← Ch.559 | Ch.561 → |
Rất nhiều năm trước, thành Trung Chưa không khổng lồ như bây giờ, cũng không thể chỉnh tề như hiện tại.
Công việc làm ăn, xưởng chế tạo binh khí, quan chức trong triều... đều là những đối tượng để rất nhiều người trong thành Trung Châu cùng nhau tranh đoạt, trao đổi hay tranh đấu với nhau. Khi đó sức mạnh trong tay quyền quý vẫn chưa đạt tới kích thước để có tư quân riêng của mình, nên đó là thời đại của các nhân vật giang hồ.
Quyền thế thay đổi thất thường, tất cả đều có thể hoặc biến đổi, hoặc là đổi ngôi chỉ sau một đêm chém giết của mấy ngàn nhân vật giang hồ trên đường phố.
Giang Yên Chức chính là kiêu hùng quật khởi từ trong vô số ngư long hỗn tạp.
Thành Trung Châu càng lúc càng khổng lồ, khắp ngõ phố cũng đã yên tỉnh nhiều năm. Nhưng ngay từ lúc trường đao của Giang Yên Chức vỡ vụn, bản thân lão ta cũng không cam lòng mà tức giận chết đi, thành Trung Châu một lần nữa bị chảy máu, màu máu đỏ tươi phủ kín.
Hết thảy tới quá nhanh, quá mức đột nhiên, khiến người ta căn bản không phản ứng kịp.
Có nhiều quan viên vốn chưa có tư cách vào triều diện thánh, nhưng hôm nay vừa bước ra khỏi cửa, lập tức đã bị người lạ mặt đụng mạnh vào người, sau đấy dùng chủy thủ liên tiếp đâm mười mấy nhát.
Những vết thương này rất sâu, cho thấy người hành hung vô cùng tức giận, chủy thủ rất ngắn vậy mà đâm xuyên qua lồng ngực, đầu chủy thủ lộ hẳn ra bên ngoài.
Còn những quan viên đang đứng ngoài cửa cung lo lắng không biết mọi việc sẽ như thế nào, liệu ngày mai thánh thượng sẽ lâm triều hay là cửa cung vẫn đóng như ngày hôm nay, vừa mới ra về đã bị người khác phục kích. Thậm chí còn có nhiều xe ngựa, tùy tùng đi theo bị trường đao chém thành thịt nát, có vài chiếc kiệu lớn bị cường nỏ bắn thành một con nhím rợn người.
Thời gian dần trôi đi, trong bất kỳ ngõ phố nào cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng Trung Châu vệ chiến đấu với những người cầm cường nỏ trong tay.
Có người cầm trường đao chiến đấu sinh tử với Trung Châu vệ.
Có người cầm trường đao quyết chiến với người cầm cường nỏ.
Sợ hãi, rống to, âm thanh chém giết, tiếng hét thảm thương... tất cả đã tạo nên một khung cảnh thành Trung Châu hỗn loạn.
Một số quan viên khác còn đang tụ tập trước cửa cung lập tức biến sắc, không thể tin được tất cả những chuyện này lại diễn ra trong nửa ngày ngắn ngủi.
Đêm nay, thời gian dường như đã quay ngược, trở về thời điểm hai mươi bảy năm trước.
Khi đấy Lý Chân Thạch và Trương Thu Huyền còn rất trẻ, cũng chỉ vừa bước vào thành Trung Châu, cảm thán rằng không ngờ thành Trung Châu lại hùng vĩ như thế.
...
Cùng với đại cung phụng của Hồ gia, bà lão mặc áo vàng cũng suy đoán được thành Trung Châu sẽ trở nên hỗn loạn, chém giết liên tục xảy ra.
So sánh với việc sáng tạo, việc phá hoại, gây ra hỗn loạn, phá vỡ trật tự và quy tắc còn đơn giản hơn rất nhiều.
Giang Yên Chức chính là kiêu hùng giang hồ, cho dù đã ngồi sau những bức màn che nặng nề nhiều năm, nhưng trong xương tủy lão ta vẫn có máu của người trong giang hồ.
Sau khi đám người Lý Chân Thạch chết trong biên giới Bàn Nhược, sự phẫn nộ và thô bạo trong người lão đã đạt tới đỉnh.
Thậm chí lão ta còn không nghĩ tới việc Thần tượng quân có thể tới đó là do người nào an bài, bởi vì nếu như không phải hoàng đế muốn ám sát đám người Lý Chân Thạch trong biên giới Bàn Nhược, người khác sẽ rất khó dùng Thần tượng quân để thực hiện mục tiêu một hòn đá bắn hạ hai con chim.
Một chuyện xử một chuyện, đó là cách làm việc của người trong giang hồ.
Lý Chân Thạch chết trong tay hoàng đế, hoàng đế muốn đối phó Giang gia, nên ông ta tất nhiên phải phản công, bắt hoàng đế phải trả giá.
Nếu không phải vì tình cảm với thành Trung Châu, nếu không phải vì đế quốc này được dựng nên bởi xương máu của rất nhiều huynh đệ và bằng hữu của lão, chắc chắn là lão ta sẽ tàn sát tứ phương khắp thành Trung Châu khi nhận được tin tức ở biên giới Bàn Nhược. Thậm chí, lão ta có thể dùng phương pháp của giang hồ để giải quyết, đó chính là ám sát hoàng đế.
Những người đi theo Giang Yên Chức và Lý Chân Thạch đều là người trong giang hồ. Những người này vốn xuất thân từ đường phố, chính là loại người cho dù biết mình không thể chém chết đối thủ, nhưng bởi vì nghĩa khí và giành giật địa bàn, cho dù phải ném đi cả tính mạng của mình, cho dù bị đối thủ chém mười mấy nhát đao, nhưng họ vẫn muốn xông lên trước, chém cho đối thủ một đao.
Trong buổi sáng ngày hôm nay, sức mạnh của Giang gia vốn đã biến thành một thùng thuốc súng có thể nổ bất cứ lúc nào.
Chỉ bởi vì chút lý trí còn sót lại của Giang Yên Chức không cho phép, cộng thêm việc nhiều nguyên lão khác trong những chiếc xe ngựa cố gắng áp chế, nên thùng thuốc súng này mới không nổ, mới cho hoàng đế một cách thức xử lý.
Giang Yên Chức qua đời, có nghĩa thùng thuốc súng này đã phát nổ.
Hơn nữa điều quan trọng nhất chính là sau khi Giang Yên Chức bị ám sát, có rất nhiều sức mạnh của Giang gia bất ngờ bị ám sát thảm thiết.
Tựa như thành Trung Châu rất nhiều năm về trước, một khi lão đại của một bang phái bị ám sát, trụ cột vừa chết đi, chắc chắn các thành viên trong bang phái đó sẽ bị ám sát không ngừng. Những huynh đệ còn lại của bang phái này tất nhiên không thể nào tự ngồi yên chờ chết, họ sẽ phản công một lần cuối cùng, giết chết kẻ thù muốn giết họ.
Đối với tình huống bản thân không muốn bị kẻ thù chém chết, liều mạng phản công một lần cuối cùng này, bất cứ ai cũng khó lòng kiểm soát được.
Dĩ nhiên người đứng đầu phải bị phản công chính là sức mạnh của hoàng đế.
Có rất nhiều quan viên vốn tử trung với hoàng đế lập tức bị ám sát, bị giết một cách thê thảm ngay trên đường phố.
Các cơ quan mật, tổ chức tình báo, tư quân của hoàng đế bị Giang gia điều tra từ trước bị thanh tẩy toàn bộ.
...
Khi tiến cung tỏ rõ thái độ, rời cung lập tức bị ám sát, những người tận mắt chứng kiến tất nhiên sẽ có nghi ngờ.
Hoàng đế Vân Tần Trưởng Tôn Cẩm Sắt hiển nhiên biến chuyện ám sát Giang Yên Chức hoàn toàn không liên quan đến mình.
Nhất là sau khi bảy chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng song song tiến cung như vậy, cho dù hắn ta rất muốn giết Giang Yên Chức, cũng không thể lựa chọn phương pháp mạnh mẽ như vậy, bởi vì hắn ta không phải là người ngu.
Tuy nhiên, trên thế gian này lại luôn có chuyện bản thân người làm không phải là người ngu, nhưng những người khác lại luôn cho rằng hắn là người ngu.
Việc đầu tiên mà các Trung Châu vệ do chính hoàng đế phái ra ngoài phải làm chính là đuổi giết các thích khách ám sát Giang Yên Chức.
Không chỉ riêng Trưởng Tôn Cẩm Sắt, rất nhiều nguyên lão và các quan viên khác cũng cho người truy xét chân tướng.
Nhưng những Trung Châu vệ được hoàng đế phái ra ngoài lập tức bị Giang gia trả thù.
Cho nên, mọi chuyện không thể kiểm soát được nữa.
Đối với chuyện các tư quân của nhiều quan viên, các sức mạnh ngầm của nhiều thế lực bị chém giết trong vòng hỗn loạn này, hiển nhiên hoàng đế không quan tâm đến, thậm chí hắn còn biết rằng trong những người bị giết, có vài người không phải do Giang gia giết. Nhưng có một điều có thể xác định chính là trong buổi sáng này, có rất nhiều quan viên trung tâm với hắn bị giết chết ngay trên đường phố thành Trung Châu, thậm chí các tổ chức bị mất, các sức mạnh rất quan trọng đối với hắn, cũng bị Giang gia thanh tẩy sạch sẽ.
Nhất là ở trong hoàng cung, thậm chí còn có chuyện Vân phi đang hoài long tử cũng bị ám sát, đến lúc này hoàng đế đã hoàn toàn nổi giận, đồng thời hiểu rằng mình không còn lựa chọn nào khác. Điều duy nhất hắn có thể làm bây giờ chính là vận dụng toàn bộ sức mạnh mình có, giết sạch toàn bộ người của Giang gia, phải nhổ tận gốc.
Từng nhóm Trung Châu vệ bắt đầu di chuyển, lần lượt tiến vào nhà cửa cũng như sản nghiệp của Giang gia, tổ chức đánh trả Giang gia.
...
Có ba chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng một lần nữa tụ tập ở một góc đường vắng vẻ.
- Ngã xuống không chỉ có Giang gia và Giang Yên Chức, đây là một cuộc thanh tẩy và ám sát thảm thiết.
Lắng nghe tiếng chém giết và tiếng khóc hoảng sợ ở đường phố nơi xa, giọng nói của Hồ Trầm Phù bỗng nhiên vang lên, truyền ra bên ngoài chiếc xe ngựa.
- Người nào có khả năng làm như vậy?
Một giọng nói già nua khác vang lên.
Lại có một người khác từ chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng còn lại vang lên, vô cùng lạnh lẽo:
- Chúng ta, Trần gia, Chung gia, Dung gia, Văn Huyền Xu và thánh thượng.
- So với chúng ta, Văn Huyền Xu và thánh thượng tất nhiên đáng nghi ngờ hơn.
- Cho nên, điều cần làm bây giờ là lập tức cách chức Văn Huyền Xu, sau đấy điều tra rõ ràng.
- Nhưng thánh thượng sẽ nghĩ như thế nào? Trong tình huống như vậy, sợ rằng hắn sẽ nghĩ rằng chúng ta muốn diệt trừ sức mạnh của hắn, có khi sẽ nổi điên lên.
- Nếu thánh thượng thật sự ngu xuẩn như vậy, chuyện này nhất định do hắn làm, các ngươi muốn như thế nào? Từ khi bắt đầu ám sát Lý Chân Thạch, hoặc là loạn lăng Bích Lạc trước đó, hắn ta đã rất ngu xuẩn. Nếu không phải hắn cố ý để cho Văn Nhân Thương Nguyệt làm hao tổn sức mạnh của học viện Thanh Loan, muốn cho nhiều người của học viện Thanh Loan chết trong tay Văn Nhân Thương Nguyệt, thái tử có thể chết sao? Ngu xuẩn như vậy, nhưng khả năng nắm quyền lại cao... Nhân cơ hội này tiến hành đại thay tẩy, thậm chí rất có thể chính Văn Huyền Xu cũng nghe theo mệnh lệnh của hắn, như vậy việc ám sát này có khả năng do chính hắn ta làm.
Ba chiếc xe ngựa đồng thời trầm mặc.
- Bất kể Văn Huyền Xu hay là thánh thượng... Văn Huyền Xu là người do chính là đưa lên, chúng ta phải phản công.
- Được.
- Nếu còn lui nữa, tất sẽ mất hết.
- Bảo vệ phụ nữ và trẻ em Giang gia.
...
Văn Huyền Xu đứng bên ngoài cửa cung, xen lẫn xung quanh là các quan viên các Ti. Có vài tướng lãnh và quân sĩ Trung Châu quân thỉnh thoảng xuất hiện trước mặt ông ta, lắng nghe mệnh lệnh của ông ta và ý chỉ từ hoàng cung truyền ra.
Nghe thấy những tin tức từ thành Trung Châu truyền đến, cùng với việc nhìn thấy những cột khói dầy đặc từ các ngõ phố xa xa bốc lên cao, bản thân ông ta là người nắm giữ Trung Châu quân cũng phải hoảng sợ và suy nghĩ lại.
Ngọn lửa châm thùng thuốc súng Giang gia hiển nhiên chính là ông ta.
Vì muốn Giang gia hoàn toàn trở về giang hồ, lần này ông ta đã phải trả giá rất nhiều, thậm chí dốc hết sức mạnh bí mật của mình.
Nhưng dựa vào tình thế hỗn loạn của thành Trung Châu bây giờ cũng như cách xử lý của các nguyên lão, ông ta lập tức phát hiện mình vẫn còn quá coi thường sức mạnh của Giang Yên Chức và các nguyên lão.
Cho nên, mặc dù hiện giờ ông ta còn không biết rằng ba vị nguyên lão trong ba chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng kia đã quyết định chủ động dùng phương pháp trực tiếp và nhanh gọn nhất để phản công, nhưng ông ta biết vì một chút sai lầm của mình, nên thời gian của ông ta cũng không còn nhiều lắm.
Trong tình huống như vậy, ông ta không thể nào nhàn nhã để từ từ bỏ từng cọng rơm không có tính chất quyết định lên cái đầu đã không còn nhiều lý trí của hoàng đế, mà nhất định phải đẩy nhanh, bỏ lên đó một cọng rơm có tính quyết định nhất.
- Đây cũng là trời đất thay đổi mà thôi...
Sau khi ra lệnh cho một đội Trung Châu quân cấp tốc bảo vệ gia đình các quan viên, Văn Huyền Xu trào phúng lắc đầu, biết rằng đã đến lúc mình phải liều mạng rồi. Vì để tranh thủ thêm được thời gian, ông ta phải lập tức sử dụng cọng rơm vốn được để dành đến lúc cuối cùng.
Nhưng nếu như ngay bây giờ phải sử dụng cọng rơm đáng lẽ được để dành cho lúc hoàn toàn đè sập hoàng đế, vậy ông ta phải làm gì tiếp đối với cục diện hỗn loạn này?
...
Trong khi thành Trung Châu bị nhấn chìm trong cuộc ám sát đầy máu tanh, hoàng đế bắt đầu thanh tẩy sức mạnh Giang gia, Lâm Tịch và Cao Á Nam lại đang lặng lẽ đi theo sau một hàng xe ngựa chạy dọc trên quan đạo giữa hành tỉnh Bích Thủy và hành tỉnh Thiên Lạc.
Chủ của đội xe ngựa này tên Lô Thiên Phúc, nhân sĩ hành tỉnh Hà Lạc, cũng chính là người đã mua lại các chuồng ngựa lớn.
Nếu như muốn đối phó với Thần tượng quân, đầu tiên cần phải biết mối quan hệ giữa hắn ta và Thần tượng quân, đồng thời phải điều tra được thân phận của hắn ta, thực chất là tiềm ẩn Đường Tàng hay là bộ hạ của quyền quý nào đó trong triều đình Vân Tần.
Qua nhiều ngày theo dõi, có thể biết được Lô Thiên Phúc không phải là người tu hành, những người mà hắn ta tiếp xúc cũng không phải dạng người có thân phận đặc biệt. Thậm chí trong quá trình điều tra, tên chủ các chuồng ngựa này chỉ có một hiềm nghi nhất, đó chính là mua bán hết sức phung phí, mà lại ưa thích hưởng thụ.
Gần như là cứ cách mỗi ngày, tên chủ chuồng ngựa này sẽ lên xe ngựa đi đến những tửu lâu tốt nhất mà gần với chuồng ngựa hắn nhất, sau đấy sẽ đến kỷ viện trong thành, dẫn đi hoa khôi của kỷ viện đó.
Tuy nói hoa khôi của kỷ viện trong các thành xa xôi này chưa chắc sánh được với các cô gái trong các thành lớn, nhưng bởi vì là người duy nhất, nên giá tiền tất nhiên rất cao. Mà Tô Thiên Phúc lại dẫn ra khỏi kỹ viện, một ngày sau mới cho lên xe trả lại, nên ngân lượng phải trả cho kỷ viện còn tốn nhiều hơn.
Dựa theo kinh nghiệm Lâm Tịch và Cao Á Nam liên tục chiến đấu với người tu hành cũng như quân đội Đại Mãng ở hành tỉnh Nam Lăng, nếu như muốn theo dõi một hàng xe ngựa trong tình huống cỏ xanh dày đặc mà không bị đối phương phát hiện, đây là một chuyện rất dễ dàng.
Ẩn mình trong những hàng cỏ xanh vừa vươn dậy, mùi thơm tươi mới đầy sức sống truyền thẳng vào trong mũi hai người.
Nhưng ngay lúc này, Lâm Tịch và Cao Á Nam lại có cảm giác mình đang bị người nào đó nhìn chằm chằm.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, tựa như có một bóng đêm xuất hiện trong một bãi cỏ xanh khác, tựa như bóng đêm đã thực sự phủ xuống, trong nháy mắt tràn ngập cảm giác của họ.
← Ch. 559 | Ch. 561 → |