← Ch.786 | Ch.788 → |
Tần Tích Nguyệt không né tránh, nhưng tay của Trương Bình lại dừng lại, rơi xuống.
Đây chỉ là một động tác rất nhỏ, người bình thường chậm chí khó cảm thấy, nhưng trong cảm giác người tu hành, động tác như vậy thật quá rõ ràng.
- Ta không muốn bị bố thí.
Trương Bình nhìn đầu ngón tay của mình, nói.
Tần Tích Nguyệt nhìn hắn với thần sắc phức tạp, thấp giọng:
- Cảm ơn ngươi đã cho chúng ta chút thời gian.
Trương Bình trầm mặc không nói, chậm rãi lui về sau, ngồi xuống.
- Còn cần bao nhiêu thời gian?
Âm thanh của hắn hơi trống rỗng, giống như tiếng gió bên ngoài thần điện:
- Cả đời sao?
Tần Tích Nguyệt hơi đau lòng nói:
- Rốt cuộc ngươi đã trải qua những chuyện gì ở núi Luyện Ngục... Tại sao ngươi trông như đã mất hết sức sống vậy?
- Một cơn ác mộng vĩnh viễn khiến người ta không muốn nhớ tới, cho dù đã tỉnh rồi, cơn ác mộng ấy vẫn còn.
Trương Bình hờ hững nói.
- Nếu như ngươi đã coi ta là động lực giúp ngươi còn sống.
Tần Tích Nguyệt lấy hết can đảm trong lòng mình, cắn đôi môi xinh đẹp, nhìn Trương Bình nói:
- Vậy ít nhất hai chúng ta phải giống như Lâm Tịch và Cao Á Nam, có thể thấy được nội tâm đối phương, có thể đọc hiểu được suy nghĩ đối phương.
Trương Bình trầm mặc một hồi, rồi nói:
- Không phải mỗi người đều là Lâm Tịch.
- Ngươi hiểu nhầm ý ta.
Tần Tích Nguyệt chăm chú nhìn hắn. Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, cũng hi vọng Trương Bình có thể thấy rõ nội tâm nàng.
- Ta cảm thấy Lâm Tịch tốt, nhưng không phải vì thế mà ta chỉ tiếp nhận Lâm Tịch. Ta chỉ là cảm thấy hai người nếu như ở chung một chỗ, vậy ngoại trừ sự hấp dẫn đôi bên ra, còn phải hiểu được đối phương. Ngươi chỉ vì tình cảm của mình mà dám đi tới núi Luyện Ngục, đạt được thành tựu như vậy, hầu hết các cô gái đều cảm động vì dũng khí và tình ý của ngươi, ta cũng không ngoại lệ... Tu vi và thân phận hiện giờ của ngươi cũng sẽ khiến rất nhiều cô gái ngưỡng mộ, nếu như câu chuyện của ngươi truyền lưu trong thành Trung Châu, ta tin tưởng một khi ngươi tới thành Trung Châu, sẽ có rất nhiều cô gái ưu tú yêu ngươi. Nhưng hiện giờ đứng trước mặt ngươi, ta lại cảm thấy hơi xa lạ, càng xa lạ hơn hồi chúng ta còn ở học viện Thanh Loan, không biết tại sao, có lẽ vì những chuyện ở núi Luyện Ngục. Cho dù ta muốn tiếp nhận ngươi, nhưng ngươi lại đang cự tuyệt, không muốn ai tiến vào nội tâm của ngươi.
- Ngoài ra, ngươi thật sự hiểu được ta sao?
Tần Tích Nguyệt đi tới trước vài bước sau đó ngẩng đầu nhìn đôi mắt đang cụp xuống của Trương Bình, mái tóc đen trên đầu nàng khẽ rũ xuống hai vai, đôi môi đỏ mộng cất tiếng:
- Ngươi cảm thấy phải có địa vị cao mới có thể xứng đôi với ta... Nhưng ngươi có nghĩ rằng sau khi ra ngoài học viện lịch lãm, ta đã quyết liệt với Tần gia, rồi xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tần gia không còn nhận ta, mà ta cũng không còn là tiểu thư thiên kim của Tần gia nữa. Nguyên nhân khiến ta làm như vậy là vì ta không muốn nghe theo ý nguyện phụ thân ta, phải gả cho những người có địa vị cực cao. Ta không muốn thân phận và quyền thế, ta chỉ muốn một người thật sự hiểu ta, có thể giúp ta vui vẻ. Bây giờ ngươi đã trở thành chưởng giáo núi Luyện Ngục, đây là sự thật khó thay đổi được. Ta không biết điều này tốt hay xấu, nhưng ít ra ta không muốn bởi vì thế mà ta càng cảm thấy ngươi xa lạ, thậm chí cảm thấy ngươi là một chưởng giáo núi Luyện Ngục vô cùng đáng sợ, đứng đối diện ngươi mà cảm thấy khẩn trương và sợ hãi.
Tần Tích Nguyệt là cô gái rất kiên cường, nhưng trải qua nhiều chuyện tích lũy trong lòng như vậy, nàng không khỏi cảm thấy ủy khuất, hốc mắt ửng đỏ:
- Có phải ta yêu cầu như vậy là quá cao hay không?
Trương Bình trầm mặc một hồi, sau đó nhẹ giọng nói:
- Ta sẽ thử thật sự hiểu ngươi, đồng thời giúp ngươi thực sự hiểu ta.
...
Thần điện được làm từ những sợi xích màu hồng tím dần bị tuyết trắng bao phủ, biến thành màu trắng, dường như dung hợp với cả trời đất mênh mông.
Ở bên ngoài, Lâm Tịch và đám người Khương Tiếu Y đã sớm ngừng đùa giỡn.
Nhìn Trương Bình và Tần Tích Nguyệt sánh vai từ bên trong thần điện bước ra ngoài, Lâm Tịch cảm thấy thật ấm áp.
Mặc dù giữa Trương Bình và Tần Tích Nguyệt hiển nhiên còn có khoảng cách, Trương Bình tựa hồ đã quên đi cách cười, nhưng hai người có thể cùng nhau ra ngoài như vậy, hắn cảm thấy đó là một sự khởi đầu tốt. Mỗi một lần gặp lại đều là kỷ niệm đáng giá và đáng quý trọng.
Trương Bình cùng với Tần Tích Nguyệt đi tới trước đám người Lâm Tịch, sau đó Lâm Tịch và Trương Bình sánh vai đi ra một chỗ bên cạnh.
- Thế nào rồi?
Lâm Tịch nhẹ giọng hỏi.
Trương Bình cúi đầu nhìn đôi chân của mình bước lên đống tuyết, thản nhiên nói:
- Ta không hiểu nàng bằng ngươi.
- Đừng vội, từ từ sẽ được.
Lâm Tịch tươi cười, đôi mắt tràn đầy sự đau thương:
- Ta đã từng nói với Lý Khai Vân đừng bao giờ buông bỏ người con gái mình thích. Mặc dù hiện giờ hắn không còn ở bên cạnh Lãnh Thu Ngữ, nhưng hắn đã thật sự lấy được trái tim nàng rồi. Cho nên, ngươi ngàn vạn lần đừng có buông tha dễ dàng.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Tần Tích Nguyệt ở nơi xa, sau đó nhìn Trương Bình, hơi buồn buồn nói:
- Càng nghĩ đến Lý Khai Vân và Lãnh Thu Ngữ, ta càng hi vọng ngươi và Tần Tích Nguyệt có thể đến với nhau.
- Ngươi có nghĩ rằng nếu như ngay từ lúc bắt đầu, nàng đã thích ngươi, hoặc là thích một người như ngươi, thì sẽ như thế nào không?
Trương Bình ngẩng đầu, nhìn gió tuyết đằng trước, hỏi.
Đây là một câu hỏi rất sắc nhọn đối với Lâm Tịch. Lâm Tịch hơi ngẩn người, sau đó cẩn thận suy nghĩ một hồi, chân thành nói:
- Cho dù là bắt đầu, cũng không thể biết trước kết quả... Ngươi đã làm được kỳ tích là khống chế cả núi Luyện Ngục, ta tin chỉ cần ngươi không buông bỏ, ngươi sẽ nhận được lòng của nàng.
Trương Bình gật đầu, chậm rãi xoay người lại, nhìn về phương hướng thành Trung Châu.
Hắn lạnh lùng nhìn thành Trung Châu, sau đó nói;
- Lý Khai Vân và Mông Bạch là hai người bạn ta biết sớm nhất ở ven hồ Linh Hạ, cũng là hai người bạn tốt nhất... Mặc dù Địch Sầu Phi đã chết, nhưng trong đám kẻ thù đó, vẫn còn có hoàng đế Vân Tần. Ta muốn ở lại Vân Tần một thời gian, thấy hắn ta đi vào đường cùng rồi mới trở về núi Luyện Ngục.
- Ngươi muốn ở lại Vân Tần bao lâu thì cứ ở.
Lâm Tịch quay đầu nhìn hắn, nói:
- Nhưng mà có môn Thành Ma ngươi đã đưa cho ta, nếu như mọi việc thuận lợi... có lẽ sẽ không mất quá nhiều thời gian.
...
Thành Trung Châu được tuyết trắng bao phủ trông càng hùng vĩ hơn.
Hoàng đế Vân Tần đứng trong cung điện trên núi Chân Long, đưa lưng về phía cung nữ bị hắn ta nhốt, mắt nhìn thành Trung Châu.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn ta đã thích nói chuyện bên ngoài với cung nữ này. Có lẽ vì cung nữ này quá giống trưởng công chúa Vân Tần, hoặc là có lẽ vì trong hoàng cung này, hắn ta không còn người nào khác để nói chuyện.
- Một tiềm ẩn học viện Thanh Loan lại trở thành chưởng giáo núi Luyện Ngục? Càng cho thấy học viện Thanh Loan mạnh mẽ như thế nào sao?
Nghe thấy hắn ta nói những lời này, cung nữ khẽ cười, nhìn bóng lưng của hắn ta mà nói:
- Ngươi cảm thấy tin tức hoang đường này là do học viện Thanh Loan cố ý tung ra? Nhưng nếu như núi Luyện Ngục cũng truyền tin như vậy, sao có thể xác định được tin tức này là giả hay không?
- Cho dù tin tức này là thật, cho dù đây là một lần gặp gỡ lại, vậy thì như thế nào?
Hoàng đế Vân Tần thô bạo xoay người lại, thở mạnh:
- Có sao chứ?
Cung nữ này không cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn cười tươi hơn, nói:
- Xem ra ngươi vẫn chưa biết nguyên nhân gì khiến Lâm Tịch không đến thành Trung Châu ngay. Nhưng ít nhất ta lại biết chính phản ứng của các tướng lãnh biên quân phía nam mà ngươi đã cảm thấy quá đau đớn như vậy.
- Câm mồm!
Hoàng đế Vân Tần lại quát lớn một tiếng!
Vị cung nữ này không im lặng, ngược lại còn dùng ánh mắt đáng thương để nhìn hắn, cười cười:
- Ta không biết ngươi làm một hoàng đế như vậy có ích gì? Một ngày Lâm Tịch còn chưa đứng trước mặt ngươi, ngươi đều cảm thấy sợ hãi đau khổ. Ngươi còn muốn diễn kịch, đóng một vai không phải là mình... Ngươi có nghĩ rằng Lâm Tịch đang cho ngươi một cơ hội không? Nếu như ngươi tự giao ngôi vị hoàng đế ra, chân chính buông tha dã tâm, có lẽ hắn sẽ bỏ qua cho ngươi.
- Ngươi nói đúng, trẫm đúng là không nhịn được, trẫm không nên diễn trò nữa.
Hoàng đế Vân Tần bất giác tươi cười, nói:
- Nhưng hắn vẫn không dám tới đây giết trẫm, bởi vì hắn biết ở trong núi Chân Long này, trẫm có thể giết chết rất nhiều người.
...
Trong hậu viện ở trấn Đồng Lâm của Lâm Tịch, có một gốc cây mai rất bình thường.
Bên trong căn phòng đằng sau cây mai vàng này, có một đồ vật cao như gốc cây đằng, nhưng lại được bọc kín.
Sau thịnh hội ở Thiên Diệp quan, bởi vì Lâm Tịch cố ý không che giấu hành tung của mình, nên ngoại trừ những người tu hành Yêu tộc kia, có không ít người biết hắn ta luôn mang theo một kiện đồ vật.
Nhưng mặc dù có thể phát hiện Lâm Tịch luôn mang theo đồ vật này, chắc chắn sẽ không có ai ngờ bên trong đó lại là một con lão Hải yêu vương.
- Ngươi cảm thấy Thành Ma có thể hấp thu sức mạnh của loài yêu thú này?
Nam Cung Vị Ương nhìn chằm chằm vào con lão Hải yêu vương bị phong ấn một hồi, rồi mới nhìn Lâm Tịch hỏi.
Ngay lúc Lâm Tịch bước vào căn phòng này, nàng đã biết Lâm Tịch muốn làm gì.
- Nếu như Vân Tần có phương pháp dung hồn, cho thấy hồn lực của con người và yêu thú có điểm tương tựa nhau. Phương pháp Thành Ma này có thể hấp thu sức mạnh của người tu hành khác, ta nghĩ cũng có tác dụng với yêu thú.
Lâm Tịch nhìn con Hải yêu vương trước mặt, nói:
- Xét về tu vi hồn lực, con Hải yêu vương này còn mạnh hơn cả cô. Nếu như có thể hấp thu sức mạnh của nó, chúng ta sẽ trực tiếp đến thành Trung Châu nhanh hơn... Ta có thể thử một lần.
Nam Cung Vị Ương đã sớm nghe Lâm Tịch nói năng lực của Tướng Thần chính là cái gì cũng có thể thử một lần. Mặc dù nàng không hiểu ý của những lời này, nhưng ngay từ ban đầu nghe thấy lời này, nàng chỉ gật đầu rồi không nói thêm gì nữa.
- Cứ coi cái này là hóa công đại pháp đi!
Trường kiếm của Lâm Tịch từ sau lưng bay lên, biến thành vô số ánh sáng hoàng hôn, tạo thành những đóa hoa thủy tinh trong suốt thoắt ẩn thoắt hiện trong không trung, bao vây Hải yêu vương trong đó. Ngay nháy mắt sinh mệnh cuối cùng của con Hải yêu vương này biến mất, đồng thời cảm thụ được có một luồng nguyên khí trời đất xông vào trong cơ thể mình, Lâm Tịch bất giác cười cười, thầm nói trong lòng.
← Ch. 786 | Ch. 788 → |