← Ch.650 | Ch.652 → |
Mọi người nhìn Lâm Tịch, nhìn tên Thánh sư Đại Mãng có bộ dáng như lão quan văn, thần sắc vô cùng phức tạp.
Bởi vì tất cả bọn họ đều biết Đại Hắc là một hồn binh như thế nào, bởi vì truyền thuyết về Đại Hắc ở Đại Mãng có rất nhiều, nên cả tòa thành này chợt yên tĩnh trong gió thu.
- Đại Hắc chính là đồ vật hiện giờ Văn Nhân Thương Nguyệt sợ nhất. Với thương thế của Văn Nhân Thương Nguyệt sau trận đánh lăng Thiều Hoa, sợ rằng trong một thời gian dài sắp tới, hắn ta sẽ không thể trực tiếp đối mặt với Đại Hắc. Chỉ cần Đại Hắc xuất hiện, hắn chỉ có thể ẩn núp như một con chuột.
Viên tướng lãnh mang mặt nạ kim loại màu đỏ lạnh lùng nhìn tên Thánh sư Đại Mãng đang cảm thán kia, sau đấy xoay người nói với Cố Vân Tĩnh bằng âm thanh chỉ có hai người nghe được:
- Tuyệt đối không thể hủy diệt Đại Hắc.
Trong gió thu lạnh lẽo, Cố Vân Tĩnh ngẩng đầu nhìn viên tướng lãnh này, cũng thấp giọng xuống mức chỉ hai người nghe được, đồng thời thở dài:
- Ngày xưa Trương viện trưởng mang theo Đại Hắc vào thành Trung Châu, quỷ thần đều tránh lui... Thế gian này sợ Đại Hắc, không chỉ riêng một Văn Nhân Thương Nguyệt. Trong trận chiến với nước Nam Ma tại thành này năm xưa, mấy tên trưởng lão và chưởng giáo núi Luyện Ngục không dám tham chiến không phải vì sợ Trương viện trưởng và Đại Hắc trong tay Trương viện trưởng sao? Đại Hắc luôn luôn là một bóng ma lượn lờ trên đầu những người này.
Viên tướng lãnh lạnh lùng này càng quát khẽ:
- Cho nên càng không thể hủy diệt Đại Hắc.
- Lời ngươi nói rất đúng.
Cố Vân Tĩnh khẽ lắc đầu, đồng thời nhìn Lâm Tịch đứng cách đấy không xa đầy thương xót, nhẹ giọng nói:
- Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, Đại Hắc chưa từng thuộc về đế quốc Vân Tần, chỉ thuộc về học viện Thanh Loan. Xử lý Đại Hắc như thế nào, chúng ta không thể can thiệp hay nói gì cả, đối với chuyện này, chúng ta chỉ có thể đứng nhìn.
Viên tướng lãnh lạnh lùng sửng người, đang muốn mở miệng nói thêm điều gì, Cố Vân Tĩnh đã bình tĩnh lên tiếng:
- Hiện giờ trong thành có đại nhân vật của học viện Thanh Loan, nếu phản đối, bọn họ tất nhiên sẽ phản đối, chúng ta có tư cách gì lên tiếng? Hơn nữa, học viện Thanh Loan làm việc có lý lẽ riêng của mình, có lẽ cho rằng so với một sát thần giết người không chớp mắt hay một hồn binh lợi hại như Đại Hắc, Tướng Thần luôn quan trọng hơn.
Viên tướng lãnh lạnh lùng chớp mắt liên tục, sau đấy cúi đầu xuống, không nói thêm gì nữa.
...
Từ Sinh Mạt không có mặt trên tường thành.
Kể từ khi Lâm Tịch tới thành lăng Trụy Tinh, hắn ta luôn luôn ở trong một căn nhà tại hẻm nhỏ.
Trong hẻm nhỏ sâu như vậy, người bình thường đã không thể nghe thấy rõ âm thanh của Thánh sư Đại Mãng đang ở ngoài thành, nhưng Từ Sinh Mạt lại là một Thánh sư bất phàm, thính giác nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều, hắn ta luôn lắng nghe từng tiếng nói trên tường thành và ngoài thành.
Khi cả tòa thành này chợt yên lặng, hắn ta đã bình tĩnh đi ra khỏi căn nhà nhỏ mình nghỉ ngơi, xuất hiện ở đầu hẻm nhỏ.
Hắn nhanh chóng ngừng lại, bởi vì trước mặt hắn ta đang có một người mà hắn ta không hề muốn nhìn thấy.
- Đông Vi, chó ngoan không cản đường, ngươi chặn trước mặt ta làm gì?
Hắn không kiên nhẫn xụ mặt lại, trầm giọng mắng.
Đông Vi tựa như một gốc cây đen bám rễ trên mặt đất, yên lặng đứng ở đầu hẻm chờ hắn. Ông ta không trả lời câu hỏi của Từ Sinh Mạt, ngược lại hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
- Ngươi biết rõ mà còn hỏi ta?
Từ Sinh Mạt tức giận nói ra một câu nghe rất buồn cười vào lúc bình thường, nhưng tình thế bây giờ lại không cho phép người. Hắn ta ngẩng đầu, nhìn thân ảnh cao lớn của Đông Vi, sau đấy lại nhìn bên ngoài tường thành:
- Còn không phải vì tên đệ tử ngu ngốc của ngươi chuẩn bị làm những chuyện ngu ngốc sao?
Đông Vi nhìn hắn, cười lạnh:
- Hắn cũng là đệ tử của ngươi.
Từ Sinh Mạt càng tức giận, quát lên:
- Khi nào mà ngươi ngu ngốc như vậy? Chẳng lẽ ngươi không biết trong tình thế hiện nay, đây chỉ là lời nói nhảm sao?
- Ta chỉ hi vọng những lời nói nhảm có thể khiến ngươi không hành động vội vàng.
Đông Vi hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
- Ngươi không được quên chính Minh ca đã giao Đại Hắc cho hắn... Nếu Minh ca làm như vậy, nghĩa là đã thừa nhận thân phận của hắn, Đại Hắc là của hắn, xử trí như thế nào là quyền của hắn, chúng ta không có quyền can thiệp.
- Ngươi đúng là nói nhảm.
Từ Sinh Mạt giận quá thành cười:
- Ta bất kể lý lẽ ngươi thế nào, cho dù Đại Hắc là của hắn, ta cũng muốn ngăn hắn làm những chuyện ngu xuẩn. Ta chỉ biết đến giá trị... Giá trị của Đại Hắc, đừng nói là mạng của một đệ tử khoa Chỉ Qua, cho dù là mạng của chúng ta, cũng không thể sánh được.
Đông Vi lạnh lùng lắc đầu:
- Ta sẽ không để ngươi nhúng tay vào quyết định của hắn.
Từ Sinh Mạt lạnh lùng nói:
- Ta sẽ giết ngươi! Ngươi nên biết rằng bây giờ ta tuyệt đối giết chết ngươi được.
Đông Vi nhìn hắn một cái, chậm rãi nói:
- Nếu như bây giờ hắn quyết định dùng Đại Hắc cứu Hoa Tịch Nguyệt, vậy nếu đổi là ngươi rơi vào tay Văn Nhân Thương Nguyệt, hắn cũng sẽ làm vậy để cứu ngươi.
Sự giận dữ trên mặt Từ Sinh Mạt biến mất, nhíu mày hỏi:
- Ngươi xác định?
- Ta xác định.
Đông Vi nhìn hắn một cái, cười lạnh:
- Bởi vì đúng như ngươi đã nói, đôi khi hắn ta là một người rất ngu ngốc.
Từ Sinh Mạt hơi nhập thần gật đầu:
- Hắn ta đúng là rất ngốc.
- Hạ phó viện trưởng không thể che chở cho hắn mãi được, ngươi sẽ đứng bên cạnh hắn sao?
Đông Vi trào phúng:
- Có thể thường ngày ngươi rất không thích hắn, nhưng dù thích hay không, ngươi có đứng bên cạnh hắn không? Chẳng lẽ ngươi đã quên lời của Trương viện trưởng và Hạ phó viện trưởng, bất kể có đáng giá hay không, tính mạng luôn là quan trọng nhất.
Từ Sinh Mạt càng nhíu mày chặt hơn. Hắn nhìn thoáng qua Đông Vi, lại nhìn về bức tường thành sau lưng Đông Vi, lắc đầu mắng nhỏ một tiếng, rồi xoay người đi về căn nhà nhỏ sâu trong hẻm.
...
Lâm Tịch trầm mặc rất lâu.
Đối với nhiều người, Đại Hắc trong cái rương đằng sau lưng hắn chính là vật thuộc về hắn.
Nhưng đối với hắn, Đại Hắc chính là đồ vật Trương viện trưởng để lại cho học viện, là Minh ca đã dùng sinh mạng đổi lấy.
Đồ vật này có đủ sức mạnh để khiến tất cả người tu hành trên thế gian phải khiếp sợ.
Một hồi sau, tâm hắn bình tĩnh lại.
Hắn ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn Thánh sư Đại Mãng như lão quan văn kia.
Tất cả mọi người biết hắn đã có quyết định, trái tim chợt co thắt lại.
- Binh khí là chết, người là sống.
Âm thanh Lâm Tịch rất bình tĩnh.
Câu nói đầu tiên của hắn gây cho mọi người cảm giác hắn đang nói nhảm.
Nhưng Thánh sư Đại Mãng như lão quan văn kia lại vui mừng.
Âm thanh Lâm Tịch thật sự rất bình tĩnh, rõ ràng, hắn tiếp tục nói:
- Văn Nhân Thương Nguyệt cho rằng binh khí quan trọng hơn con người, nhưng ta cho rằng con người quan trọng hơn binh khí. Một đệ tử học viện Thanh Loan có thể quan trọng hơn binh khí.
Thánh sư Đại Mãng như lão quan văn hiểu ý Lâm Tịch, nhưng sự vui sướng trong lòng lão ta chợt vơi đi rất nhiều, lão chợt cau mày.
- Không biết cái nào người nào quan trọng hơn, lý lẽ đơn giản như vậy cũng không rõ, Văn Nhân Thương Nguyệt còn muốn đối địch với cả thiên hạ? Một mình hắn có thể chiến khắp thiên hạ sao?
Lâm Tịch bình tĩnh nhìn lão quan văn này, nói:
- Hắn đưa yêu cầu như vậy, chỉ cho thấy trạng thái của hắn hiện giờ rất thê thảm, hắn rất sợ hãi, thậm chí không có lòng tin đối mặt với Đại Hắc, hắn còn dám đặt chân trên thế gian này?
- Một người như vậy, ngươi lại muốn chết vì hắn sao?
Lâm Tịch giễu cợt nói tiếp.
Thánh sư Đại Mãng bộ dáng quan văn lắc đầu, chậm rãi nói:
- Ta vì Đại Mãng, mà ta đã rất già.
Lâm Tịch nhìn lão ta, không lên tiếng nữa.
Thánh sư Đại Mãng như lão quan văn này không khỏi phiền não, nhưng vẫn trầm giọng nói:
- Nhiều lời vô ích, ta chỉ muốn biết ngươi có tiếp nhận yêu cầu của Văn Nhân đại nguyên soái hay không.
- Ý của ta rất rõ.
Lâm Tịch gật đầu, bình tĩnh nói:
- Ta sẽ đáp ứng điều kiện của hắn.
Mặc dù trước đây ai cũng nhận ra được ý của Lâm Tịch, nhưng hiện giờ nghe câu nói tỏ rõ thái độ mình của hắn, rất nhiều quân nhân và tướng lãnh Vân Tần có mặt ở đây không khỏi run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
Nỗi phiền não trong lòng Thánh sư Đại Mãng như lão quan văn nhanh chóng biến mất, lão hô to:
- Đã như vậy, Lâm Tịch ngươi hãy nghe cách thức trao đổi của chúng ta, xem thử có ý kiến gì không.
- Không cần thiết.
Lâm Tịch lãnh đạm lắc đầu:
- Ta trước tiên có thể đưa Đại Hắc cho ngươi, sau đấy ngươi hãy giao nàng cho chúng ta.
- Trực tiếp giao Đại Hắc cho ta?
Tên Thánh sư Đại Mãng như lão quan văn kinh ngạc ngẩng đầu, lão không thể hiểu được mà nhìn Lâm Tịch, nghĩ mãi mà không biết tại sao Lâm Tịch lại làm như vậy, chẳng lẽ không lo lão sẽ nuốt lời? Chẳng lẽ không nghĩ đến việc sau khi nhận được Đại Hắc, lão sẽ giết Hoa Tịch Nguyệt ngay?
- Ngươi không được quên ta là ai.
Lâm Tịch lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Sau đấy, ngươi phải nghĩ đến sứ mạng của ngươi.
Lâm Tịch không hề nói lời đe dọa nào, nhưng tên Thánh sư Đại Mãng này bỗng nhiên lạnh cả người.
Lão nghĩ tới thân phận của Lâm Tịch, lại nhớ tới những truyền thuyết đã truyền lưu.
Chẳng lẽ người được gọi là Tướng Thần thật sự có trực giác kinh người, thậm chí dự đoán được một số chuyện sắp xảy ra?
Lão hoàn toàn hiểu được tại sao Lâm Tịch lại dùng cách trao đổi đơn giản như vậy... Cách làm của Lâm Tịch thật ra là muốn cho Văn Nhân Thương Nguyệt biết, người của hắn, bạn của hắn, luôn luôn mạnh hơn Đại Hắc.
Lão ngẩng đầu, nhìn Lâm Tịch, nhất thời không nói lời nào.
Rất nhiều quân nhân Vân Tần không thể hiểu được tại sao tên Thánh sư Đại Mãng này lại phản ứng như vậy. Theo bọn hắn nghĩ, chính Thánh sư Đại Mãng này đã uy hiếp Lâm Tịch, mục đích của lão ta đã đạt được, nhưng vì sao tên Thánh sư Đại Mãng này không cảm thấy mừng rỡ, ngược lại còn như đang bị uy hiếp?
- Để hắn tới đây.
Lâm Tịch lên tiếng.
Quân đội Vân Tần đã chuẩn bị đón địch chậm rãi lui về sau, lùi ngược về thành. Đồng thời, bọn họ cũng nhận lệnh của các tướng lãnh, mở cổng thành ra.
Lão quan văn nhìn con đường phía trước, cười khổ một cái, biết rằng đến lúc này mình không còn đường lui nữa.
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, mãi đến khi đến gần cổng thành, mới chậm rãi dừng lại.
Rất nhiều người chợt nín thở.
Ngay cả lão quan văn Thánh sư cũng đột nhiên nín thở.
Một luồng ánh sáng đen từ trên cổng thành rơi xuống.
Lâm Tịch trực tiếp lấy Đại Hắc trong cái rương sau lưng mình, ném về phía lão quan văn này.
Lão quan văn dùng tay tiếp lấy thanh hồn binh có hình dạng đàn ba dây.
Hai tay của lão ta không ngừng run rẩy.
Hiện giờ lão ta rất khiếp sợ và không thể tin được, nhưng dựa trên khí tức kinh tâm động phách mà thanh hồn binh màu đen này đang tản phát, lão ta biết đây chính là Đại Hắc, là Đại Hắc độc nhất vô nhị thiên hạ.
Lão ta ôm Đại Hắc vào trong lồng ngực mình.
Vạt áo phía sau lão ta đột nhiên bắt đầu lay động.
Năm sợi xích thật nhỏ chợt thối lui khỏi cơ thể Hoa Tịch Nguyệt.
Năm sợi xích nhỏ này vốn nối liền Hoa Tịch Nguyệt với lão ta.
Một khối tinh thạch màu xanh da trời rất sắc bén xuất hiện trong tay lão ta.
Lão ta cầm chặt khối tinh thạch màu xanh da trời rất sắc bén này, mạnh mẽ cắt vào ba sợi dây màu đen.
Ba sợi dây đàn màu đen đứt gãy.
Khối tinh thạch màu xanh da trời trong tay ông ta vỡ vụn.
Một luồng sức mạnh chí cường tản ra ngoài, khiến bàn tay này của lão ta vỡ tan thành vô số khối nhỏ.
Trên thân đàn xuất hiện vô số đường nứt, âm thanh răng rắc liên tục vang lên.
Từ những đường nứt đấy, có một luồng ánh sáng màu đen thoát ra ngoài.
← Ch. 650 | Ch. 652 → |