phó viện trưởng đã triệu tập rất nhiều cường giả như Đông Vi, Tần điên trở về trợ chiến, nhưng lão nhân lưng cong vẫn cảm thấy bọn họ sẽ thắng trận chiến này.
Sau này học viện Thanh Loan sẽ không còn là thời đại của Trương viện trưởng nữa, mà là thời đại của Vân Tần.
Nhưng bây giờ đối phương lại nói cho lão ta biết trong tiểu viện này còn ẩn giấu một thứ khác?
...
Ngay khi chân mày và những nếp nhăn trên khuôn mặt lão nhân lưng cong này chau lại, Cốc Tâm Âm lại tươi cười, lòng đầy mong đợi.
- Minh ca.
Hạ phó viện trưởng nhẹ giọng la một tiếng, tựa như đang kêu một lão hữu nào đó đã uống rượu say mau mau rời khỏi giường.
Ngay khi ông ta la lên, cây gỗ mun thật lớn ngay giữa căn tiểu viện này bỗng nhiên nứt toát ra.
Bên trong cây gỗ mun đó có một cột băng khổng lồ.
Có một con vịt bị đóng băng ở bên trong.
Nhưng ở Vân Tần này không có con vịt nào lại có hoa văn như da báo ở trên người, cũng không có con vịt nào có cái đuôi sặc sỡ nhiều màu như đuôi khổng tước, nên đây chắc chắn không phải là con vịt.
Đây chính là con vật mà sáu mươi năm trước, vị đại thúc trung niên kia đã dắt vào hoàng thành Trung Châu cùng với mình. Trong khi thám hiểm đến những vùng đất không có ai biết, chưa có người đặt chân đến, vị đại thúc đấy đã tìm được sinh linh này. Bởi vì ở Vân Tần không có sinh vật nào giống như vậy, cũng không biêt giới tính nó là gì, nên vị đại thúc trung niên rất lười biếng kia đã đặt cho nó một cái vô cùng tùy tiện "Uyên Ương".
Sau đấy có một nữ Tế ti trong viện Tế ti phát hiện nó là giống đực, nên đã đặt cho nó một cái tên, gọi là "Minh Minh". Nhưng bởi vì trông nó rất già, mà lúc đi lại luôn làm dáng ngẩng đầu ưỡn ngực, tỏ ra kiêu ngạo không ai sánh nổi, nên tất cả những người từng đi theo Trương viện trưởng năm đó đều trêu đùa, gọi nó là "Minh ca".
Vì thế, ngay nháy mắt Hạ phó viện trưởng lên tiếng, lão nhân lưng cong đã lập tức hiểu trong tiểu viện này rốt cuộc có gì. Mà Cốc Tâm Âm cũng mở miệng thật to, bởi vì hắn đã biết những lời Hạ phó viện trưởng nói trước đó không phải nói hắn, mà là nó.
Mọi người đều cho rằng hai con "Kỳ Lân" và "Uyên Ương" luôn đi theo Trương viện trưởng, nên khi Trương viện trưởng biến mất mười sáu năm trước, hai con vật đấy nhất định đã rời đi cùng, nhưng không có người nào nghĩ rằng Trương viện trưởng lại để Minh ca lại ngay trong học viện.
Vào lúc này, "Minh ca" ở trong cột băng đã mở to hai mắt mình.
Ánh mắt của "Minh ca" vẫn uy nghiêm như trước.
Ánh mắt uy nghiêm của nó dừng lại trên người lão nhân lưng cong, mà cột băng đang bao quanh nó đột nhiên biến thành vô số mảnh băng nhỏ như những cánh ve sầu, bay đến trước người lão nhân lưng cong.
Xung quanh mỗi một miếng băng phiến đều có một tầng ngọn lửa màu trắng, chân thật như lửa địa ngục của dòng họ Thân Đồ ở núi Luyện Ngục, phát ra một nhiệt độ kinh khủng, thậm chí có thể nung chảy cả kim loại.
Trong khoảng thời gian ngắn đến mức phần lớn người tu hành trên thế gian này không thể cảm giác hay thấy rõ ràng được, từng mảnh băng mỏng như ve sầu rõ ràng đang tự mình bốc cháy.
Cũng trong khoảng thời gian đấy, thân hình vốn đã gầy gò của lão nhân lưng cong dường như ốm hơn đến nửa phân.
Tất cả nếp nhăn trên người lão ta phát ra một loại ánh sáng màu trắng huyền ảo.
Những mảnh băng mỏng như ve sầu đang tự bốc cháy kia lập tức bị luồng ánh sáng màu trắng này giữ lấy, lơ lửng ngay giữa không trung.
Mái tóc bạc trắng sau ót lão nhân lưng cong bay múa giữa không trung, tựa như đang vẽ nên những phù văn huyền ảo vô hình, tóc lão ta cũng phát ra ánh sáng màu trắng, khiến cho màn sáng màu trắng ở phía trước càng thêm chân thật, tựa như thời gian đã bị ngừng lại.
- Giết bọn họ!
Lão nhân lưng cong lên tiếng, mỗi một từ đều vô cùng khó khăn và lạnh lẽo, tựa như từ trên trời cao truyền đến.
Nhưng ngay trước khi lão ta lên tiếng, đã có một ánh kiếm bay lên, cắt qua cổ một giảng viên mặc áo bào đen khác, khiến sinh mệnh của vị giảng viên này nhanh chóng mất đi. Một kiếm này thật giống như một tiếng cười châm chọc đối với lão nhân lưng cong.
Một ánh kiếm màu hồng khác nhanh chóng bay lên, nháy mắt va chạm vô số lần với ánh kiếm âm hiểm vừa rồi ngay trên không trung. Vào lúc tiếng kim khí khiến người khác tê dại cả da đầu vang lên khắp nơi, một âm thanh chói tai kèm theo bi phẫn cũng đồng thời phát ra:
- Từ Sinh Mạt! Ngươi...
Từ Sinh Mạt vẫn lạnh lùng như xưa, bộ mặt nặng nề khó chịu đến mức bất cứ ai cũng tưởng mình đang thiếu hắn ta năm ngàn lượng bạc. Hắn ta chắp tay lui về sau, lạnh lùng ngự sử thanh kiếm quang âm hiểm của mình, nói:
- Đông Vi không hiểu ta, các ngươi cũng không hiểu ta... Ta có ý kiến với cách làm việc của học viện, nhưng không có nghĩa có ý kiến với học viện, càng không có chuyện ý kiến với Trương viện trưởng. Hơn nữa... nếu như ta nhớ không lầm, ngươi cũng là một trong những người đã cười nhạo chuyện ta bị tên bắn trúng mông.
"Ngươi là tên mỏ nhọn tâm tư hèn mọn, chuyện như vậy mà còn nhớ đến bây giờ, ngươi ngu hay sao? Bây giờ ngươi lại nhắc tới, Cốc Tâm Âm và những đệ tử kia không biết, không phải đã biết rồi hay sao?" - Vị giáo sư mặc áo bào đen đang ngự sử ánh kiếm màu hồng buộc phải giao đấu với Từ Sinh Mạt thất kinh, sau đấy giận dữ gầm thét như vậy trong lòng mình. Nhưng hai kiếm lại đang giao đấu ngay trước mặt hắn vài thước, kiếm kình tỏa ra khiến da thịt hắn đau nhói, trong lúc nhất thời lại không thể nói được lời nào.
"Phốc!"
Minh ca rơi xuống đất.
Đôi mắt to như đậu tương của nó uy nghiêm nhìn mọi thứ trước mình, ngẩng đầu bước đi tựa như đế vương.
"Oa!"
Tựa như đang tuyên bố, hoặc là đang khiển trách, nó nhìn lão nhân lưng cong đang phát ra ánh sáng màu trắng, quát lên một tiếng.
Thân hình của lão nhân lưng cong lui về sau vài bước, sau đấy dừng lại một cách quái dị. Thân thể lão ta bây giờ tựa như biến thành một đứa bé khoảng mười hai mười ba tuổi, đôi mắt của lão ta cũng biến thành màu trắng.
Minh ca trừng mắt nhìn lão ta một cái, sau đấy lại bước đi như đế vương, tiến tới trước hai bước.
Đây là một hình ảnh mà người tu hành bình thường khó tưởng tượng được.
Trong không khí đột nhiên xuất hiện vô số hạt rất nhỏ bé, tựa như có rất nhiều kim cương sáng bóng, bay tới ngay trước người lão nhân lưng cong.
Hai tay của lão nhân lưng cong đặt trước ngực, mười đầu ngón tay cũng bắt đầu sáng lên, không ngừng vẽ lên các phù văn huyền ảo trước người mình, tạo thành một mảnh phù văn rất dài. Nhưng đôi ngươi đang tỏa ra ánh sáng màu trắng của lão tựa như không thể chịu đựng nổi trước hai loại sức mạnh như vậy, nên lập tức xuất hiện một vết nứt bằng máu, tựa như viên bảo thạch đột nhiên bị tách làm đôi.
Sau đấy, những tiếng vang vỡ trên người lão ta càng lúc càng nhiều, một tia sức mạnh vô hình từ bên ngoài không ngừng thẩm thấu vào trong người lão, càng lúc càng tiến sâu vào bên trong. Chỉ sau một lúc, tia sức mạnh vô hình đấy đã tàn phá cả người lão, thân thể bắt đầu vỡ vụn.
- Ta không nghi ngờ sức mạnh của ngài đấy, chỉ là không ngờ một con súc sinh đi theo ngài cũng có sức mạnh kinh người như vậy.
Lão nhân lưng cong lên tiếng, từ trong miệng phun ra một luồng ánh sáng màu trắng.
- Nhưng dù mạnh mẽ đến đâu, cũng phải chết đi.
- Ta có thể cảm nhận được ngươi đã già yếu rồi. Những gì Trương viện trưởng để lại học viện này sẽ nhanh chóng biến mất, những gì ngài đã làm được cho thế gian này cũng sẽ bị san bằng.
- Mà thế gian này còn có rất nhiều cường giả, địch nhân của các ngươi không chỉ ta và một số người ở Vân Tần, mà còn có núi Luyện Ngục.
- Âm mưu thay đổi cả thế gian này của ngài sẽ thất bại.
Âm thanh của lão nhân lưng cong chấn động cả căn tiểu viện, mà Từ Sinh Mạt và vị giáo sư mặc áo bào đen đang giao đáu với nhau kia cũng thất thần, hành động chậm chạp hơn. Bên trong phòng, ánh mắt của đám người Biên Lăng Hàm từ sự kinh hãi bắt đầu biến thành mê mang mơ hồ.
- Ngươi sai rồi, thế gian này đã thay đổi. Hơn nữa, thế gian sẽ luôn luôn thay đổi.
Vừa lúc đó, Hạ phó viện trưởng lại lên tiếng:
- Cũng giống như Trương viện trưởng đã từng nói, thế gian là một con sông lớn không ngừng cuộn tới phía trước, chắc chắn sẽ thay đổi. Chỉ có những người nghĩ rằng thế gian bất biến mới nhất định là người thất bại.
Ngay nháy mắt âm thanh của Hạ phó viện trưởng vang lên, phi kiếm của Từ Sinh Mạt cũng như vị giáo sư kia lại trở nên bình thường, mà ánh mắt của đám người Biên Lăng Hàm cũng sáng ngời trở lại.
Thân thể của lão nhân lưng cong run rẩy, tia sáng ẩn chứa sức mạnh vô hình kia đã hoàn toàn xâm chiếm thân thể lão ta.
Tiếp đấy, thân thể của lão ta bắt đầu bể tan tành như một tờ giấy vụn.
Ánh kiếm màu hồng mất đi ý chí chiến đấu, từ trên không trung rơi xuống, đâm rách trái tim của chủ nhân mình.
- Chúng ta cũng già rồi, rất già... lão bằng hữu của chúng ta còn sống chứ?
Trong mùi máu tươi tanh tưởi bay khắp, Hạ phó viện trưởng mệt mỏi quay đầu hỏi Minh ca đầy uy nghiêm.
Không biết là do không muốn trả lời hay không biết, Minh ca chỉ nhìn ông ta một cái, nhưng không nói một lời nào.
← Ch. 513 | Ch. 515 → |