← Ch.692 | Ch.694 → |
Cơn tuyết nhỏ đầu đông vẫn đang rơi xuống.
Trong hai ngày vừa rồi, thành Trung Châu được tô vẽ thêm một màu trắng tinh, khiến cho tòa hùng thành tráng quan hùng vĩ này càng thêm xinh đẹp, tựa như một bức tranh thủy mặc được họa tinh tế.
Lâm Tịch vẫn chậm rãi đi lại trên đường phố Trung Châu, lưng đeo một rương sắt lớn, chỉ là hắn không còn mặc bộ quần áo vải bình thường như trước nữa, mà chính là trường bào Tế ti.
Màu đỏ diễm lệ nổi bật hẳn trong nền tuyết trắng tinh, trông rất chói mắt.
Tất cả dân chúng thành Trung Châu đều cảm thấy đối với Lâm Tịch, ngày hôm nay là một ngày có ý nghĩa đặc biệt.
Hôm nay đúng là không phải là ngày bình thường.
Lâm Tịch đang đi thẳng tới hoàng thành Trung Châu.
Hiện giờ, ở trong hoàng thành Trung Châu đang có một đội ngũ xếp hàng rất dài.
Tất cả người trong đội ngũ này đều mặc một bộ quần áo màu đỏ.
Trong một chiếc kiệu đỏ chót trong đội ngũ này, Lãnh Thu Ngữ cũng mặc một bộ váy cưới màu đỏ diễm lệ, đôi môi được tô vẽ thêm chút phấn hồng, trông nàng thật xinh đẹp, tựa như đó là đóa hoa đẹp nhất trần gian.
Trên bộ váy cưới tầng tầng màu đỏ đấy là những hoa văn hình phượng bắt mắt, các món đồ trang sức lấp lánh, minh châu bảo thạch xinh đẹp, giúp cho Lãnh Thu Ngữ càng xinh đẹp hơn.
Mặc chiếc váy cưới trên người đáng ra là ngày hạnh phúc nhất của một người con gái, cũng là lúc họ xinh đẹp nhất.
Áo đỏ tuyết trắng.
Phía sau Lâm Tịch chính là những dấu chân nhợt nhạt còn in trên tuyết.
Mà đằng sau đội ngũ dài đang từ trong hoàng cung đi ra cũng có vô số dấu chân.
Trong ngôi thành Trung Châu đã có rất nhiều truyền kỳ này, hai dấu chân đấy sẽ gặp nhau.
Nhưng lại có một người không muốn hai dấu chân đấy chạm vào nhau.
Trước mặt Lâm Tịch xuất hiện một nam tử mặc áo màu xám tro.
Bộ quần áo màu xám tro của nam tử này rõ ràng được bện thành từ vô số sợi tơ kim loại, nhưng bộ quần áo này tựa hồ có thể hút lấy ánh sáng, khiến cho tên nam tử này trông rất mơ hồ mông lung giữa nền tuyết trắng, tựa như một bóng ảnh. Tuy nhiên, trên người hắn lại ẩn giấu một luồng khí tức cao ngất, tựa như núi cao, một đoạn núi cao mà người thường không thể với tới được.
Sau khi chín bức màn che nặng nề rơi xuống, đại loạn lễ tế thu kết thúc, Thánh sư trong thành Trung Châu càng lúc càng ít đi, nên Lâm Tịch vừa nhìn lập tức đã nhận ra nam tử mặc áo xám tro này là ai.
Nhưng hắn vẫn không ngừng bước, tựa hồ tên Ảnh Tử Thánh sư trước mặt mình là không khí hư vô, mà việc hắn cần làm chính là bước qua không khí hư vô đấy.
Ảnh Tử Thánh sư khẽ giơ tay lên.
Không có phi kiếm bay ra, nhưng khi năm ngón tay của gã phất lên cao, bông tuyết đang lắng đọng dưới mặt đất lập tức bị hồn lực dẫn động tạo thành năm cây trụ băng mỏng manh, tựa như có một nhà lao đột nhiên bao quanh Lâm Tịch lại.
- Đằng trước đã phong tỏa, không cho phép thông hành.
Gã nhìn Lâm Tịch, nhìn rương sắt lớn trên lưng Lâm Tịch, âm thanh lạnh như băng giá.
Lâm Tịch ngừng lại, nhìn thoáng qua tên Thánh sư mạnh mẽ bên cạnh hoàng đế, bình tĩnh hỏi:
- Tại sao không cho phép thông hành?
Ảnh Tử Thánh sư lạnh nhạt nói:
- Công chúa xuất giá, hạ dân thấp kém phải tránh xa năm dặm.
Lâm Tịch nhìn ngôi nhà cao ngất sau lưng Ảnh Tử Thánh sư, hỏi:
- Đây chính là mục đích sắc phong công chúa?
- Mặc dù ngươi cống hiến vì nước, mặc dù viện Tế Ti cho ngươi vinh quang, nhưng nếu như ngươi giễu cợt thánh ý, ta cũng có thể định tội ngươi.
Ảnh Tử Thánh sư lạnh lùng nói.
Lâm Tịch suy nghĩ một hồi, cười nói:
- Nghe nói kiếm của ngươi bị Văn Huyền Xu chấn vỡ? Không biết thương thế đã đỡ hơn chưa?
Ảnh Tử Thánh sư lạnh lùng ngẩng đầu, nhìn Lâm Tịch nói:
- Mặc dù bị thương, vẫn có thể giết ngươi.
Lâm Tịch nhìn tên Ảnh Tử Thánh sư này, trầm mặc lại.
Thấy Lâm Tịch trầm mặc, Ảnh Tử Thánh sư giễu cợt:
- Ta khuyên ngươi đừng hao phí sức lực. Cho dù ngươi có dốc hết sức hét to lên, người trong đội ngũ đó cũng không thể nghe rõ được, nhạc mừng sẽ che lấp hết thảy. Hoặc là ngươi có thể khiêu chiến ta, quyết đấu với ta. Cho dù thắng hay bại, ngươi cũng không thể đi qua được.
Lâm Tịch không để ý đến lời giễu cợt của Ảnh Tử Thánh sư, hắn dường như đang lẳng lặng suy nghĩ một vấn đề gì đấy.
Rốt cuộc hắn đã có quyết định, ngẩng đầu lên, tay của hắn chậm rãi vươn tới rương sắt sau lưng mình, tựa như muốn mở rương ra, lấy Đại Hắc.
Thấy Lâm Tịch hành động như vậy, thần sắc trào phúng trong mắt Ảnh Tử Thánh sư càng lúc càng đậm.
Nhưng ngay lúc này, Lâm Tịch đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phương xa.
Ảnh Tử Thánh sư bất giác cau mày.
Nơi Lâm Tịch đang nhìn về có một tòa lầu rất cao.
Tòa lầu này có tên Trích Tinh lâu, là một lầu các ngắm cảnh nổi tiếng ở thành Trung Châu, mở ra cho tất cả lữ khách tới thành Trung Châu. Nếu như đứng trên đỉnh lầu nhìn quanh, hẳn có thể thấy được gần một nửa thành Trung Châu.
Hiện giờ đội ngũ từ trong hoàng cung đi ra ngoài đã đến gần tòa Trích Tinh lâu.
Mà vào lúc này, cảm giác của Ảnh Tử Thánh sư vốn tốt hơn Lâm Tịch có thể cảm nhận rõ ràng được rằng tiếng nhạc mừng trong đội ngũ báo hỉ vẫn vang lên, chỉ có có một đội lại dừng ngay gần tòa Trích Tinh lâu.
...
Lâm Tịch thu hồi tay của mình về.
Hắn bất ngờ tươi cười, một nụ cười như đã trút được gánh nặng, tràn đầy sự vui mừng.
Nụ cười này khiến Ảnh Tử Thánh sư cảm thấy rất quỷ dị.
- Nếu như ngươi không muốn Lãnh Thu Ngữ chết đi... tốt nhất là nên chạy tới Trích Tinh lâu ngay bây giờ.
Trong lúc Ảnh Tử Thánh sư càng lúc càng nhíu chặt mày hơn, gã đột nhiên nghe thấy Lâm Tịch lên tiếng.
Ánh mắt gã nhấp nháy liên tục.
Lâm Tịch nhìn gã, nói:
- Ngươi đừng quên ta là Tướng Thần. Ngươi không thể tưởng tượng được tại sao đứng trên gốc cây hòe đó mà ta có thể biết được vị trí hai con ngựa của Địch Sầu Phi, cũng như ngươi không biết chuẩn bị có việc gì xảy ra.
- Ta không biết ngươi còn đang do dự cái gì? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi không đi cứu, tội lỗi này ngươi phải gánh chịu, ngươi sợ ta thừa cơ xông qua sao? Ngươi đừng quên rằng ngươi đã nói có mệnh lệnh cấm thông hành, ta đi qua là làm trái lệnh cấm, đây chính là chuyện các ngươi rất muốn thấy phải không? Ngoài ra, ta nhắc nhở ngươi lần cuối cùng, nếu như ngươi không đi nhanh, sợ rằng sẽ không còn kịp nữa.
Lâm Tịch cười nhạo Ảnh Tử Thánh sư.
Khi trước là Ảnh Tử Thánh sư không ngừng cười nhạo hắn, nhưng bây giờ lại đổi thành hắn cười nhạo Ảnh Tử Thánh sư.
Sắc mặt Ảnh Tử Thánh sư trở nên âm trầm, liên tục quát lớn ra lệnh.
Cùng lúc đó, cả người gã đã hóa thành một bóng ảnh cực nhanh, lướt nhanh tới phương hướng lầu Trích Tinh với một tốc độ mắt thường khó thấy được.
...
Lãnh Thu Ngữ đang lên lầu.
Tất cả mọi người đều cho rằng nàng không biết tin tức Lý Khai Vân tử trận, cho rằng nàng đã chấp nhận an bài của phụ mẫu.
Cũng như thỉnh cầu cuối cùng của nàng trước khi hôn sự này diễn ra, nàng muốn đi lên Trích Tinh lâu nhìn về phía nam, mọi người cũng cho rằng nàng làm vậy là muốn nhớ lại tình yêu vừa nảy sinh kia, sau đấy là quyết tâm cắt đứt toàn bộ tình cảm của mình đối với nam sinh học viện Thanh Loan tên Lý Khai Vân.
Dù sao đối với phần lớn mọi người biết chuyện, họ đều cảm thấy đối với một cô gái sinh ra trong thế gia như nàng, bổn phận của nàng chính là vì gia đình của mình mà hi sinh nhiều thứ.
Trong lúc nàng bị giam lỏng trong viện Tế ti lúc trước trong hoàng thành, người duy nhất nàng có thể gặp mặt chính là Lãnh Trấn Nam.
Sau khi Lý Khai Vân tử chiến, không có một tin tức nào có thể truyền vào trong hoàng cung, cũng không có ai có thể báo cho nàng biết.
Nhưng không có ai có thể ngờ rằng trong bức thánh chỉ tuyên sắc phong nàng làm công chúa lại ẩn chứa một sự thật.
Tựa như trong một khóa học nói về đối thủ của học viện Thanh Loan, các giảng viên đều cho rằng có hai loại tiềm ẩn đáng sợ nhất. Một loại là người không có tình cảm, quên đi thất tình lục dục, đó là tiềm ẫn diễn vai đạt nhất. Loại thứ hai chính là người không còn thiết sống nữa, cam tâm đi làm tiềm ẩn.
Lãnh Thu Ngữ không phải là tiềm ẩn biết cách diễn vai đạt nhất.
Nhưng ngay khi nhận ra tin tức ẩn giấu trong thánh chỉ, lòng của nàng đã chết.
Cho nên, cách diễn của nàng thậm chí còn thành công hơn cả tiềm ẩn giỏi nhất.
Vào lúc này, những người ở bên cạnh nàng, bao gồm mẫu thân của nàng - một phụ nhân xinh đẹp có dung mạo năm sáu phần giống nàng, cảm thấy nàng chỉ là một thiếu nữ hơi u oán, có chút vương vấn trong lòng.
Ngoại trừ Ảnh Tử Thánh sư đang phóng đến Trích Tinh lâu với tốc độ nhanh nhất của mình ra, không có ai có thể biết được nàng sẽ làm chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Bởi vì nàng là người tu hành.
Nếu như đã biết chân tướng thật sự, biết được Lâm Tịch tới thành Trung Châu, điều nàng cần làm chính là phối hợp với Lâm Tịch báo thù.
Người tu hành muốn tự giết mình là việc vô cùng đơn giản, căn bản không cần phiền toái như người bình thường.
Không có ai biết rằng hôm nay nàng mặc đồ cưới, chính là vì Lý Khai Vân mà mặc.
Không có ai biết rằng trong cuộc đời này, khoảnh khắc nàng xinh đẹp nhất chính là lúc có một thanh niên mình đầy máu tươi, ôm lấy nàng thật chặt, cùng nhau khóc lớn trên chiến trường.
...
Nàng trèo lên chỗ cao nhất của Trích Tinh lâu.
Nàng có thể nhìn thấy hơn một nửa thành Trung Châu, thấy được phương nam xa xôi.
Tuyết trắng rơi trên nền trời màu xanh bao la.
Nàng có thể cảm giác được khí trời hơi lành lạnh.
Sau đấy nàng nghĩ đến thanh binh khí đâm vào người Lý Khai Vân nhất định cũng rất lạnh, bùn đất chôn lên người Lý Khai Vân nhất định cũng rất lạnh.
Nàng đã vì hắn mà mặc áo cưới vào, đã vì hắn mà xinh đẹp như vậy, nhưng hắn vĩnh viễn không thể nhìn thấy được.
Sau đó nàng bắt rơi lệ.
Sau đó hồn lực trong cơ thể nàng trong nháy mắt đột nhiên bộc phát, cả người nàng lóe sáng rực rỡ.
Trong những tiếng kêu to và hoảng sợ, mẫu thân thân ái của nàng, cũng là người nàng thỉnh thoảng nhớ đến khi còn chiến đấu trên chiến trường thảm khốc, đã bị hồn lực của nàng chấn động, đẩy lùi ra phía sau, đụng vào một cách tường bên cạnh.
Mà cả người nàng lại tựa như một bông hoa xinh đẹp nhất, phóng thẳng ra ngoài bầu trời bao la xanh thắm, hòa mình vào trong trời đất từng khiến nàng có vô số ước mơ, nhưng cuối cùng lại chôn lấp đi ước mơ lớn nhất của nàng.
Lãnh Thu Ngữ dùng cách thức này để chứng minh sự trung trinh của một thiếu nữ còn mộng mơ.
Nàng vì Lý Khai Vân mà chết.
Trích Tinh lâu thực sự rất cao.
Từ rất xa, có rất nhiều người nhìn thấy đóa hoa màu đỏ xinh đẹp này.
Khi những người trên Trích Tinh lâu hoảng sợ kêu lên, vô số người từ đằng xa nhìn lên vì quá bất ngờ mà không thể nói được một lời nào.
Ảnh Tử Thánh sư còn cách Trích Tinh lâu khoảng trăm bước.
Trong nháy mắt, gã quát lên một tiếng chói tai, một thanh phi kiếm màu xanh nhạt thật mỏng từ trong ống tay áo hắn bay ra ngoài, mang theo một cơn cuồng phong mà ầm ầm đánh tới trước.
Cũng ngay lúc này, một người tu hành tuân theo mệnh lệnh của hắn mà đứng trước người Lâm Tịch đang ngẩn người, không biết mình nên làm gì.
Bởi vì Lâm Tịch đã di chuyển.
Hắn di chuyển rất nhanh, nhưng lại không xông thẳng tới mặt trước Trích Tinh lâu, mà phóng nhanh qua sườn đông Trích Tinh lâu.
Trên một con đường lớn cắt ngang qua Trích Tinh lâu, có một đội ngũ màu đỏ khác vừa xuất hiện.
Hiện giờ, tốc độ của đội ngũ màu đỏ vừa xuất hiện cũng chợt tăng lên.
← Ch. 692 | Ch. 694 → |