← Ch.792 | Ch.794 → |
- Nếu như có gan, ngươi hãy bắt chước Ảnh Tử Thánh sư, đi ra ngoài quyết đấu với ta!
Lúc nói câu này, Lâm Tịch lại trầm giọng và hơi lạnh lẽo nói ra, nhưng cũng mang theo một phần khinh thường.
Chỉ là hoàng đế Vân Tần đang bị lửa giận điên cuồng bao phủ tâm tình, lại có thể nhận ra nhiều ý nghĩa sâu xa khác trong câu nói của Lâm Tịch.
Ban đầu hắn đã truyền tin Lâm Tịch buộc hắn thối vị cho toàn thành Trung Châu biết, khiến cả nửa thành Trung Châu trống không, khiến hầu hết người trong thành Trung Châu đều tụ tập trước cửa hoàng cung. Nhưng mặc dù Lâm Tịch đã dùng phương thức bạo lực để xuất hiện, tình cảnh ngàn vạn con dân thành Trung Châu nhào tới, mắng chửi hay vây công Lâm Tịch lại không diễn ra như hắn đã tưởng tượng.
Những lời vừa rồi của Lâm Tịch đã mơ hồ giễu cợt hắn ta không thể tiếp tục dựa vào sức mạnh dân chúng thành Trung Châu, chỉ có thể dựa vào sức mình.
Đồng thời, những lời Lâm Tịch vừa nói cũng đã khiến hắn hiểu được một chuyện: Đối với việc trời cao giận dữ đánh Văn Huyền Xu vào lễ tế thu năm ngoái, Lâm Tịch đã có suy đoán nhất định, mà suy đoán của Lâm Tịch đã rất chính xác rồi.
Hắn ta cứ tưởng rằng mình đã giận Lâm Tịch đến cực hạn.
Nhưng câu nói bao hàm cả khiêu khích lẫn khinh thường vừa rồi của Lâm Tịch, lại khiến cho lửa giận trong người hắn điên cuồng sinh trưởng, tựa như cỏ dại mùa xuân.
- Ngươi rất thông minh
Hoàng đế Vân Tần vô cùng tức giận nhìn Lâm Tịch, cười lạnh:
- Nhưng cho dù là Trương viện trưởng ngày xưa, cũng phải mượn sức mạnh của Trưởng Tôn thị mới có thể hoàn thành những chuyện hắn muốn làm. Ngươi cho rằng chỉ một mình ngươi có thể phá hủy cơ nghiệp mấy trăm năm của Trưởng Tôn thị ta?
Lâm Tịch nhìn hắn, bình tĩnh nói:
- Phá hủy cơ nghiệp mấy trăm năm của Trưởng Tôn thị không phải là ta, mà chính là ngươi.
- Nói chuyện như vậy thật không có nghĩa, khuôn mặt của ngươi cũng khiến trẫm chán ghét vô cùng.
Hoàng đế Vân Tần chậm xãi xoay người, đi dọc theo con đường lớn của hoàng thành:
- Nếu như ngươi dám giết trẫm, vậy hãy vào đi.
- Được.
Lâm Tịch trả lời một cách tự nhiên, sau đó đi về phía cửa cung.
Mặc dù mọi người đã hoàn toàn hiểu ý Lâm Tịch, nhưng nghe thấy Lâm Tịch trả lời dứt khoát như vậy, nhìn bóng người hắn đi về phía hoàng cung, phần lớn mọi người cảm thấy không thể tiếp nhận được.
Mười mấy quan viên Vân Tần từ cửa hoàng cung đi ra, ngăn trước người Lâm Tịch.
- Đừng cản ta.
Lâm Tịch nhìn những quan viên trông như thất hồn lạc phách này, chân thành nói:
- Các ngươi không ngăn ta được.
Phần lớn những quan viên này đều là quan văn, không phải là người tu hành. Nhưng có rất nhiều người tu hành đang đứng trong hoàng cung hiện giờ, nghe thấy những gì Lâm Tịch vừa nói, lại cảm thấy lạnh cả người, bởi vì bọn họ biết Lâm Tịch đang nói sự thật.
Khi còn là Đại quốc sư đỉnh phong, Lâm Tịch đã có thể giết chết Ảnh Tử Thánh sư. Hiện giờ đột phá đến Thánh sư, mà thành Trung Châu hiện giờ không còn ai như Nghê Hạc Niên, căn bản không có người tu hành nào có thể giết chết Lâm Tịch được.
- Để hắn đi vào.
Hoàng đế Vân Tần lên tiếng.
Khi hắn lên tiếng nói như vậy, tất cả quan viên Vân Tần đang ngăn cản trước mặt Lâm Tịch bỗng nhiên thấy hoa mắt. Khi cố gắng nhìn thật rõ lại, bọn họ nhìn thấy Lâm Tịch đã xuyên qua cửa cung, bước lên con đường lớn có màu vàng.
Hoàng đế Vân Tần chắp tay sau lưng, nhìn núi Chân Long xa xa.
Hắn đang cố gắng kiềm chế cơn giận của mình. Khi nghe tiếng bước chân từ sau truyền đến, hắn bắt đầu hoài nghi chẳng lẽ Tướng Thần thật sự là không gì không làm được?
Nhưng hắn nghĩ tới từng chuyện mình đã trải qua, không khỏi nhíu mày lại thật chặt.
- Tướng Thần cũng phải chết.
Hắn hơi mở to mắt, xoay người lại, hít thật sâu lấy không khí lạnh như băng bên trong hoàng cung. Sau đó, hắn ta chăm chú nhìn Lâm Tịch tựa như đang đứng bên trong một vùng biển màu vàng, thầm nói câu này.
Sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời.
Ngay nháy mắt hắn ngẩng đầu, một luồng khí tức bàng bạc từ trong cơ thể hắn xông ra, khuếch tán khắp bốn phương, thẩm thấu vào mặt đất màu vàng bên dưới.
Tất cả người trong thành Trung Châu gần như nín thở.
Vô số tia chớp màu vàng tự động xuất hiện ngay trước người hắn, rồi hội tụ thành một cây cột chớp màu vàng rất lớn, lấy hắn làm trung tâm, xông thẳng lên trời cao.
Trong nháy mắt này, hoàng đế Vân Tần vẫn cảnh giác cao độ.
Hắn cho rằng Lâm Tịch sẽ nhanh chóng ra tay.
Với tu vi Thánh sư hiện giờ, nếu như sử dụng ma biến, cho dù là dùng phi kiếm, Lâm Tịch vẫn có thể uy hiếp đến tính mạng hắn được. Thậm chí, rất có thể trên người Lâm Tịch còn có đồ vật lợi hại của học viện Thanh Loan.
Nhưng Lâm Tịch vẫn bình tĩnh đứng, mà thanh trường kiếm vẫn đang được nắm chặt trong tay.
Cột trụ tia chớp màu vàng xông thẳng lên trời cao, phá vỡ tầng tầng mây xanh, chiếu rọi cả bầu trời hoàng thành thành một màu vàng óng. Thân thể Lâm Tịch cũng bị nhuốm lấy bởi một màu vàng óng lấp lánh. Nếu như so sánh với con đường lớn màu vàng có thể dung nạp cả chín chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng năm xưa, hoặc là so sánh với cột trụ to lớn này, trông Lâm Tịch thật sự quá nhỏ bé.
Nhưng hắn vẫn bình tĩnh đối mặt, không hề cử động.
Dường như đang có một thần quốc huyền bí đang phủ xuống bầu trời bao la của hoàng thành Trung Châu.
Tất cả dân chúng trong thành Trung Châu đều có cảm giác như đang ở lễ tế thu năm ngoái, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Vô số tia chớp màu vàng tựa như thần tướng mặc giáp vàng, từ từ phiêu tán khắp không trung rộng lớn, sau đó đồng loạt phóng xuống đất như những ngọn núi nhỏ.
Xung quanh những đám mây lớn còn có tia chớp màu vàng bắt đầu xuất hiện.
Một tiếng nổ lớn vang lên, có một tia chớp màu vàng lao nhanh xuống.
Sau đó là vô số tia chớp khác.
Vô số tia chớp màu vàng rơi xuống bên dưới, tựa như mưa sa đang rơi.
Lòng tin và uy nghiêm một lần nữa xuất hiện trên khuôn mặt hoàng đế Vân Tần.
Trong vô số tia chớp như vậy, hắn cảm thấy cả thành Trung Châu đang hoảng sợ thần phục.
Hắn cảm thấy trong vô số tia chớp như vậy, khi dân chúng thành Trung Châu sợ hãi đến mức tưởng như trời cao đang tức giận, họ sẽ biết lựa chọn ai giữa hắn và Lâm Tịch.
Một tia chớp màu vàng rơi vào trên người hắn, rồi tan chảy như nước.
Vô địch sao?
Trong vô số tia chớp như vậy, ta mới là vô địch.
Hắn sung sướng nghĩ như vậy, nhìn Lâm Tịch.
Lâm Tịch đang đứng trên con đường lớn, không nhúc nhích.
Khi những tia chớp màu vàng đụng trúng người hắn rồi tan chảy như nước, hắn nhìn thấy có một tia chớp màu vàng rất to cũng đang từ trên đánh xuống, nhắm thẳng Lâm Tịch.
Lâm Tịch vẫn không nhúc nhích.
Nhưng trên người hắn lại bắt đầu tản phát ánh sáng màu vàng, không phải là sự phản xạ của tia chớp màu vàng bên ngoài, mà chính là thân thể hắn chủ động phát ra ánh sáng.
Một tia chớp màu vàng thô to đánh xuống người hắn.
Giống như có một dòng nước màu vàng giội xuống người hắn, dọc theo thân thể, rồi thấm sâu vào mặt đất.
Hoàng đế Vân Tần đang đợi cảnh tượng Lâm Tịch bị tia chớp màu vàng này đánh bay.
Nhưng hình ảnh vừa rồi lại chính là hình ảnh mà có nằm mơ hắn cũng không ngờ tới được.
Tim của hắn dường như ngừng đập, thời gian dường như đã ngừng lại.
Cả người hắn bắt đầu run rẩy, rồi co lại mãnh liệt.
- Sao có thể như vậy?
Khi vô số tia chớp đánh xuống như vậy, hắn đáng lẽ là đế vương mạnh nhất, nhưng cuối cùng lại như một đứa bé bị người lớn lừa gạt, lấy mất kẹo của mình, điên cuồng khóc lớn và la lên thật to.
...
Những tia chớp màu vàng vẫn đang từ trên trời cao đánh xuống.
Tiếng sấm khổng lồ che lấp đi tiếng thét chói tai và tiếng la khóc của hoàng đế Vân Tần.
Nhưng bởi vì Lâm Tịch đang đứng yên trên con đường lớn màu vàng, từ ban đầu đến bây giờ không hề di chuyển, nên khi vô số tia chớp màu vàng không ngừng đánh xuống, càng lúc càng có nhiều người nhìn thấy Lâm Tịch vẫn bình tĩnh đứng yên.
Càng nhiều người cảm thấy cả người Lâm Tịch được những tia chớp màu vàng bao phủ.
Các quan viên Vân Tần nhìn thấy hình ảnh này cảm thấy mơ hồ, tựa như thế giới mà họ biết đã bị lật ngược hoàn toàn.
Rất nhiều người hoàn toàn mất hết sức mạnh, ngã nhào trên đất.
Rất nhiều người không biết nên làm gì, chỉ biết khóc lớn.
Dưới tia chớp màu vàng, Lâm Tịch bình tĩnh nhìn hoàng đế Vân Tần run rẩy và khóc lớn.
Hắn rất hiểu tâm tình của hoàng đế Vân Tần bây giờ.
Những đồ vật mình cứ tưởng rằng đã là của mình, nhưng cuối cùng không phải như vậy, không có bất kỳ người nào chịu được tình cảnh này. Tựa như năm xưa ở trấn Lộc Lâm, sau khi tỉnh lại, hắn phát hiện thế giới mình vô cùng quen thuộc đã hoàn toàn biến mất, đó là một thế giới hoàn toàn mới, hắn cũng từng điên cuồng khóc hô như một người tâm thần.
Hơn nữa, người đánh vỡ thế giới của hoàng đế Vân Tần lại là người hắn ta hận nhất.
Hoàng đế Vân Tần tự nhận vũ khí mạnh nhất của mình là bản thân hắn, qua nhiều năm như vậy, đó cũng là một quan niệm thâm căn cố đế của thế giới này.
Nhưng hắn sẽ không thể nào ngờ được vũ khí của mình lại bị Lâm Tịch sử dụng để đối phó lại mình.
Đây chính là điều bí mật mà Lâm Tịch luôn che giấu cho đến tận bây giờ.
- Ta muốn giết ngươi!
Hoàng đế Vân Tần đang khóc la nhìn thấy Lâm Tịch bình tĩnh đứng, lập tức tru lên như dã thú. Hai tay của hắn đánh mạnh ra phía trước, có vài tia chớp màu vàng hội tụ ngay trước người hắn, xông tới Lâm Tịch.
Thân thể của hắn cũng theo tia chớp này mà điên cuồng xông tới chỗ Lâm Tịch.
Lâm Tịch bình tĩnh nhìn những tia chớp màu vàng kia chạm vào người mình, rồi tan chảy như một dòng nước.
Sau đó hắn bước tới trước, xuất kiếm.
Bàn tay phải của hoàng đế Vân Tần lập tức bị mũi kiếm sắc bén đâm thủng.
Khi kiếm khí lạnh thấu xương đâm thủng tay của mình, thân kiếm sắc bén chém đi máu thịt, tiếp tục xông tới trước, rồi đâm thẳng vào tâm mạch của mình, hoàng đế Vân Tần đã hoàn toàn mất đi lý trí mới dựa vào đau đớn để tỉnh táo lại.
Hồn lực trong người hắn điên cuồng bộc phát ra ngoài, khiến cả người hắn ta tựa như một tảng đá vừa được máy bắn đá bắn ra, bay ngược về sau.
Lâm Tịch nhíu mày, thả trường kiếm trong tay.
Nhưng hồn lực trong cơ thể hắn lại điên cuồng truyền vào trong phù văn trên thân phi kiếm.
Hắn đã là Thánh sư ngự kiếm chân chính.
Cho nên, kiếm của hắn ngược lại còn nhanh hơn chính bản thân hắn!
Đối mặt với uy hiếp của tử vong, hoàng đế Vân Tần rốt cuộc đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Khi ánh kiếm đã đâm rách lồng ngực hắn ta, tay trái của hắn liều lĩnh đánh mạnh vào phi kiếm đang tiếp tục xuyên qua lòng bàn tay phải của mình.
Keng!
Một âm thanh trầm thấp vang lên.
Phi kiếm của Lâm Tịch bị hắn đánh bay ra xa.
Nhưng cũng cùng lúc đó, một nửa bàn tay phải của hắn đã bị phi kiếm cắt xuống.
← Ch. 792 | Ch. 794 → |