← Ch.822 | Ch.824 → |
Lâm Tịch nhìn Lam đại tiên sinh và mấy con Hỏa khôi đang chậm rãi tiến tới chỗ mình, chân thành nói:
- Hiện giờ đúng là thương thế của chúng ta chưa hồi phục, nhưng cộng thêm ngươi, chúng ta vẫn có thể chạy thoát được.
Lam đại tiên sinh nhìn Lâm Tịch với ánh mắt thương xót, thở dài nói:
- Việc đã đến nước này mà ngươi chưa rõ sao? Ta giao Vong Tình kiếm ra, cũng chỉ vì không muốn mạo hiểm nữa. Hơn nữa, ngươi cũng hiểu rằng đối với người tu hành, thứ hấp dẫn họ nhất không phải là vào triều làm quan, mà chính là sức mạnh mạnh mẽ. Ngươi cũng tu ma biến, ngươi hiểu được sức mạnh này mạnh thế nào, mà hắn ta lại có thể tùy ý ban cho sức mạnh này, ta thật sự không biết sau này có ai có thể chống lại hắn được hay không.
- Người bình thường sẽ không thừa nhận.
Sau khi dừng một chút, Lam đại tiên sinh nhìn Lâm Tịch nói:
- Nhưng các ngươi cũng hiểu rõ rằng dù sao đây cũng là thời đại một người thống trị thế gian. Dù là Đại Mãng, Đường Tàng hay Vân Tần, trong những năm gần đây, người thống trị tất cả cũng chỉ là núi Luyện Ngục, học viện Thanh Loan hay chùa Bàn Nhược thôi. Chỉ cần có được những nơi tu hành như vậy, tất sẽ có cả thiên hạ. Trương Bình có thể nhận được truyền thừa người tu Ma bên trong Thiên Ma ngục nguyên, đó cũng là kết quả của vô số người trong núi Luyện Ngục lần lượt ngã xuống, người sau tiến tới giành lấy. Hắn có kỳ ngộ như vậy, thật không khác ma vương chuyển thế. Chỉ là một bộ giáp và một thân thể mạnh mẽ, hắn đã có thể trấn trụ cả thành Trung Châu, hiện giờ thế gian này còn có sức mạnh nào có thể ngăn cản hắn nắm cả thế giới trong tay mình?
- Ngươi là tiền bối của ta, nhưng những chuyện xưa ta thấy qua lại nhiều hơn ngươi.
Lâm Tịch nhìn Lam đại tiên sinh, lắc đầu nói:
- Ta hiểu ý của ngươi, ngươi bất kể ai là người thống trị thế gian này, ngươi chỉ muốn mình sống yên ổn là được rồi. Cho dù người đó có ác như thế nào, ngươi cũng cam chịu, thậm chí là để cho hắn tát vào má mình một cái, ngươi vẫn có thể bình thản đón nhận. Nhưng ngươi có nghĩ rằng nếu như kẻ thù của hắn đã chết rồi, vậy hắn còn cần người tu hành trên thế gian không? Ta thậm chí hoài nghi, người tu hành thời đại Tiên Ma biến mất là vì sau khi đạt được thắng lợi cuối cùng, Ma vương đã thôn phệ sức mạnh của những người tu hành còn lại, nhưng cuối cùng vẫn phải chết già... Sau khi hắn chết, thời đại người tu hành mạnh nhất tất sẽ biến mất.
- Mặc dù ngươi nói đúng, nhưng quá trình một thời đại biến mất lại rất dài.
Lam đại tiên sinh nhìn Lâm Tịch, chậm rãi nói:
- Hơn nữa, ta đã qua cái thời tuổi trẻ nhiệt huyết, ta không có ý định đi đánh bại một Ma vương. Ta dĩ nhiên biết nếu như Trương Bình không rời khỏi thành Trung Châu, các ngươi tuyệt đối sẽ không xuất hiện, nhưng ta luôn hoài nghi hắn ta đang lấy tâm thái mèo vờn chuột để đối xử với các ngươi.
Nói đến đây, âm thanh của ông ta bỗng ngưng bặt, khuôn mặt tái nhợt hẳn đi, bởi vì ông ta cảm thấy có một luồng kiếm ý lạnh thấu xương đột nhiên xuất hiện trong không khí rét lạnh.
Màn xe sau lưng An Khả Y bị chém làm đôi.
Sắc mặt của Lâm Tịch tái nhợt, tay phải chậm rãi vươn trên không trung, phảng phất như đang đẩy một tòa núi lớn đi. Ống tay áo làm bằng bông vải của hắn ta trong nháy mắt xuất hiện vô số vết nứt, đồng thời có một luồng ánh kiếm trực tiếp biến mất ngay trước mặt hắn.
Lam đại tiên sinh cảm thấy sợ hãi, tốc độ một kiếm này của Lâm Tịch đã vượt ra khỏi dự đoán của ông ta. Trong cảm giác của ông ta, một kiếm này của Lâm Tịch thoắt ẩn thoắt hiện, tựa như những giọt mưa đang rơi vậy. Mà uy lực của một kiếm này của Lâm Tịch cũng vượt xa dự đoán của ông ta, uy lực như vậy khiến ông ta phải chú ý tới ẩn ý của Lâm Tịch.
Một kiếm này của Lâm Tịch đồng thời đã được quán chú toàn bộ sức mạnh, như vậy sau khi bỏ chạy, những con Hỏa khôi kia không thể cảm giác được hơi thở của hắn.
Lâm Tịch đã là Thánh sư, thân kiêm tuyệt học của học viện Thanh Loan, chùa Bàn Nhược, thậm chí là của núi Luyện Ngục. Nếu như thương thế hoàn toàn khôi phục, Lâm Tịch tất nhiên có thể sánh ngang với những Thánh sư tuyệt thế như Cốc Tâm Âm, Văn Nhân Thương Nguyệt. Chiêu kiếm này của Lâm Tịch đã được sử dụng toàn lực, Lam đại tiên sinh tất nhiên không dám cứng rắn đón lấy.
Ngay khi ánh kiếm của Lâm Tịch vừa mới xé rách màn cửa xe ngựa, Lam đại tiên sinh đã chủ động cúi thấp hai đầu gối của mình xuống. Có hai luồng bông tuyết từ dưới chân của ông ta phóng ra ngoài, cả người thối lui về sau với một tốc độ khủng khiếp, để lại vô số tàn ảnh đằng trước. Cùng lúc đó, có một ánh kiếm màu đen từ trong ống tay áo của ông ta bay ra, chấn động một cách kỳ dị, vẽ thành hơn trăm bóng kiếm trong không trung.
Mặc dù phi kiếm Vong Tình mạnh nhất học viện Thanh Loan không còn ở trong tay ông ta, nhưng dù sao ông ta cũng từng là Thánh sư ngự kiếm mạnh nhất học viện Thanh Loan. Tuy chỉ dùng một thanh phi kiếm của núi Luyện Ngục, nhưng kiếm ý của Vong Tình kiếm lại được ông ta thể hiện một cách trọn vẹn. Vô số kiếm khí chấn động khiến nguyên khí trong trời đất phải thay đổi. Trong cảm giác của ông ta, thế giới trước mặt đã biến thành vô số pha lê trong suốt.
Một tiếng vang nhỏ xuất hiện.
Ánh kiếm của Lâm Tịch xuyên qua thế giới đã biến đổi trong cảm giác ông ta, chính xác đâm trúng tim Lam đại tiên sinh.
Sắc mặt của Lam đại tiên sinh tái nhợt hẳn đi.
Ông ta vốn là một trong những người theo đuổi Trương viện trưởng, từng cùng với Trương viện trưởng trải qua vô số trận chiến, tất nhiên rất hiểu rõ cũng như ấn tượng sâu sắc về thiên phú Tướng Thần. Nhưng ông ta chưa bao giờ chiến đấu với Trương viện trưởng, mà Trương viện trưởng đã rời khỏi thế gian quá lâu, nên cho đến khi ánh kiếm của Lâm Tịch khóa chặt thân vị của ông ta, ông ta mới phát hiện mình đã phạm phải một sai lầm mà đáng ra không nên mắc phải!
Thần sắc sợ hãi xuất hiện trong mắt ông ta, lồng ngực trực tiếp lõm xuống. Không khí trong phổi và hồn lực trong cơ thể đồng thời áp súc ngay miệng ông ta, tạo thành một quả cầu màu vàng như thực chất.
"Phốc!"
Ngay khi ánh kiếm của Lâm Tịch đâm rách quần áo ông ta, quả cầu màu vàng đó đã đánh mạnh vào phi kiếm của Lâm Tịch.
Phi kiếm của Lâm Tịch tà tà lui về sau, nhưng trước đó đã tạo thành vết thương trên ngực và bụng của Lam đại tiên sinh. Cuối cùng, thanh phi kiếm này va chạm với mặt đất, khiến tuyết bắn lên cao, cuối cùng bay trở về trước người Lâm Tịch.
Vết thương của Lam đại tiên sinh cũng không sâu, nhưng khi phun ra quả cầu màu vàng như thực chất kia, ngực phổi của ông ta đã bị thương nghiêm trọng. Khi thanh phi kiếm đó trở về trước người Lâm Tịch, ông ta đã phải phun ra một ngụm máu tươi.
Lâm Tịch cầm lấy thanh phi kiếm đang lơ lửng trước mặt mình, hắn ho nhẹ một cái, cả người bỗng nhiên lạnh đi.
Khi nhận thấy ý chí của Lam đại tiên sinh sẽ không thay đổi, hắn đã nhân lúc Lam đại tiên sinh còn mải mê nói chuyện với mình, lập tức điều động hồn lực trong cơ thể, tung ra một kiếm tuyệt mạnh. Nhưng dù sao Lam đại tiên sinh cũng không phải là Thánh sư ngự kiếm bình thường, một kiếm này của hắn chỉ khiến Lam đại tiên sinh bị thương nặng, chứ không thể giết chết Lam đại tiên sinh được.
Hiện giờ đã có hai con Hỏa khôi lướt qua người Lam đại tiên sinh. Mặc dù Lâm Tịch cũng như vô số người tu hành khác trên thế gian này, căn bản không biết Trương Bình đã sử dụng phương pháp nào để khống chế Hỏa khôi, nhưng chỉ dựa vào việc có hai con Hỏa khôi dừng lại bảo vệ Lam đại tiên sinh, Lâm Tịch đã có thể khẳng định ngoài việc tuyệt đối trung thành với mệnh lệnh của Trương Bình ra, mấy con Hỏa khôi này còn có trí khôn tương tự con người.
- Tách ra trốn.
Lâm Tịch không hề cảm thấy vui sướng khi đã làm bị thương người từng được coi là Thánh sư ngự kiếm mạnh nhất học viện, mà là ho nhẹ một cái rồi nói.
- Ta mang Lâm Tịch đi.
Nam Cung Vị Ương bình tĩnh gật đầu.
Nàng chưa bao giờ sợ hãi chiến đấu, nhưng nàng biết trong tình huống mình bị trọng thương chưa hồi phục, nàng căn bản không thể giết chết một con Hỏa khôi có sinh lực vô cùng mạnh mẽ như vậy được. Dựa vào kinh nghiệm chiến đấu với những con Hỏa khôi lúc trước, nàng có thể khẳng định thực lực của một con Hỏa khôi thậm chí còn mạnh hơn Thánh sư bình thường.
Hiện giờ học viện Thanh Loan chưa thể đối phó với Trương Bình được, nhưng nguyên nhân lớn nhất trong đó chính là học viện chưa tìm được cách phá tan tổ hợp Trương Bình, Hỏa khôi và khôi lỗi Thánh sư.
- Chúng ta có thời gian, nhưng thời gian không nhiều lắm.
Nhưng ngay lúc này, An Khả Y nãy giờ im lặng bỗng nhiên nhỏ giọng nói.
← Ch. 822 | Ch. 824 → |