← Ch.592 | Ch.594 → |
Bóng đêm bắt đầu bao phủ lăng Bích Lạc, bao phủ biên giới Bàn Nhược cũng như sa mạc cát vàng sau biên giới Bàn Nhược.
Càng ngày càng có nhiều con voi trắng và quân sĩ Thần tượng quân tập tễnh bước đi tụ tập ở một nơi bão cát thổi rất mạnh, tiếng kim loại nặng nề ma sát với sa mạc cát vàng tạo nên những tiếng động vô cùng khó nghe.
Trong quá trình lẩn trốn, ngoại trừ một số ít quân sĩ Thần tượng quân bị mất phương hướng hoặc là gặp chuyện ngoài ý muốn mà không thể tới đây tụ họp được, gần một ngàn quân sĩ Thần tượng quân khác đều hoàn hảo tới được nơi này.
Nhưng phần lớn con voi màu trắng trong lúc chạy trốn đã chết đi.
Khi đã tới nơi này tụ họp, các quân sĩ Thần tượng quân mới thống kê được mình chỉ còn khoảng ba trăm con voi trắng khổng lồ trưởng thành và hơn một trăm con voi trắng còn nhỏ.
Ba trăm con voi trắng khổng lồ trưởng thành và hơn một trăm con voi trắng còn nhỏ có thể sống được đến bây giờ có thể nói là may mắn. Cách thức học viện Thanh Loan hạ độc chính là bỏ độc vào trong bột ngô và ngũ cốc, nếu như trộn càng nhiều, dược lực hiển nhiên càng mạnh hơn. Số voi trắng còn nhỏ chỉ ăn bột ngô, lượng độc tố trong đó không cao, nên còn sống. Mà hơn ba trăm con voi trắng khổng lồ kia tuy ăn phải ngũ cốc, nhưng may mắn là lượng độc bên trong lại không nhiều bằng nơi khác, nên mới có thể kiên trì đến bây giờ.
Một ngàn mấy trăm con voi trắng khổng lồ, bây giờ chỉ còn lại như vậy. Ngoài ra, ba trăm con voi trắng khổng lồ còn sống cũng không phải là sẽ an ổn, bởi vì các quân sĩ Thần tượng quân phát hiện trong nước miếng của chúng còn có bột phấn màu hồng, như vậy cuối cùng bọn họ cũng không biết được trong hơn ba trăm con voi trắng khổng lồ đó, rốt cuộc sẽ còn bao nhiêu con sống sót.
Sau một hồi chịu đựng và kéo dài, rốt cuộc có một con voi trắng khổng lồ rên to lên một tiếng và ầm ầm ngã xuống. Tất cả quân sĩ Thần tượng quân còn sống đều biến sắc, càng lúc càng thê thảm hơn, thậm chí có rất nhiều người ban đầu chỉ thụt thịt, nhưng đến bây giờ đã không nhịn được mà khóc thét lên, tiếng khóc than vang khắp sa mạc, che lấp đi toàn bộ âm thanh khác.
Thần tượng quân đã xong.
Sự cường đại và kiêu ngạo của Thần tượng quân vốn bắt nguồn từ những con voi trắng khổng lồ này.
Mất đi những con voi trắng khổng lồ có sức mạnh đủ làm sập cả một tòa lầu, hơn một ngàn quân sĩ Thần tượng quân còn sống còn là gì chứ? Nhiều nhất chỉ có thể xem là một đại đội bộ quân mặc giáp, hay là một đội quân không thể phát triển được nữa.
Sự cường đại, kiêu ngạo cũng như tự tin bấy lâu nay bỗng nhiên sụp đổ, khiến cho các quân sĩ Thần tượng quân hoàn toàn điên lên, cảm thấy trong tay mình không còn gì nữa.
Tiếng gào khóc đau đớn không ngừng vang lên, nếu như không có những hình xăm và bộ giáp vàng còn đang mặc trên người, người nhìn thấy tuyệt đối không thể tưởng tượng được đây chính là Thần tượng quân mạnh mẽ đến mức từng không coi quân đội lăng Bích Lạc vào đâu.
- Khóc lóc cái gì, cho dù là chết, chúng ta cũng không thể sợ.
Bỗng nhiên có một tiếng quát chói tai vang lên.
Người lên tiếng chính là một tướng lãnh trẻ tuổi, thân mặc bộ giáp vàng có những hoa văn trông rất tinh tế và mịn màng, dường như luôn có một luồng nguyên khí nhàn nhạt chảy xuôi quanh bộ giáp đấy. Trong nháy mắt hắn lên tiếng, bộ giáp vàng này lập tức tỏa ra ánh phật quang, ánh sáng rất nhạt nhưng lại đủ chiếu rõ khuôn mặt tái nhợt của hắn.
Hắn là Phạm Minh Ninh, phó thống soái Thần tượng quân. Khi đám người Lâm Tịch tấn công, hắn ta từng muốn ở lại bảo vệ Phạm Thiếu Hoàng, nhưng lại bị Phạm Thiếu Hoàng đuổi đi.
- Cho dù toàn bộ số voi trắng trưởng thành chết sạch, nhưng chúng ta vẫn còn có hơn trăm con voi nhỏ này, chúng có thể sống được.
- Các ngươi không được quên khởi đầu của Thần tượng quân chúng ta cũng chỉ là một trăm con voi còn nhỏ mà thôi.
Phạm Minh Ninh biết bây giờ là lúc mình không thể tỏ ra mềm yếu, nên sắc mặt hắn ta càng lúc càng bình tĩnh, trở nên lạnh như băng.
- Thần tượng quân chúng ta còn chưa chết tuyệt, ít nhấ chúng ta còn có hơn một trăm con voi nhỏ, có thể quật khởi được.
- Nhưng...
Có người lên tiếng.
Nhưng lập tức bị Phạm Minh Ninh cắt đứt:
- Ta biết ngươi muốn nói cái gì, không có quân giới, thậm chí không có thức ăn, các ngươi đang nghĩ liệu mình có thể sống được hay không. Nhưng các ngươi không được quên tuyệt vọng chỉ khiến các ngươi chết nhanh hơn. Các ngươi không được quên chúng ta không còn cách núi Thủy Thảo sau lăng Bích Lạc xa nữa. Nếu như toàn bộ số voi trắng khổng lồ này chết hết, chúng ta phải tìm được nơi ẩn thân, tiếp tục sống sót.
- Bọn giặc Tây di còn sống được, chúng ta mạnh hơn giặc Tây di, ngoài ra sau này chúng ta sẽ trở nên mạnh hơn, tại sao lại không sống được?
Sa mạc hoang vu đầy cát vàng bắt đầu bình tĩnh lại.
Tất cả quân sĩ Thần tượng quân đều trầm mặc, sau đấy bắt đầu kiểm tra tình huống những con voi trắng khổng lồ còn sống, cố gắng nghỉ ngơi lấy sức.
Phạm Minh Ninh nhìn lướt qua, rồi tự mình nghỉ ngơi.
Đưa mắt nhìn sa mạc hoang vu trước mặt mình, tự bản thân Phạm Minh Ninh biết rằng bọn họ không thể nào quật khởi được nữa. Bởi vì khi trước Thần tượng quân có thể trở nên mạnh mẽ, có thể phát triển được là nhờ có Đường Tàng cấp dưỡng, vì Đường Tàng cần Thần tượng quân uy hiếp Vân Tần. Nhưng hiện giờ Thần tượng quân bọn họ không chỉ phải đối địch với cả học viện Thanh Loan và dân chúng Vân Tần, mà còn phải lo sợ Đường Tàng sẽ tấn công.
Hiện giờ Phạm Minh Ninh không thể hiểu được tại sao Phạm Thiếu Hoàng bảo hắn không được báo thù, hắn chỉ lặng lẽ trầm mặc, nghĩ rằng nếu như đội quân Thần tượng quân này còn sống được, vậy nhiệm vụ của bọn họ chính là báo thù cho tướng quân, báo thù cho những đồng bạn đã chết đi.
...
...
Trong bóng đêm thâm trầm, có một con chim bồ câu bay vào thành Trung Châu.
Con chim này theo thói quen bay tới góc tây bắc tường thành tòa thành vĩ đại nhất thế gian, đáp xuống một con phố.
Nhưng con chim bồ câu đã rất mệt mỏi này lập tức cảm thấy mê mang và bất lực.
Nơi nó đáp xuống hẳn phải là một tiểu viện u tĩnh, sau đó người trong tiểu viện này sẽ lập tức cung cấp cho nó nước và thức ăn tốt nhất, giúp nó nghỉ ngơi.
Nó cũng hiểu rằng tin tức mình mang theo chân mình hẳn rất quan trọng với người nơi này, nếu không, bọn họ sẽ không chăm sóc nó như vậy.
Nhưng tiểu viện u tĩnh đó bây giờ đã biến thành một đống đổ nát, khắp nơi bị đốt trọi.
Con chim bồ câu sức cùng lực kiệt, đã không thể bay được nữa này đáp xuống một bức tường đổ màu đen, chờ đợi.
Nó đơn giản nghĩ rằng nếu như tin tức mình mang tới rất quan trọng với những người ở đây, vậy cho dù nơi này đã bị đốt trụi, có lẽ bọn họ vẫn sẽ thỉnh thoảng đến xem, như vậy nó vẫn được chăm sóc một cách tốt nhất.
Nhưng nó đợi chờ thật lâu, đợi đến lúc toàn bộ sức mạnh đã biến mất, đến nỗi không thể cử động được nữa, mà vẫn không có người nào xuất hiện trước mặt nó.
Lại qua một ngày, màn đêm tiếp tục buông xuống, con bồ câu vốn đã rất mệt mỏi, nhưng không được ai chăm sóc này rốt cuộc chết đi.
Thi thể của nó bắt đầu thối rửa giữa những ngày cuối của mùa hè đế quốc Vân Tần mà không có ai biết đến. Tin tức mật nó mang theo bên mình cũng rơi xuống khe hở của một vách tường đổ nát, bị nước mưa cọ rửa, bị bụi đất chôn vùi, cuối cùng hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
Những gì con bồ câu đã nghĩ cũng như phán đoán của nó về tin tức mật nó mang theo trước khi chết thật sự không sai, đó là tin tức vô cùng quan trọng đối với cả Vân Tần cho tới khắp thế gian. Nhưng nó lại không biết một việc trước khi nó bay đến thành Trung Châu, thành Trung Châu đã chào đón một thời đại mới, nhiều người bắt đầu quật khởi, nhưng cũng có nhiều người phải chết đi.
Trong tình huống hỗn loạn như vậy, có nhiều thế lực cũng như nhiều cơ cấu bí mật người khác không biết đến lập tức bị hủy diệt hoặc biến mất, tựa như có một cơn sóng lớn đánh tới, khiến cho nhiều thuyền nhỏ không liên quan cũng phải gánh chịu tai họa ngập đầu.
Hoàng đế và Giang gia trở mặt với nhau, kế tiếp hoàng đế lại quyết chiến với Chung gia và nhiều thế gia khác, khiến cho cả thành Trung Châu vô cùng hỗn loạn. Rất nhiều người chết đi, nhiều cơ cấu bị phá hủy, thậm chí họ còn không biết rốt cuộc người ra tay là thế lực nào. Nhưng chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, trong khi mùa hè Vân Tần còn chưa đi qua, khí lạnh mùa thu còn chưa tới, hậu quả khôn lường sau trận đại chiến giữa hoàng đế và các nguyên lão đã bắt đầu xuất hiện.
Tuy Giang Yên Chức bị ám sát ngay bên đường, có rất nhiều thế lực cố gắng bình tĩnh, thậm chí nghĩ rằng rất có thể không phải do hoàng đế gây nên, việc mình nên làm đầu tiên chính là gây sức ép, khiến cho Văn Huyền Xu phải cáo lão về quê. Nhưng không có người nào ngờ rằng hoàng đế lại không để ý đến quốc thể, hoàn toàn nổi điên... chính vì không có người nào ngờ rằng hoàng đế lại dám mạo hiểm khiến cho cả Vân Tần bị chia năm xẻ bảy mà điên cuồng làm việc, nên các thế gia đã phản ứng rất chậm, bị thiệt hại nặng nề vô cùng. Trong đấy có thể kể đến học viện Tiên Nhất, bởi vì khởi nguyên của học viện này chính là Chung gia, nên khi Chung gia bị hoàng đế hạ lệnh tiêu diệt, học viện Tiên Nhất lập tức không thể đề phòng kịp, tổn thất vô cùng thảm trọng.
Nhưng các thế gia này vốn đã ở thành Trung Châu nhiều năm, thực lực cũng như sức ảnh hưởng của họ đối với thành Trung Châu và Vân Tần tất nhiên không chỉ gói gọn ở người tu hành hay Thánh sư như bên ngoài. Cho dù là Hoàng gia sớm đã sụp đổ vì áp lực của hoàng đế, sau đó phải thối lui nhanh khỏi thành Trung Châu, hay là Giang gia đã bị hoàng đế dùng máu tươi thanh tẩy toàn bộ, thậm chí vẫn còn có năng lực bí mật liên hiệp lại, khống chế cả lăng Bích Lạc.
Chung gia đột nhiên gặp biến cố, bị Trung Châu quân và hoàng thành Trung Châu diệt trừ, nhưng có rất nhiều nhân vật quan trọng của Chung gia đã kịp thời trốn khỏi thành Trung Châu.
Nhiều năm qua, triều đình Vân Tần được chính các đại thế gia này chống đỡ, thế lực bọn họ giăng đầy khắp nơi, bây giờ Vân Tần lại diệt trừ họ, việc này cũng tương đương hoàng đế Trưởng Tôn Cẩm Sắt đã tự mình hoàn toàn diệt trừ một hệ thống triều đình vốn đã rất hoàn thiện.
Cả thành Trung Châu, triều đình Vân Tần vốn là những bánh răng xe liên kết chặt chẽ với nhau, nhưng sau khi có vài đại thế gia bị tiêu diệt, cùng với việc bọn họ liều mạng phản công, dù là các Ti ở ngoài ánh sáng, hay là những cơ cấu bí mật trong bóng tối, cũng phải nhận hậu quả khủng khiếp. Có một vài chức vụ các Ti thậm chí còn biến mất hoàn toàn. Điều quan trọng nhất chính là trong các Ti ở Vân Tần hiện giờ, có một vài người đứng đầu đã đột ngột chết đi, không chỉ khiến cho các Ti đó không thể nào tiếp tục hoạt đọng, mà còn có rất nhiều cơ cấu bí mật lệ thuộc ở bên dưới, các đầu mối liên lạc, các mật thám đang ở khắp nơi cũng phải ngừng lại.
Chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, một vài cơ cấu ở các Ti đã lâm vào trạng thái tê liệt, thậm chí vĩnh viễn không thể nào phục hồi như cũ.
Dù là những quân cờ do triều đình hay các quyền quý sắp đặt, có rất nhiều nơi đã bị hủy diệt hoặc là tổn thất nặng nề.
Cho dù là một mệnh lệnh đơn giản được truyền từ trong hoàng thành ra, đích tới chính là Trung Châu quân, sợ rằng cũng sẽ phải gặp rất nhiều điều ngoài ý muốn, thậm chí cho dù quân lệnh được truyền đi, cũng chưa chắc truyền được tới tướng lãnh cần biết. Có một vài tin mật báo đáng lẽ phải được nhanh chóng truyền tới tay các quyền quý, nhưng bởi vì hệ thống truyền tin đã bị sụp đổ, những người đứng đầu đột ngột chết đi, nên đã bị cắt đứt hoàn toàn, tin mật không thể nào truyền tới đúng người cần lấy.
...
Đêm đã khuya, nhưng các quan viên cao cấp của Chính vũ ti vẫn đang vội vàng ngồi kiệu tiến cung, có chuyện khẩn cần gặp hoàng đế.
← Ch. 592 | Ch. 594 → |