← Ch.784 | Ch.786 → |
Tần Tích Nguyệt đang nhìn Trương Bình.
Trương Bình cũng nhìn Tần Tích Nguyệt.
Ở núi Luyện Ngục lâu như vậy, hắn thậm chí quên đi cách cười như thế nào, thậm chí còn quên đi sự vui mừng khi gặp lại những đồng bạn thân thiết năm xưa, trái tim của hắn tựa như đã bị sắt thép bao quanah. Cho đến khi đối mặt với ánh mắt của Tần Tích Nguyệt, trái tim của hắn mới khẽ rung động.
Sau khi Lâm Tịch nói xong, hắn khẽ rủ đầu xuống, không nhìn Tần Tích Nguyệt nữa. Đợi một lát sau, hắn không trả lời vấn đề của Lâm Tịch, chỉ nói:
- Ta biết các ngươi đang lo lắng cái gì.
Biên Lăng Hàm khẽ nhíu mày, nàng cảm thấy thái độ của Trương Bình vô cùng lạnh lùng.
Lâm Tịch nghiêm mặt lại, nhìn Trương Bình, chân thành nói:
- Chúng ta chỉ muốn ngươi thật sự trở lại.
Tất cả mọi người đều hiểu tình cảm tha thiết và ý nghĩa trong câu nói của Lâm Tịch, đồng thời hiểu rằng sự trở về của Lâm Tịch cũng không chỉ là bao gồm Trương Bình trở về lãnh thổ Vân Tần như vậy.
Trương Bình trầm mặc một hồi, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Tịch, nói:
- Ta còn cần trở về núi Luyện Ngục một khoảng thời gian.
Lâm Tịch cảm thấy vô cùng vui mừng, nên hắn chỉ gật đầu mà không nói gì.
Trương Bình hơi mỏi mệt lấy tay xoa huyệt thái dương của mình, sau đó hắn ta hơi lạnh lùng nói:
- Núi Luyện Ngục vẫn chờ ta thay đổi, có những kẻ tù tội chờ được ta thả, có các đầy tớ chờ ta buông tha họ khỏi núi Luyện Ngục, không sống kiếp nô dịch và nô lệ cho núi Luyện Ngục nữa, nhưng họ cũng cần một nơi để an cư lập nghiệp, nên ta phải vừa làm vừa nghĩ... Nếu như đã trả giá nhiều như vậy để chiếm được núi Luyện Ngục, rồi đơn giản phá núi Luyện Ngục đi, ta sẽ không cam lòng, ít nhất phải khiến núi Luyện Ngục làm việc cho chúng ta.
Lâm Tịch nhìn Trương Bình, nói:
- Cách nghĩ của ngươi không có vấn đề, phương pháp tu hành và nơi tu hành không phân tốt xấu. Nếu Trương viện trưởng có thể dựa theo ý nguyện của mình để cải tạo học viện Thanh Loan, vậy ngươi cũng có thể dựa theo ý mình cải tạo núi Luyện Ngục.
Trương Bình không nói gì, chỉ vươn tay xuống, lấy ra một cái thùng kim loại màu hồng đen.
Sau đó hắn đẩy cái thùng này tới trước mặt Lâm Tịch.
- Đây là cái gì?
Lâm Tịch bất giác hỏi.
Trương Bình nhìn Lâm Tịch một cái, nói:
- Đây là ma biến cường đại hơn.
Tiếng nói của Trương Bình vẫn bình tĩnh và vô cùng hờ hững, nhưng lời này khi rơi vào trong tai đám người Lâm Tịch, lại khiến bọn họ đồng thời chấn động.
Lâm Tịch khẽ cau mày lên.
Hắn và đám người Cao Á Nam đã sớm nhìn thấy hai con Hỏa khôi đứng bên cạnh chiếc xe người kéo, cả hai đều có khí tức nặng nề, tản phát sức mạnh Thánh giai. Mặc dù chỉ có Trương Bình biết được chuyện gì đã xảy ra trong núi Luyện Ngục, bọn họ cũng không biết Trương Bình làm thế nào để giết chết tên đại trưởng lão cuối cùng của núi Luyện Ngục, cuối cùng đoạt được vương vị chưởng giáo núi Luyện Ngục. Nhưng khi nhìn thấy hai con yêu thú cường đại này, Lâm Tịch cũng không hỏi nhiều, bởi vì việc Trương Bình giấu đi một số thủ đoạn để bảo vệ tính mạng của mình là điều hoàn toàn có thể hiểu được. Tuy nhiên, sau khi nghe được những gì Trương Bình nói, Lâm Tịch lại trầm ngâm một hồi.
Sau một thời gian ngắn, hắn nhìn Trương Bình, chăm chú hỏi:
- Ta có thể tu tập sao?
Trương Bình vẫn tỏ ra lạnh lùng, nói:
- Ma biến của núi Luyện Ngục hiện nay là trụ cột của phương pháp ma biến này. Chỉ cần đã tu được ma biến, là có thể tu hành loại ma biến này.
Lâm Tịch nhìn hắn, ôn nhu hỏi:
- Vậy tại sao trước khi xảy ra thịnh hội ở Thiên Diệp quan, ngươi không nói cho ta biết? Hẳn ngươi cũng hiểu được nếu như ta tu được ma biến cường đại hơn, chúng ta sẽ có cơ hội chiến thắng chưởng giáo núi Luyện Ngục hơn.
- Bởi vì trong cái thùng này có một số đồ ăn đến từ vùng đất không thể biết, chỉ khi có dược lực bên trong đồ ăn này, mới có thể tu hành ma biến mạnh hơn.
Trương Bình nói:
- Cũng chỉ có người tu hành được ma biến núi Luyện Ngục mới có thể tiếp nhận dược lực bên trong. Trước khi xảy ra thịnh hội ở Thiên Diệp quan, ta không thể lấy được số thức ăn bên trong Thiên Ma ngục nguyên để đưa cho ngươi được.
Nghĩ đến việc vừa rồi mình đã nghi ngờ Trương Bình, Lâm Tịch muốn nói xin lỗi. Nhưng nghĩ tới quan hệ trước kia của mình và Trương Bình, cho dù là vừa rồi đã hỏi theo kiểu chất vấn, có lẽ cũng không cần nói lời xin lỗi, nên trong lúc nhất thời, hắn hơi cảm thấy giật mình.
Trương Bình cũng không nói gì, sau đấy lấy tay đưa trong ngực của mình.
Lâm Tịch hơi sững sờ.
Tần Tích Nguyệt và đám người Cao Á Nam cũng nhìn nhau, nhìn thấy sự khiếp sợ trong mắt đối phương.
Hiển nhiên Trương Bình đang muốn lấy một thứ gì đó trong áo ra ngoài.
Chỉ là hiện giờ Trương Bình đã là chưởng giáo núi Luyện Ngục, rốt cuộc là vật gì mà quý trọng đến mức hắn phải giấu kỹ trong lồng ngực mình như vậy.
Trương Bình đưa tay ra ngoài.
Trong lòng tay của hắn đang có một quyển da trâu nhỏ.
Sau đó, hắn đưa quyển da trâu nhỏ này cho Lâm Tịch.
Lâm Tịch biết quyển da trâu nhỏ này không phải là vật tầm thường, nên không khỏi cảm thấy nghiêm nghị. Hắn nhận lấy cuốn da trâu này, cẩn thận mở ra.
Mới chỉ nhìn lướt qua nội dung được viết trên quyển da trâu này, sắc mặt hắn nhất thời thay đổi, hai tay bỗng căng cứng.
Một luồng hồn lực chấn động ra ngoài, cho thấy hiện giờ Lâm Tịch rất rung động.
- Là cái gì?
Biên Lăng Hàm bất giác lên tiếng hỏi.
Lâm Tịch chưa trả lời câu hỏi của nàng ngay, mà hít một hơi thật sâu, rồi ngẩng đầu nhìn Trương Bình, hỏi với giọng điệu không thể tin được:
- Thế gian này lại có phương pháp tu hành như vậy sao?
- Nếu Vân Tần có phương pháp dung hồn, hút lấy sức mạnh của Yêu thú trở thành sức mạnh của mình, vậy thế gian này có phương pháp tu hành hấp thu nguyên khí của người tu hành khác cũng không phải là điều khó hiểu.
Trương Bình trông càng mỏi mệt hơn, lấy hai tay xoa huyệt thái dương của mình.
Tất cả mọi người đều hiểu được điều gì đó thông qua mấy câu nói chuyện ngắn ngủi giữa Trương Bình và Lâm Tịch, tất cả đều cảm thấy rung động và khiếp sợ.
- Chẳng lẽ đây là một phương pháp tu hành có thể hút lấy sức mạnh trong cơ thể người tu hành trở thành sức mạnh của mình?
Khương Tiếu Y khiếp sợ nói:
- Năm xưa Nghê Hạc Niên có thể vô địch cả thành Trung Châu là vì lão ta có thể mạnh mẽ dùng hồn lực quán chú vào cơ thể đối thủ, sau đó giết chết đối thủ, bởi vì hồn lực mỗi người đều khác nhau, không thể dung hòa được. Một người tu hành, làm sao có thể hấp thu hồn lực của người khác?
- Chưa chắc là hồn lực.
Trương Bình cúi thấp đầu, nói:
- Hồn lực có thể là do nhiều sức mạnh nhỏ hơn ngưng tụ tạo thành, phương pháp tu hành này chính là hấp thu một phần sức mạnh bổn nguyên ở bên trong.
- Dĩ nhiên... đối với người tu hành bình thường, loại sức mạnh này cũng như một chất độc vậy, dược tính mạnh đến mức người bình thường không thể tiếp nhận được.
Sau khi dừng lại một hồi, Trương Bình nói tiếp:
- Nhưng người tu hành đã chân chính tu luyện qua ma biến lại có thể thừa nhận được một số loại sức mạnh mang tính ăn mòn, cuối cùng chuyển hóa thành sức mạnh để mình sử dụng. Cũng có thể nói, tất cả phương pháp tu hành trước kia của núi Luyện Ngục, bao gồm ma biến mạnh mẽ hơn này, đều là công cụ phục vụ cho phương pháp tu hành này. Đây mới thực sự là "ma"! Ngày xưa, những gì mà dòng họ Thân Đồ lấy được trong Thiên Ma ngục nguyên cũng chỉ là một phần rất nhỏ, mang tiếng lừa người!
Những lời Trương Bình vừa nói quả thật không khác gì nói một người đã thực sự vô địch cả thế gian như chưởng giáo núi Luyện Ngục trước kia là kẻ lừa đảo, thật sự là vô cùng cuồng vọng. Nhưng đối với những người vừa mới nghe qua phương pháp tu hành khủng khiếp này, họ chỉ cảm thấy lạnh lẽo và kinh hãi, căn bản không cảm thấy những gì Trương Bình vừa nói là cuồng vọng.
- Môn phương pháp tu hành này có thể trực tiếp hút lấy nguyên khí trong cơ thể đối phương? Kể cả khi đang chiến đấu?
Khương Tiếu Y thở mạnh một cái, nhìn Trương Bình nói:
- Là trực tiếp bổ sung hồn lực của mình? Hay là giúp cho tu vi tăng lên?
- Một phần sẽ bổ sung hồn lực, một phần giúp tăng tu vi lên.
Trương Bình vẫn lạnh lùng nói:
- Khi giết chết đối phương, vào khoảng khắc ý thức của đối phương mơ hồ, phương pháp tu hành này mới có thể hấp thu một phần sức mạnh của đối phương. Hoặc có thể nói là hấp thu ý thức của đối phương vậy.
Sắc mặt Khương Tiếu Y tái nhợt, nói:
- Vậy không phải là liên tục giết chết người tu hành để không ngừng tăng tu vi của mình lên sao?
Trương Bình gật đầu, nói:
- Lý lẽ đúng là như vậy. Nhưng khi nãy ta đã từng nói bên trong có một số sức mạnh như độc tố, thân thể cần phải thừa nhận mới được. Hấp thu quá nhiều sẽ chết. Cho nên, phương pháp tu hành này cũng có hạn chế, cần có thời gian để tiêu hóa một số sức mạnh không có lợi cho thân thể. Cho nên, phương pháp tu hành này cũng giống như là đan dược có thể không ngừng tăng tu vi lên, chứ không giống đan dược của học viện Thanh Loan chúng ta, chỉ có thể tăng lên cấp Quốc sĩ là ngừng. Nếu như sử dụng phương pháp tu hành này, tốc độ tu hành sẽ nhanh hơn bình thường vài lần.
Lâm Tịch hít một hơi thật sâu, không nhìn vào trong quyển da trâu nhỏ này nữa, quay đầu sang nhìn Khương Tiếu Y, nói:
- Đơn giản mà nói, nếu như vào lúc bình thường, người tu hành có thể sống sót qua các cuộc chiến đấu, rồi sống thêm hai mươi năm, vậy họ có thể trở thành Thánh sư. Nhưng nếu tu hành phương pháp này, sợ rằng chỉ cần bốn hoặc năm năm là sẽ thành Thánh sư.
Nghe thấy những gì Lâm Tịch nói, không chỉ riêng sắc mặt Khương Tiếu Y tái nhợt, mà những người khác cũng cảm thấy rét lạnh không thôi.
Nếu như chỉ cần bốn hoặc năm năm là trở thành Thánh sư, vậy đây là việc kinh khủng như thế nào cơ chứ?
Phương pháp tu hành này thật quá khủng khiếp.
- Phương pháp tu hành này tên là gì?
Tần Tích Nguyệt bất giác lên tiếng, nhìn Trương Bình hỏi.
Đây là lần đầu tiên nàng chủ động hỏi Trương Bình, nên cả người Trương Bình bỗng nhiên run lên một cái, xung quanh thân thể có một luồng khí tức màu đen dao động, tản phát ra xung quanh.
- Phương pháp tu hành này tên là Thành Ma.
Trương Bình nhìn nàng, nói.
Cao Á Nam nhìn Lâm Tịch một cái.
Lâm Tịch hiểu ý Cao Á Nam.
Mặc dù trong lòng còn rất nhiều hiềm nghi, tỷ như vì sao bên ngoài lại có nhiều dân chúng Vân Tần đi theo đội ngũ núi Luyện Ngục này như vậy, nhưng hiện giờ hắn lại cảm thấy như Cao Á Nam, có lẽ nên cho Tần Tích Nguyệt và Trương Bình một khoảng thời gian riêng.
Cho nên, hắn gật đầu đối với Trương Bình và Tần Tích Nguyệt, rồi cùng với mấy người Cao Á Nam rời khỏi thần điện này.
Trong thần điện kim loại màu hồng này, chỉ còn có Trương Bình và Tần Tích Nguyệt.
← Ch. 784 | Ch. 786 → |