← Ch.054 | Ch.056 → |
Khiếp sợ và mê mang, hai loại thần sắc này liên tục hiện lên trong đôi mắt vốn âm hiểm của Cừu Lộ. Hắn không rõ và không thể nào hiểu được những gì đang diễn ra.
Tại sao chiêu thức phản công rất hoàn hảo vừa rồi của mình lại không trúng đích? Tại sao một tên phế vật chưa bao giờ tiếp nhận huấn luyện vũ kỹ gì lại có thể dễ dàng ngăn cản chiêu thức của mình như vậy? Hơn nữa, tốc độ xuất đao của hắn vô cùng nhanh!
Vào lúc này, Lâm Tịch bất kể Cừu Lộ đang nghĩ cái gì, hắn chỉ biết nếu như tu vi của mình có thể đạt tới mức một đao chém nát bộ áo giáp màu đen này thì đã giải quyết Cừu Lộ xong, nhưng vì tu vi hiện giờ chưa đủ nên việc cần làm chính là phải tiếp tục xuất đao thứ hai, thứ ba.
Đầu suy nghĩ tay hành động, Lâm Tịch lập tức biến chiêu. Đoản đao đang đánh vào phần giáp trước ngực Cừu Lộ bỗng nhiên lướt nhanh như một giọt nước chảy xuôi trên mái ngói, vừa dùng sức vừa đánh lên phần giáp ở vị trí vai phải Cừu Lộ.
Mông Bạch há to miệng, đôi mắt tràn đầy sự kinh hãi và không thể tin nổi những gì đang diễn ra.
Khi nãy Cừu Lộ lấy trường thương đâm tới trước nhưng đã bị Lâm Tịch dùng đoản đao gạt về phía bên trái, sau đó đoản đao tiếp tục chém trúng ngực Cừu Lộ, thuận thế lướt tới tấn công vào vị trí vai phải. Vào lúc này, trường thương hắc hoa vẫn nằm ở vị trí bên trái, Cừu Lộ chưa thể thu hồi lại kịp.
"A!"
Cừu Lộ vừa mở miệng kêu đau, Lâm Tịch lại tiếp tục di chuyển quanh người hắn, cổ tay vừa xoay một vòng đoản đao đã chém trúng phần giáp sau lưng Cừu Lộ. Nhưng dù sao Cừu Lộ cũng không phải là bức tượng để mặc Lâm Tịch đánh, đường đao vừa mới chém trúng hắn liền điên cuồng xoay người lại.
Ngay lúc Lâm Tịch rất tự nhiên di chuyển, xoay người, vung đao chém tới một vị trí khác trên người mình, hắn liền nhanh tay nắm chặt thanh trường thương bằng cả hai tay, cổ tay chuyển động liên tục xoay thương tạo thành một cái khiên tròn chặn đòn tấn công của Lâm Tịch lại. Đồng thời, hai chân nhanh chóng lui về sau tạo thành một khoảng cách an toàn với Lâm Tịch, thân thể hắn run rẩy không thôi.
Hắn nhìn Lâm Tịch, đôi môi nhấp nháy như muốn nói gì đó, nhưng Lâm Tịch vẫn im lặng sải chân đi tới trước, chính hành động này lại làm hắn sợ hãi, bất giác lui về sau.
Tất cả đệ tử mặc giáp đen đang đứng trên vách núi im lặng. Thực lực của Cừu Lộ đúng là không thể khinh thường được, nhưng vị đồng học Thiên Tuyển này thật đáng sợ, từ đầu tới giờ luôn áp đảo đối phương, chiếm thế thượng phong hoàn toàn!
Liễu Tử Vũ đứng trên vách núi, gió lạnh thổi qua làm hắn khẽ run. Sau tấm mặt nạ bằng bạc ấy, khuôn mặt tuấn tú đã trở nên trắng bệch và vô cùng khó coi.
"Sao các ngươi chắc chắn rằng Cừu Lộ có thể thắng được Lâm Tịch? Các ngươi đã nói như vậy.... nếu như lát nữa Cừu Lộ căn bản không phải là đối thủ của Lâm Tịch, ta không biết các ngươi làm thế nào để giữ mặt mũi của mình?"
Đây chính là những lời Cao Á Nam đã nói với một giọng điệu vô cùng bình thản và ôn hòa, nhưng đối với vị Kim Chước cao sang này, những lời đó bây giờ thật giống như một câu nói châm chọc! Nếu là người khác thì không sao... nhưng người nói câu trên lại là Cao Á Nam, tư chất tu luyện là năm!
Chỉ dựa vào tư chất tu luyện đã khiến rất nhiều đại thiếu gia danh môn phải xấu hổ cúi đầu, huống chi, dung nhan của nàng còn khiến người khác phải khuynh tâm say mê.
Nhưng bản thân là một Kim Chước có phụ thân sắp trở thành người nắm quyền cả một hành tỉnh, hắn không hề nghĩ ngợi thử mình đã làm sai chuyện gì... hắn đang âm thầm ghi nhớ từng nét từng nét trong hai chữ "Lâm Tịch", nghĩ rằng nếu như hôm nay mình để lại ấn tượng xấu gì trong lòng Cao Á Nam thì... tuyệt đối không thể tha thứ cho Lâm Tịch được.
...
Lâm Tịch đang "ngoan ngoãn" tuân theo lời Đông Vi dặn, không nói bất cứ lời nào, ngay cả âm thanh thở gấp cũng được hắn cố ý kiềm chế lại.
Hắn chậm rãi tiến tới gần Cừu Lộ.
Cừu Lộ không thể lui được nữa, trường thương trong tay đang chuyển động tạo nên những hình dáng rất đẹp.
Đẹp mắt, có thể tạo nên những đường thương đẹp mắt như vậy quả nhiên rất khá, nhưng đáng tiếc lại vô dụng.
Bởi vì Lâm Tịch còn chưa tiến vào phạm vi sát thương của trường thương.
- Kim Chước dù sao cũng là Kim Chước, tuy những động tác này đã được tập luyện rất nhuần nhuyễn, nhưng ngươi lại chưa bao giờ thấy máu tươi đổ xuống, chưa cảm nhận được mùi vị giết chóc... Hừ! Chiêu thức này thật sự rất kém cỏi!
Chỉ cần nhìn qua cách Cừu Lộ sử dụng trường thương, Đường Khả bèn âm thầm khinh thường, càng lúc càng có lòng tin với Lâm Tịch hơn.
Nếu như để Đường Khả sử dụng trường thương hắc hoa, dù cho vũ kỹ của hắn và Cừu Lộ tương đương nhau thì cũng chưa chắc Đường Khả sẽ thua Lâm Tịch. Tu vi và sức mạnh của Cừu Lộ hơn hẳn Lâm Tịch, nếu hắn ta có thêm kinh nghiệm chiến đấu và từng cảm nhận được tử vong ở trên chiến trường, tuyệt đối có thể phát huy toàn bộ ưu thế của mình. Nhưng đáng tiếc, những gì Cừu Lộ đang biểu hiện lại cho thấy hắn rất sợ hãi.
Khi đã từng đối mặt với tử vong, Cừu Lộ sẽ biết rằng những người dễ dàng sợ hãi như mình bây giờ, kết cuộc dành cho họ chỉ có một: chết!
Những thiếu niên Kim Chước này sợ rằng sẽ không thể nào hiểu được một việc: khi đang lâm trận, phần lớn những Biên Man mà bọn họ đang coi thường này, cho dù có đối mặt với đối thủ mạnh hơn mình mấy chục lần, cho dù lưỡi dao sắc bén đã xuyên thấu qua thân thể mình, các Biên Man ấy vẫn sẽ cố gắng hết sức quên đi nỗi sợ hãi trong lòng, dồn hết sức vung đao tấn công đối thủ.
Cho nên, đối với người thiếu niên xuất thân từ Biên Man này, trận chiến giữa Cừu Lộ và Lâm Tịch đã kết thúc1
- Hình như tên này còn chưa xông vào trận pháp "mâu đánh thẳng" bao giờ thì phải...
Không chỉ riêng Đường Khả, ngay cả người trong cuộc là Lâm Tịch cũng cảm thấy Cừu Lộ thật sự quá yếu. Có lẽ vì hôm nay chưa đùng đến năng lực quay ngược thời gian nên hắn không lo lắng gì cả, đầu óc vô cùng tĩnh táo. Hắn cũng không biết rằng những biểu hiện của hắn từ khi bắt đầu chiến đấu đến giờ đã làm các giảng viên đang theo dõi cuộc chiến cảm thấy bất ngờ thế nào, hiện giờ hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất: đối phó với một đối thủ như vậy mình phải nhanh tay hơn một chút, không thể lãng phí thời gian quý báu.
Lâm Tịch không phải là người lớn lối, nhưng hắn chưa bao giờ nương tay với những người tỏ ra lớn lối vói mình... bởi vì, dù là một con sư tử, nhưng nếu nó không giương nanh múa vuốt, nó có khác gì là một con mèo?
Xuyên thấu qua tấm mặt nạ lạnh lẽo, Lâm Tịch tinh ý phát hiện thân thể Cừu Lộ mỗi lúc một run hơn, các đầu ngón tay của hắn bất giác nắm chặt thanh đao trong tay lại. Ngay lúc đó, hắn đột nhiên quát lạnh:
- Sát!
Chữ "sát" vô cùng lạnh lẽo này vừa từ trong miệng phát ra, cả người Lâm Tịch tản phát một khí thế mạnh mẽ trước nay chưa từng có. Hắn cất bước, vung đao chém tới Cừu Lộ.
Tuy rất hoảng sợ trước thế công của Lâm Tịch, nhưng Cừu Lộ vẫn quyết đoán quét ngang trường thương hắc hoa để ngăn cản."Keng", một tràng âm thanh trầm thấp vang lên, lưỡi đao của Lâm Tịch ma sát mạnh mẽ với thân thương hắc hoa, đồng thời hắn linh hoạt xoay người bước nhanh tới trước, thuận thế tung ra đường đao thứ hai.
Đường đao thứ hai này của Lâm Tịch không mang theo sự nhẹ nhàng và liên tiếp, thay vào đó chính là sự hung ác và vô cùng thô bạo, tựa như thân thể hắn đã kết hợp làm một với yêu đao, cùng nhau tấn công Cừu Lộ!
Rất nhiều đệ tử mặc áo giáp đen đứng trên vách núi bỗng nhiên thất kinh khi cảm nhận được sự đáng sợ của đường đao này, thậm chí còn có người kích động đến mức thở gấp hơn. Tuy nhiên, nếu như quan sát cẩn thận có thể thấy Cừu Lộ đã nhanh chân lui về sau một bước, thế đao của Lâm Tịch tuy đáng sợ nhưng chưa chắc đã đánh trúng đối thủ.
Cơ hội!
Trong lúc cả người còn đang rét lạnh vì may mắn tránh được chiêu vừa rồi, Cừu Lộ mừng rỡ khi thấy cơ hội đã tới, đây là một thời cơ tốt để phản công. Nhưng ngay lúc này Lâm Tịch lại ngẩng đầu, đôi mắt mở to nhìn vào sống mũi của hắn. Đoản đao trong tay Lâm Tịch bỗng nhiên bay ra, kết hợp với sợi vải cũ bền chắc tạo thành một thế đao sắc lịm tấn công vào mặt Cừu Lộ, ngay giữa mũi thiếu niên Kim Chước này.
"A!"
Khả năng phòng hộ của mặt nạ màu bạc rất kinh người, do bên trong được tầng tầng sợi tơ mềm mại kết thành nên nó có thể giảm được lực đánh từ bên ngoài vào. Tuy nhiên, mắt và mũi dù sao cũng là hai bộ phận yếu nhất trên thân thể con người. Đoản đao của Lâm Tịch mang theo lực đạo kinh người vừa chém trúng mặt, nhất thời có vô số những giọt máu tươi từ miệng mũi đằng sau tấm mặt nạ màu bạc của Cừu Lộ phun ra ngoài.
Nhớ lại lúc ở ven hồ, Lưu bá từng dùng một quyền đánh lệch lỗ mũi người hầu Cừu Lộ, bây giờ đến phiên Lâm Tịch dùng một đao mạnh mẽ chém gãy lỗ mũi chủ nhân.
Cừu Lộ hoảng hốt lui về sau, Lâm Tịch thuận thế đạp mạnh vào lồng ngực hắn, khiến hắn phải đau đớn hét thảm một tiếng.
Cừu Lộ té ngã ngồi ngay dưới đất, máu tươi từ bên trong mặt nạ màu bạc thẩm thấu ra ngoài, nhìn rất thê thảm và đáng sợ. Nhưng Lâm Tịch nhanh chóng nắm chặt đoản đao trong tay, tiếp tục vung đao chém vào lồng ngực Cừu Lộ.
"A! " "A! " "A! "...
Một đao tiếp một đao, những đường đao màu đen mạnh mẽ chém lên người Cừu Lộ. Và cũng không biết từ bao giờ trường thương hắc hoa đã rời tay Cừu Lộ, hiện giờ hắn đang co cụm người lại trong một phạm vi rất nhỏ, vô lực giãy dụa chứ không có thể phản công được.
Thắng bại đã rõ, người thua chính là Cừu Lộ tính tình ngang ngược kiêu ngạo, suốt ngày tự đắc mình có tên trong mười người có thành tích tốt nhất trong sơn cốc thí luyện. Rất nhiều đệ tử đang đứng trên vách núi không hề thích thiếu niên Kim Chước này, nhưng bọn họ cũng không thể ngờ rằng người bọn họ luôn xem thường, vị đồng học Thiên Tuyển Lâm Tịch kia lại có thể sử dụng phương thức nhanh gọn, mạnh mẽ để giải quyết trận chiến như vậy, thậm chí còn không cho đối phương một cơ hội đánh trả.
Nhất là những thiếu niên Kim Chước khoa Chỉ Qua đã từng hùa theo Cừu Lộ cùng cười nhạo, sắc mặt người nào người nấy cũng tái nhợt... thật không ngờ thực lực Lâm Tịch lại cao đến như vậy, lúc trước mình còn không biết tự lượng sức, liên tục cười nhạo hắn.
"A! " "A! " "A! "...
Lâm Tịch liên tục xuất đao chém xuống, giống như hoàn toàn coi Cừu Lộ là một bó rau.
Cừu Lộ chỉ có thể ôm đầu quay cuồng trên mặt đất, đau đớn la lên liên tục, nhưng không có bất kỳ giảng viên nào lên tiếng ngăn lại, bởi vì dựa theo tu vi của Lâm Tịch và khả năng chống đỡ của bộ áo giáp màu đen, hiện giờ Cừu Lộ vẫn chưa chắc mất hết sức chiến đấu.
- Dừng tay! Đủ rồi!
Cừu Lộ rốt cuộc phát điên rồi, hai tay nắm chặt lại rồi chống người trên mặt đất, miệng hét to lên như một người mất hết lý trí.
Tiếng hét này của hắn khiến rất nhiều đệ tử đứng trên vách núi giật mình, nhưng Lâm Tịch lại không chú ý tới, từng đao từng đao vẫn mạnh mẽ chém xuống người hắn, lực đạo kinh khủng xuyên thấu qua bộ áo giáp tác động tới phần lưng làm Cừu Lộ không thể chịu nổi, hai tay khuỵu xuống, thân thể dính sát dưới đất.
Vẫn là những ánh đao màu đen chớp hiện trong không khí, Lâm Tịch chém mạnh vào người Cừu Lộ như đang thái rau cắt quả.
Toàn thân Cừu Lộ run rẩy, rốt cuộc tuyệt vọng la lớn lên:
- Đừng chém nữa... ta nhận thua!
Lâm Tịch thu đao, thân thể đứng nghiêm giữa đất trời tản phát một khí thế đáng sợ. Nhưng hắn lại khẽ mỉm cười, thầm nghĩ:
- Đông lão sư, thân là đệ tử thân truyền của ngài, đệ tử không làm ngài mất mặt rồi... dễ dàng đánh bại tiểu hài tử xấu xa này...
La Hầu Uyên mặc áo bào đen cũ kỹ từ trong rừng bước ra ngoài, lấy một quả huy chương ngũ sắc trên ngực Cừu Lộ đưa cho Lâm Tịch đang hành lễ với mình, chậm rãi nói:
- Các ngươi hãy tự phân tán vào rừng. Sau mười đình nữa thí luyện bắt đầu, các ngươi có thể tự kiếm đối thủ.
Nhìn thấy Lâm Tịch nhận lấy quả huy chương của mình từ trong tay La Hầu Uyên, Cừu Lộ bị đánh đến nỗi toàn thân đau nhức liền nổi giận công tâm, ngay cả một hơi cũng không thở nổi, lập tức ngất đi.
...
Lâm Tịch bắt đầu di chuyển nhanh, hắn cũng không muốn ở lại gần khu vực vừa chiến đấu để trở thành mục tiêu rõ ràng nhất cho những người khác tấn công. Sau trận chiến vừa rồi, sợ rằng không ít người rất muốn giao đấu với vị Thiên Tuyển này, mặc dù có thể họ không có thù oán gì với nhau.
Trong lúc rời đi, Lâm Tịch luôn suy nghĩ một vấn đề đã lẩn quẩn trong đầu hắn từ rất lâu: nếu như đạt được thành tích năm lần năm sao cũng có thể lấy được phần thưởng một học phần... vậy rốt cuộc mình nên đạt được thành tích này trước, hay là cố gắng thông qua trận pháp mâu đánh thẳng trước?
Mặc dù vì trận quyết đấu với Cừu Lộ nên thời gian tiến vào sơn cốc hôm nay của Lâm Tịch cũng như các đệ tử khác sớm hơn thường ngày, nhưng việc lấy được thành tích năm sao để rút lui khỏi sơn cốc thí luyện đối với Lâm Tịch hiện giờ quả thật không khó khăn lắm. Bởi vì hắn đã nhìn thấy một vật vô cùng quen thuộc cách đấy không xa, một bộ trường cung và bao tên màu đen trong một bụi cỏ.
Thật ra trong thời gian mười đình tìm tòi binh khí mà La Hầu Uyên đã cho hắn và Cừu Lộ lúc nãy, Lâm Tịch đã tìm được một bộ trường cung màu đen có tên hắc thạch, đây là một loại cung khá đặc biệt, nếu như muốn kéo được toàn bộ dây cung thì người tu hành phải có lực lượng hơn trăm cân. So sánh với loại trường cung Lâm Tịch hay sử dụng - trường cung hắc giác, loại trường cung hắc thạch này còn mạnh hơn một chút.
Trong quân đội Vân Tần, các quân sĩ bình thường được trang bị hai loại trường cung: trường cung hắc giác và trường cung hắc thạch, lực tay người nào hơi yếu thì sử dụng trường cung hắc giác, lực tay mạnh sử dụng trường cung hắc thạch. Loại đầu tiên thường được sử dụng khi thủ trận, lúc quân địch đã vào tầm bắn khoảng một trăm bước, loại sau lại được dùng cho những kỵ sĩ vừa cỡi ngựa vừa bắn cung, tập trung vào những kẻ địch đã vào tầm bắn khoảng hai trăm bước.
Với tu vi hiện giờ, tuy Lâm Tịch chưa thể kéo hết dây cung trường cung hắc thạch được, nhưng giương cung vài lần để đối phó với một đối thủ như Cừu Lộ là chuyện rất dễ dàng. Hắn không muốn sử dụng trường cung đã phát hiện từ trước này là vì không muốn bại lộ quá nhiều, hơn nữa, điều quan trọng nhất là dùng đoản đao để đánh bại Cừu Lộ có lẽ sẽ khiến đối phương phục mình hơn.
← Ch. 054 | Ch. 056 → |