← Ch.853 | Ch.855 → |
Giới hạn sức mạnh mà người tu hành thế gian này có thể hiểu được, thật ra cũng chỉ đến Thánh sư.
Mặc dù trong trận chiến Thiên Diệp quan, có rất nhiều người từng thấy chưởng giáo núi Luyện Ngục và Nghê Hạc Niên ra tay, nhưng cho dù là chưởng giáo núi Luyện Ngục cũng không thể sử dụng hết sức mạnh trong cơ thể mình, nên người tu hành thời đại này, có thể nói là chưa hoàn toàn hiểu được sức mạnh thật sự của Đại thánh sư.
Trong trận chiến thành Trung Châu năm ngoái, Trương Bình chủ yếu vẫn dựa vào bộ áo giáp và thân thể mạnh mẽ của mình, nhưng cho tới mùa xuân năm nay, khi bắt đầu tiêu diệt toàn bộ phía bắc đế quốc Vân Tần, hắn đã không cần dựa vào bộ giáp đó nữa.
Chiến lực của hắn và Lâm Tịch đã vượt qua sự hiểu biết của người tu hành, nên không có ai biết được chiến lực của hắn rốt cuộc đã đạt đến trình độ nào, ngay cả Cốc Tâm Âm và Nam Cung Vị Ương, thậm chí là Lâm Tịch, cũng không biết giữa Trương Bình và Lâm Tịch, rốt cuộc là ai mạnh hơn ai.
Bởi vì trong thế giới người tu hành hiện nay, còn chưa xuất hiện trận chiến giữa những người tu hành có cảnh giới cao hơn chưởng giáo núi Luyện Ngục.
Trừ khi thật sự quyết đấu với nhau, nếu không, sẽ không có ai biết được sau khi đạt đến cảnh giới Đại thánh sư, sự khác biệt giữa Đại thánh sư và phần còn lại của thế giới tu hành sẽ như thế nào.
...
Trong một động quật nào đấy ở vùng đất hoang vu, một mùi thuốc nồng nặc đang tản phát ra khắp nơi. Không giống cảnh tượng khói thuốc từ các bình thủy tinh phun ra bên ngoài như những nơi tu hành khác, ở đây còn có cảnh tượng các dụng cụ chế thuốc tự động bài xuất một sốt tạp chất không cần thiết.
An Khả Y đang làm việc ở đây, vẻ mặt chuyên chú và nghiêm túc vô cùng.
Trước mặt nàng hiện giờ là một bình thử bằng thủy tinh, bên trong có một loại máu màu đen tựa hồ không bao giờ thay đổi, nhưng lúc này lại đang tách ra thành một màu đen sẫm và một màu máu tươi.
Hai màu sắc này cùng hiện trong một bình thủy tinh, sau đó An Khả Y lại khẽ lay động, giúp cho giọt máu màu đen kia càng phân giải nhanh hơn, tạo thành những sợi tơ màu đen và màu đỏ quấn lấy nhau.
Cốc Tâm Âm nhìn vào hai thứ màu sắc rất mờ ảo này, nhẹ giọng hỏi An Khả Y đã dừng lại:
- Thế nào rồi?
An Khả Y dường như còn đang suy nghĩ, khi nghe thấy Cốc Tâm Âm hỏi, khuôn mặt nàng lại trở nên hơi xấu hổ và kích động.
- Phương pháp và cách nghĩ của ngươi là đúng, mà cách thức ta thực hiện ngay từ đầu đã sai.
Giọng nói của nàng vẫn như một học sinh đang đi học, nhưng càng lúc lại càng dồn dập:
- Người tu hành thời đại Tiên Ma căn bản cũng không chế tạo được dược vật hóa giải ma biến, ta muốn trực tiếp chế tạo ra dược vật đó vốn là chuyện không thể nào.
Cốc Tâm Âm khẽ mỉm cười, chân thành nói:
- Cũng không phải là không có khả năng, mà là tỷ lệ thành công quá thấp. Dù sao đúng như những gì Lâm Tịch đã nói, thời đại khác nhau, văn minh khác nhau, mà phương pháp tu hành và lĩnh ngộ của chúng ta lại không bằng thời đại kia. Tuy nhiên, đối với việc nghiên cứu dược lý, rất có thể chúng ta đã hơn họ. Dù sao chỉ dựa vào mấy chục năm Trương viện trưởng đến học viện Thanh Loan, thành tựu trong dược lý của chúng ta đã vượt qua mấy trăm năm trước.
An Khả Y lại như đang suy nghĩ.
Cốc Tâm Âm bất đắc dĩ ho nhẹ một cái, hỏi:
- Sau đấy thì sao?
An Khả Y trả lời hắn:
- Cho nên, ta đã dựa theo suy nghĩ của ngươi, cố gắng thay đổi phương hướng. Ta nghĩ rằng nếu như không thể luyện chế ra giải dược ma biến, vậy có phải nên cố gắng nâng cao dược lực hiện có của mình, hoặc là tách nó ra hay không.
Cốc Tâm Âm nhất thời ngơ ngẩn, nói:
- Tựa như là trên một mảnh đất đang trồng hoa cải, ngươi sẽ lấy một khu vực để trồng lúa ư?
An Khả Y suy nghĩ tới ví dụ của Cốc Tâm Âm, rồi gật đầu, nói:
- Cũng chính là ý này, với tu vi của Lâm Tịch hiện giờ, chắc sẽ có tác dụng.
- Vậy là ngươi đã luyện chế được giải dược này?
Cốc Tâm Âm hít sâu một hơi, nụ cười trên khuôn mặt của hắn đã hoàn toàn biến mất. Hắn nhìn An Khả Y và chai thuốc hai màu kia, tập trung hỏi.
An Khả Y nhìn hắn, gật đầu.
Cốc Tâm Âm sửng sốt hồi lâu, sau đấy mới thở ra một hơi, nhìn An Khả Y nói:
- Trương viện trưởng và Hạ phó viện trưởng quả nhiên không nhìn lầm, ngươi đúng là một thiên tài.
An Khả Y cảm thấy mình không xứng với danh hiệu thiên tài này, nên nàng hơi xấu hổ, không khỏi cúi đầu xuống, rồi thấp giọng nói:
- Điều quan trọng nhất là điểm xuất phát. Đối với tu vi Lâm Tịch hiện nay, ma biến chính là một vật dơ bẩn nhất. Mà làm sao ngươi lại nghĩ được điều này? Tại sao là cùng tồn tại mà không phải là hủy diệt?
- Sau khi từ Đường Tàng trở về, ta đã nghĩ thông suốt nhiều thứ. Hơn nữa, trong hành trình thần nguyên băng tuyết vừa rồi, ta đã hiểu được nhiều hơn. Thần nguyên băng tuyết có một loại yêu thú màu trắng, thực lực bất phàm, số lượng khổng lồ, vừa thấy người tu hành sẽ muốn giết chết ngay. Trog ánh mắt người tu hành, loại yêu thú giống như một thanh kiếm, không có mũi hay mắt này nhất định rất xấu xí. Nhưng theo chỉ dẫn của Trương viện trưởng cho chúng ta, ngài ấy lại thấy chúng nó thật đáng yêu. Thật sự như vậy, tốt hay xấu cũng chỉ là do góc nhìn của con người khác nhau.
Cốc Tâm Âm nhìn An Khả Y, chậm rãi nói.
An Khả Y có thể hiểu được, nên nàng gật đầu, nói:
- Tựa như trong vùng đất hoang vu này có rất nhiều thứ, chúng vô cùng khả ái.
- Nếu như Lâm Tịch có thể lợi dụng giải dược mà ngươi luyện chế, ngăn cách trong người mình ra thành một nơi khác biệt, hoặc là trực tiếp bức số dược vật ma biến còn sót lại trong người vào một chỗ, mà giải dược của ngươi cũng chỉ là ngăn cách ra, chứ không phải hủy diệt hoàn toàn, vậy hắn sẽ biến thành cái gì đây?
Cốc Tâm Âm nhìn An Khả Y, khẽ mỉm cười, rồi lắc đầu thở dài:
- Nửa ma nửa tiên? Hay là tiên ma nhất thể?
...
Trong khi Cốc Tâm Âm và An Khả Y bị một mùi thuốc nồng đậm bao phủ, trong căn phòng dành riêng cho Trương Bình được chế tạo xa xỉ không khác gì hoàng cung, một mùi hương nhàn nhạt cũng đang tỏa quanh.
Nơi phát ra mùi hương đó chính là một bình ngọc trước mặt hắn.
Bình ngọc này chính là dung dịch được chế luyện từ hoa Ma Nhãn, bởi vì được chế luyện vô cùng cẩn thận và được chưng cất rất nhiều, nên bản thân dung dịch này lại có một màu như pha lê.
Sản lượng hoa Ma Nhãn của Thiên Ma quật rất nhiều. Trong quá khứ, mặc dù một bình ngọc này cũng phải cần đến mấy ngàn cân hoa Ma Nhãn mới có thể chế tạo ra được, nhưng Trương Bình vẫn có rất nhiều bình ngọc như vậy. Cũng vì thế mà trước kia hắn cảm thấy bình ngọc này không có gì quá quý hiếm.
Nhưng bây giờ lại khác.
Bình ngọc đã được mở ra, mùi thơm không ngừng lan tỏa, nhưng Trương Bình lại không sử dụng bình ngọc này như thường này, mà chỉ yên lặng ngồi đó, không nhúc nhích.
Hắn không suy nghĩ làm cách nào Lâm Tịch lại biết được hắn đang sử dụng hoa Ma Nhãn, bởi vì trước khi người của học viện Thanh Loan hoàn toàn bị tiêu diệt, có rất nhiều khả năng có thể xảy ra.
Hắn cũng hiểu rằng đây là sự phản kích của Lâm Tịch đối với hắn, nhưng chỉ là hắn cảm giác được mình hoàn toàn không cần sử dụng dung dịch này, như vậy sự phản kích của Lâm Tịch sẽ trở nên buồn cười vô cùng.
Đôi mắt của hắn càng lúc càng lạnh nhạt, tựa như đó là hai lối đi sâu thẳm, nhưng trong cơ thể của hắn lại có một loại cảm giác không tỉnh táo và tê dại, càng lúc càng mạnh mẽ.
Hắn không hiểu được tại sao mình lại có cảm giác như vậy.
Sau trận đại chiến trong thành Trung Châu, hắn cảm thấy tinh thần và thân thể của mình đồng thời suy yếu và mỏi mệt, nhưng hắn không thể bị lâm vào tình trạng đấy, nếu không hắn nhất định sẽ bị học viện Thanh Loan đánh bại. Cho nên, hắn đã mượn dược lực của hoa Ma Nhãn để giúp tinh thần phấn chấn, đồng thời kích thích tiềm lực thân thể.
Sau khi quét ngang cả phía bắc đế quốc Vân Tần, hắn đã hoàn toàn vượt qua thời kỳ khó khăn nhất, hắn có thể khẳng định mình đã không cần sử dụng đến dược lực hoa Ma Nhãn nữa.
Nhưng cơ thể hắn không cần, mà cảm giác lại cần. Nhất là vào lúc này, mặc dù hắn đã muốn khống chế, không muốn sử dụng loại dược dịch này nữa, nhưng sâu trong cơ thể hắn, trong tận cốt tủy, một loại cảm giác tê dại lại xuất hiện, khiến hắn cảm thấy không thoải mái. Cả người hắn bắt đầu suy yếu, tựa như trong cơ thể hắn vừa xuất hiện một thế giới suy yếu, muốn thôn phệ hoàn toàn thân thể của hắn.
Không biết qua bao lâu, tay của hắn vươn ra ngoài, ngón tay tiếp xúc với bình ngọc trước mặt mình, cả người run rẩy không ngừng.
Đôi mắt vô tình và lãnh khốc của hắn tựa hồ xuất hiện gợn sóng, cả người hắn tựa như đang tản phát một mùi máu tươi nồng nặc.
Hắn không thể tiếp tục giữ vững cảm xúc lạnh lùng và yên lặng.
Hắn cảm thấy tức giận.
Hắn cảm thấy mình không thể nào thoát khỏi cảm giác vô cùng khó chịu đó.
Hắn cần sử dụng dược dịch của hoa Ma Nhãn, hắn muốn tham lam hít lấy loại dược dịch này. Nhưng điều đó cũng có nghĩa Lâm Tịch đã tác động được đến mình, ít nhất là trong chuyện sử dụng hoa Ma Nhãn này.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến cảnh tượng Lâm Tịch đốt cháy cả cánh đồng hoa Ma Nhãn, hắn cảm thấy tức giận, nhưng hắn biết mình không thể tức giận được.
Vài giọt dược dịch từ trong bình ngọc bay ra, tiến thẳng vào đôi môi của hắn. Hắn nuốt lấy vài giọt dược dịch này, sau đó hít sâu một hơi, thu hồi bình ngọc rồi đứng lên.
Hắn lại tiếp tục lạnh lùng và lãnh khốc.
- Đi núi Ngao Giác.
Có mấy thần quan núi Luyện Ngục xuất hiện trước mặt hắn, rồi hắn ra lệnh như vậy.
Khi trước hắn đã biết núi Ngao Giác và Huyệt man có quan hệ rất lớn tới học viện Thanh Loan, nhưng hắn cần ổn định thành Trung Châu và hủy diệt học viện Thanh Loan trước, sau đó phải bình định biên quân và quân địa phương, nên hắn đã chờ đợi. Bởi vì thời gian càng dài, cả Vân Tần càng ổn định dưới sự thống trị của Trưởng công chúa, tình thế của hắn càng có lợi.
Nhưng bây giờ hắn đã không thể đợi được nữa.
Hắn không thể nào ngăn cản Lâm Tịch phá hủy một số nơi quan trọng đối với hắn, vậy hắn cũng phải tìm cách hủy diệt những nơi quan trọng đối với Lâm Tịch, khiến Lâm Tịch suy yếu đi.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là hắn không muốn đợi nữa.
Hắn muốn ép Lâm Tịch phải xuất hiện trước mặt mình.
Hiện giờ hắn ta còn chưa biết tin tức liên quan đến núi Luyện Ngục, nên khi nhìn những thần quan núi Luyện Ngục thối lui khỏi đại điện, hắn ta lạnh lùng nghĩ rằng:
- Ngươi có thể hủy diệt núi Luyện Ngục của ta, nhưng ta cũng có thể hủy diệt núi Ngao Giác của ngươi. Ta có thể không về núi Luyện Ngục kịp, nhưng chẳng lẽ ngươi lại đứng nhìn ta giết chết toàn bộ Huyệt man?
...
Trương Bình lạnh lùng nghĩ như vậy, sau đó hắn ta đi tới bảo tọa của mình.
Đằng sau bảo tọa được làm từ vô số hồn binh này, có một cái rương màu đen rất lớn.
Bên trong cái rương màu đen, có vô số côn trùng màu đen đang bò qua lại.
Hắn trực tiếp nhảy vào bên trong rương.
Cả người hắn bỗng trở nên khổng lồ, sinh ra một lực hút kỳ dị. Lỗ chân lông trên người hắn giãn ra, có rất nhiều côn trùng màu đen trực tiếp bị da thịt của hắn nuốt lấy, chui vào bên trong.
← Ch. 853 | Ch. 855 → |