← Ch.533 | Ch.535 → |
Cơn mưa sa ở núi Thiên Hà kéo dài đến mười ba ngày.
Trong mười ba ngày này, hoàng thành Trung Châu cũng có một cơn mưa xa, đồng thời xảy ra rất nhiều chuyện sẽ ảnh hưởng đến cả thế gian sau này.
Tân khoa tên Ngự Đô. Người Vân Tần cho rằng "ngự" đại biểu cho thánh thượng, "đô" có nghĩa là đôn đốc, kiểm tra. Như vậy, một bộ máy quyền lực hoàn toàn mới, tựa như Cẩm Y vệ mà Lâm Tịch từng biết đến, nay đã được thành lập, không trực thuộc bất cứ Ti nào.
Danh thần trẻ tuổi Lưu Học Thanh thăng làm Ngự Đô sử, quan vị Chính nhất phẩm, tổng quản công việc khoa Ngự Đô.
Tổng quản thiên lao Hình ti Hứa Châm Ngôn thăng làm Đại đốc sát khoa Ngự Đô, quan vị Tòng nhị phẩm, phụ trách công việc lùng bắt.
Tiểu quan Lại ti Uông Bất Bình, đệ tử Ngôn quan Khương Thụy đã qua đời, được đặc cách thăng cấp, đảm nhiệm Kê Điều sử, quan vị Chính tam phẩm, chịu trách nhiệm tra xét lấy chứng cứ.
Trước khi khoa Ngự Đô được thành lập, ba người này chỉ là những quan viên nhỏ bé trẻ tuổi. Nhưng sau cơn mưa sa đầu hè ở hoàng thành Trung Chau, họ lại nhanh chóng bước lên võ đài đế quốc Vân Tần khổng lồ, bắt đầu thi thố tài năng của mình.
Phần lớn quan văn, đại nho trong triều đều rối rít chúc mừng. Theo bọn họ nghĩ đây rõ ràng là một thắng lợi lớn của quan văn, là thắng lợi quan trọng khi bọn họ liên tục bị quân đội cũng như bọn quan lại hủ bại kia áp bách.
Đối với bọn họ, có được thành quả này là nhờ thánh thượng quyết tâm và tân Thủ Phụ Văn Huyền Xu thiết diện ủng hộ, cho nên, có rất nhiều quan văn cũng như đại nho bắt đầu thay đổi suy nghĩ về Văn Huyền Xu... Lúc trước, bọn họ cho rằng Văn Huyền Xu có tư tâm, cảm thấy Văn Huyền Xu quyền thế ngập trời, có nhiều vây cánh nằm vùng. Nhưng bây giờ Văn Huyền Xu lại lập nên một tân khoa như vậy, nên bọn họ nghĩ rằng Văn Huyền Xu là một Thủ Phụ hợp cách có khả năng.
Sau khi tân khoa được thành lập, có rất nhiều quan văn và đại nho vốn luôn ủng hộ Hoàng gia, nhưng bây giờ lại cảm thấy Văn Huyền Xu là thanh quan, là người vì nước vì dân, bắt đầu thay đổi thái độ, bày tỏ sự ủng hộ.
...
Bầu trời ở núi Thiên Hà trong veo, cả không trung không có một đám mây đen.
Hoắc Thanh và các quân nhân Vân Tần bên cạnh hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời quang đãng, ánh mắt mang theo vô số cảm xúc phức tạp.
Qua nhiều ngày mưa sa như vậy, các vết thương trên người bọn họ bắt đầu xuất hiện lở loét, thậm chí có không ít người hai chân đã thối rửa. Bởi vì không còn thuốc men trên người, nên khi có vài quân sĩ cúi người tháo đôi vớ vải của mình ra, bọn họ lại thấy ngón chân của mình đã dứt lìa từ lúc nào mà không hay biết.
Mưa sa khiến thân thể bọn họ rửa nát, nhưng nếu không có mưa sa, bọn họ rất khó ẩn giấu.
Khi được ánh sáng mặt trời đầu tiên tắm rửa thân thể mình, thần sắc trên mặt các quân nhân Vân Tần này lại càng kiên định và nhiệt huyết hơn.
Bởi vì núi Thiên Hà đã ở sau bọn họ, hiện bọn họ đang bước đi trong một khu rừng cây dâu.
Chính xác hơn, bọn họ đang đi trong lãnh thổ hành tỉnh Nam Lệnh tiếp giáp với hành tỉnh Nam Lăng.
Đây là khu vực quân đội Đại Mãng không thể xâm nhập được.
Lâm Tịch hoàn thành lời hứa với bọn họ, dẫn họ về nhà.
Sau khi tận hưởng không khí mới của một ngày nắng, Hoắc Thanh và các quân nhân Vân Tần đang đứng bên cạnh lập tức nghiêm lại, ánh mắt chuyển từ bầu trời xanh lam nhìn về phía Lâm Tịch và Cao Á Nam.
Bắt đầu từ bây giờ, tất cả quân nhân Vân Tần này sẽ giữ vững lời thề của mình, tuyệt đối trung thành với Lâm Tịch.
Đối với việc chiêu dụ các tử sĩ tuyệt đối trung thành với chính mình, các nhà quyền quý ở thế gian này luôn cảm thấy nhức đầu, nhưng bọn họ lại không biết phương pháp tốt nhất chính là đồng sanh cộng tử.
Càng ở trong hoàn cảnh ác liệt nhất, các tướng lãnh tiền tuyến càng có thể thu phục nhân tâm các đồng bạn và bộ hạ có thể dùng tính mạng để bảo vệ hắn. Mà việc sinh tồn và chiến đấu liên tục trong núi Thiên Hà và hành tỉnh Nam Lăng tuyệt đối là hoàn cảnh ác liệt nhất, thậm chí ngay cả biên quân Long Xà cũng khó tưởng tượng được.
Lâm Tịch đang đi trước bỗng nhiên xoay đầu nhìn núi Thiên Xà xanh ngát ở phía sau.
- Đang nghĩ gì vậy?
Cao Á Nam sửa sang lại mái tóc của mình, dùng hồn lực chấn bay đi bụi bặm trên áo, hỏi.
Lâm Tịch nhẹ giọng nói:
- Ta đang nghĩ không biết Văn Nhân Thương Nguyệt đang ở chỗ nào trong ngọn núi đó... nghĩ rằng sau khi rời khỏi ngọn núi đó, khi nào chúng ta mới quay lại.
- Đừng nóng lòng.
Cao Á Nam hiểu ý Lâm Tịch, nên nàng ôn nhu nhìn Lâm Tịch, nói:
- Thời gian sẽ không ngắn đâu. Hơn nữa, ngươi từng nói rằng ý nghĩa nhân sinh không thể là báo thù.
- Dĩ nhiên.
Lâm Tịch cũng nở nụ cười, nói:
- Chẳng qua là sau khi đạt đến Quốc sĩ trung giai, tốc độ hồn lực của ta tăng lên càng ngày càng chậm, nên tâm cũng hơi xao động và không kiên nhẫn.. Tuy nhiên, nếu như ở bên cạnh ngươi, tâm tình xao động và không kiên nhẫn này lại nhanh chóng biến mất, trong mắt ta chỉ còn một phong cảnh tuyệt mỹ. Núi Thiên Hà này quá xinh đẹp, mưa sa cọ rửa sạch đến nỗi bầu trời quang đãng xanh lam, hành tỉnh Nam Lệnh tựa như cũng biến thành một bức tranh sơn thủy.
Cao Á Nam hơi nhếch miệng lên, nói:
- Miệng lưỡi của ngươi rất ngọt, nhưng đừng khen ta như vậy, ta sẽ kiêu ngạo.
Lâm Tịch cười cười, nói:
- Vậy ta sẽ không khen ngươi nữa, chúng ta nói về chuyện tu hành đi. Trước kia ta không dám nhắc tới chuyện Thánh sư trước mặt lão sư Đông Vi, thậm chí là Đại Quốc sư, nếu như nói ra sợ rằng mọi người nói ta hi vọng cao vời. Mặc dù có hay ở với An lão sư, nhưng phần lớn lão sư cũng chỉ nhắc ta đến chuyện Quốc sĩ thôi... Đạt đến Thánh giai thật khó, thế gian này cũng có rất ít Thánh sư, nhưng vừa rồi ngươi có nói rằng thời gian sẽ không quá ngắn được... vậy theo lý lẽ thông thường, một người tu hành rốt cuộc cần bao nhiêu thời gian mới có thể đạt đến Thánh sư?
Đôi lông mi đẹp của Cao Á Nam khẽ nhướng lên, nàng chân thành nói:
- Có rất ít sách vở ghi lại việc này, bởi vì Thánh sư thật sự quá ít ỏi, những người bình thường cũng không dám viết về Thánh sư quá nhiều, họ cũng không dám suy luận. Nhưng dựa theo những gì phụ thân ta đã từng nói, một người tu hành có tư chất tốt cũng cần ít nhất hai mươi năm.
- Đây thật sự là một thời gian rất dài.
Lâm Tịch gượng cười, nói:
- Không trách từ nhỏ Nam Cung Vị Ương đã bắt đầu tu hành, nhưng cho dù là người có tư chất tu hành mạnh mẽ như nàng, vậy mà khi lăng Như Đông loạn, nàng cũng chỉ vừa mới đạt đến Thánh sư không lâu. Nàng ta mất đến hai mươi năm, người tu hành có tư chất bình thường sợ rằng phải đi con đường gấp đôi nàng, cũng tức là bốn mươi năm, nhiều hơn nữa là sáu bảy mươi năm, tám chín mươi năm. Tu hành hồn lực không có đường tắt, thời gian này không thể ngắn hơn... Không trách được những người tu hành bình thường, mới chỉ tu hành đến Đại quốc sư đỉnh phong đã phải qua đời vì tuổi già sức yếu, càng không cần nói đến việc phần lớn người tu hành cần phải chiến đấu, khả năng mất mạng còn lớn hơn người bình thường. Cho nên, người tu hành Thánh sư mới ít như vậy, vạn người mới có một.
Cao Á Nam gật đầu, nói:
- Tu vi càng cao, năng lực càng lớn, họ càng không thể cô đơn. Cho nên, người tu hành Đại quốc sư vẫn dễ dàng chết đi như người tu hành cấp thấp.
Lâm Tịch điềm nhiên nói:
- Cho nên, chúng ta không thể nóng lòng, phải an tâm đợi thêm vài năm. Hơn nữa, tư chất của ta kém như vậy, không phải mất vài chục năm sao...
Cao Á Nam tươi cười:
- Tư chất của ngươi kém sao? Đồng học Tướng Thần này, không quá ba năm ngươi đã đạt đến Quốc sĩ trung giai, tốc độ tu hành của ngươi hẳn còn nhanh hơn Nam Cung Vị Ương một chút.
- Tuy là vậy, nhưng ít nhất cũng phải mất thêm mười năm.
Lâm Tịch đứng thẳng người, nhẹ giọng cảm thán:
- Đây là một khoảng thời gian rất dài.
Cao Á Nam chân thành gật đầu:
- Như vậy cũng tốt, bởi vì biết rõ dù có cố gắng thế nào, khoảng thời gian này cũng không thể ngắn hơn được. Đã nghĩ thông suốt, vậy sẽ kiên nhẫn và an tâm hơn.
...
...
Trên thế gian này, cái gọi là đường tắt có nghĩa là phương pháp rút ngắn khoảng cách lại. Tỷ như ngươi muốn qua một tiểu lâu bên kia sông để gặp người, ngươi có thể không đi bằng cầu, có thể trực tiếp đi bằng đò hoặc bơi qua, như vậy có thể tiết kiệm không ít thời gian, nhưng đây lại không phải là đường tắt, bởi vì tiểu lâu bên kia sông, đường phố, con sông vẫn còn ở đấy. Cho dù có người nào đấy có thể lấp đầy con sông, phá tan mọi đường phố, xây một con đường ngay trên mặt sông để đi đến tiểu lâu đó, như vậy vẫn không thể tiết kiệm được toàn bộ thời gian.
Nếu muốn trở thành một người tu hành có thể áp đảo những người tu hành và người tu hành cao cấp bình thường khác, chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian.
Đối với chiến tranh giữa hai đế quốc, khoảng thời gian này chắc chắn không thể thiếu.
Địch Sầu Phi hiểu rõ lý lẽ này, nhưng hắn đã dần dần không còn kiên nhẫn, bởi vì hắn đã bị lãng quên đi trong một góc đế quốc, bị thời gian xóa nhòa.
Hắn ta mặc giáp đen, khoác một chiếc áo choàng màu đen, đứng ở trên một vách núi.
Dưới vách núi này là một khe sâu hun hút tựa như hành lang Bàn Nhược, có thể thấy rõ hai bên vách đá có không ít hang đá tối đen cùng với nhiều đường đi quanh co. Có rất nhiều kẻ tù tội mang xiềng xích gánh hoặc đeo theo cái sọt, đi ngang qua lại, đông đúc vô cùng, tựa như những con kiến đang hao lực.
Thỉnh thoảng có kẻ tù tội bước chân không vững hoặc là đã hết sức, nên từ trên vách đá dựng đứng rơi xuống, chết đi, chỉ phát ra một âm thanh rất nhỏ, truyền tới đỉnh vách đá.
Vách núi này đúng là rất cao, nhưng đỉnh đầu của Địch Sầu Phi không phải là bầu trời bao la đầy mây, mà là núi đá tối đen.
Hắn đang đứng trong một quặng mỏ của chủ mạch Long Xà.
Ngay cả ánh sáng yếu ớt nhất cũng không thể xuất hiện dưới thế giới lòng đất này, ánh sáng duy nhất ở đây chính là ánh lửa từ những cây đuốc trên vách đá dựng đứng và trong quặng mỏ.
Một kẻ tù tội từ một con đường nhỏ khác trước mặt hắn đi lên, lưng đeo không ít khoáng thạch màu đen.
Kẻ tù tội này là một lão nhân mặc trang phục đạo sĩ, bị chặt đứt một chân, tuy chống một cây trượng thô to để bước đi, nhưng lão ta vẫn mang theo ít nhất hơn hai trăm cân khoáng thạch màu đen.
Địch Sầu Phi nhìn lão nhân từ trong quặng mỏ tối đen bước ra ngoài, nhưng không nên xuất hiện trước mặt mình như vậy. Chân mày hắn cau lại, yên lặng.
Nếu như là chuyện không tầm thường, vậy hắn ta chỉ cần chờ chuyện đó xảy ra.
- Đế quốc Vân Tần bên ngoài đang có biến chuyển trước nay chưa từng có.
Lão nhân què một chân nhếch miệng cười, lộ ra những chiếc răng màu vàng:
- Đại quân Vân Tần và đại quân Đại Mãng không ngừng giao chiến, mỗi ngày có vô số người chết đi, cũng có vô số người bước lên võ đài Vân Tần, nhưng những chuyện này lại không liên quan đến ngươi. Mấy năm gần nhất, có lẽ còn có người nhớ tới ngươi, nhưng mấy năm nữa, ngươi cuối cùng cũng giống như chúng ta mà thôi, bị quên lãng hoàn toàn, trở thành phàm phu, mặt đầy bụi đen.
Địch Sầu Phi mở lớn mắt, tựa như ngôi sao trong bóng đêm, nói:
- Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?
- Ngươi có muốn ra ngoài hay không?
Lão nhân què một chân nhìn Địch Sầu Phi chăm chú, tỏ vẻ lịch sự và tao nhã:
- Nếu như ta để cho ngươi trở thành người nắm quyền Trung Châu quân, giúp ngươi một lần nữa bước lên võ đài Vân Tần?
Địch Sầu Phi bình tĩnh lại, hỏi một cách đơn giản:
- Muốn ta phải làm thế nào?
Lão nhân què một chân lại tươi cười, cười rất vui vẻ, cười đến nỗi để lộ tất cả hàm răng màu vàng:
- Rất đơn giản.
Lão nhân này nhìn động quật đằng sau Địch Sầu Phi, nói:
- Giúp chúng ta ra ngoài, cùng đi đến hoàng thành Trung Châu.
Địch Sầu Phi không xoay người lại.
Bởi vì không cần xoay người lại, hắn cũng biết trong động quật đằng sau hắn có rất nhiều quân giới mạnh mẽ, thậm chí có thể đối phó với Thánh sư được. Số lượng quân giới đấy đủ để trấn áp toàn bộ kẻ tù tội là người tu hành cường đại đang bị nhốt ở đây. Hắn cũng biết rõ lão nhân què một chân đối diện hắn cũng là một người tu hành cường đại, tội ác tày trời, vĩnh viễn không thể tha được. Hắn không có quyền lực để thả lão ta và những người như lão ta, nếu không, hắn sẽ bị mắc tội danh làm phản như bọn họ.
Nhưng hắn lại biết đây là điều kiện.
Nên hắn rất bình tĩnh gật đầu, đồng ý:
- Được.
← Ch. 533 | Ch. 535 → |