Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tiên Ma Chi Hồn - Chương 13

Tiên Ma Chi Hồn
Trọn bộ 45 chương
Chương 13: Cánh thiêm ba lãng hướng nhân gian
0.00
(0 votes)


Chương (1-45)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Vũ Xương bật người đứng dậy, hắn băng mình về hướng tiếng nói! Trước mắt hắn lúc này là ba nhân ảnh. Hai lão già râu tóc bạc gần hết và một thiếu nữ đang nằm gục dưới đất chân diện hoảng sợ lẫn đau đớn. Vẻ mặt nàng ta tái nhợt như bị thương nhưng vẫn không dấu được vẻ đẹp điên đảo lòng người khiến hắn đôi phần ngẩn ngơ.

Ba người quay sang nhìn hắn bằng ánh mắt ngạc nhiên. Vu Đại Hải cười nhạt:

-Tiểu tử! Ngươi là người của Thiên Vũ Môn?

Vũ Xương không nói gì, chân mày hắn khẽ xích lại, hắn bước đến đỡ Yến Phi Phi dậy hỏi:

-Cô nương có sao không?

Yến Phi Phi thấy trời lạnh cắt da cắt thịt mà hắn chỉ mặc bộ trường bào mỏng manh thì cũng lấy làm ngạc nhiên. Nhưng hoàn cảnh lúc này không cho phép trí tò mò của nàng phát tác, nàng lắc đầu:

-Không sao!

Hà Chí Bình lạnh lùng:

-Ngươi còn trẻ tuổi mà đêm hôm đã lang thang đến đây thì cũng không phải tầm thường, xem ra để ngươi sống cũng không ổn cho lắm!

Vũ Xương quay lại, hắn nhìn y phục của hai lão già một hồi rồi hỏi:

-Hai lão là người của Tiên Tri giáo?

Vu Đại Hải lạnh lùng:

- Đúng vậy! Có chuyện gì sao?

-Có chuyện! Ta đang muốn hỏi hai lão đến Quan Ngoại là có ý gì, và có phải hai lão là người giết chết Băng Nhân hay không?

Song Sát khẽ rúng động nhìn nhau, Hà Chí Bình nói:

-Xem ra những gì ngươi biết là không ít, vậy thì bọn ta càng không thể để ngươi sống được!

Nói xong liền chuẩn bị xuất thủ, Vũ Xương hừ nhạt:

-Còn xem bản lãnh của hai lão thế nào đã!

Yến Phi Phi khẽ thở dài lo lắng nhìn hắn, nàng ta tuy rằng có kẻ bênh vực thì cũng bớt đi mấy phần hốt hoảng. Thế nhưng kẻ này tuổi chỉ gần đôi mươi, chân tu cao lắm thì cũng chỉ bằng nàng, làm sao có thể đấu lại hai lão? Nàng quay sang nói với hắn:

-Hai lão già này rất nguy hiểm, chúng ta phải liên thủ may ra mới chạy thóat được!

Vũ Xương sau khi thần trí tỉnh táo đã cảm thấy chân nguyên trong người tăng vọt so với trước cả trăm lần. Hắn chưa biết sự lợi hại của hai lão già này thế nào nhưng cũng muốn thử xem võ công tịnh tiến tới đâu!

-Cô nương hãy còn bị thương, cứ để ta!

Nói đoạn bước lên ba bước.

Vu Đại Hải quay sang Hà Chí Bình nói:

-Xem ra tên tiểu tử này cũng không phải hạng tầm thường, chúng ta liên thủ giết nó càng sớm càng tốt!

Hà Chí Bình gật đầu, cả hai vận công, chân nguyên bùng phát tạo thành một khối cầu xanh khổng lồ che lấp thân thể, hai lão hét lớn một tiếng rồi đẩy mạnh chân nguyên ra, uy thế như bài sơn đảo hải. Vũ Xương lăng mình găm kiếm hét:

-Trấn Hồn Kiếm - Đệ Nhất Quyết - Ngục Hỏa Phong Sơn!

Toàn thân hắn bắt đầu bùng cháy làm sáng rực màn đêm, hỏa quang chói lòa dồn xuống kiếm. Lưu tinh lạc thạch bắt đầu di chuyển rồi dội ầm ầm xuống chưởng pháp của Song Sát. Vẫn là chiêu cũ nhưng Vũ Xương cảm nhận uy thế của nó thật kinh tâm, băng tuyết quanh đấy sụp đổ rồi tan chảy. Hắn tiếp tục trút chân nguyên vào. Yến Phi Phi lui lại liên tiếp, ánh mắt mười phần ngạc nhiên trước uy thế động phách, Song Sát cũng thất sắc. Hai lão dồn hết chân lực đẩy ra. Chưởng phong lại chạm nhau, màn đêm chấn động. Hai lão thấy tê rần tay, không dám đối chưởng tiếp mà nhảy lùi ra xa tránh.

Vũ Xương thấy đối phương lùi lại thì vội vàng thu hồi chân nguyên lại, hắn không dám phát động tiếp vì khí lực có hạn.

-Hai lão có thể trả lời câu hỏi của ta rồi đi khỏi đây!

Yến Phi Phi tươi tỉnh nói:

-Đúng đó! Hãy cho ta biết các ngươi có thấy biểu ca của ta không?

Vũ Xương thở dài nghĩ:" Không hiểu ai là người đáng được hỏi đây?"

Vu Đại hải cười nhạt:

-Chắc hắn chết mất xác rồi!

Yến Phi Phi trừng mắt nhìn lão:

-Lão...

Vũ Xương cười nhạt:

-Vì sao hai lão đến Quan Ngoại? Và giết chết Băng Nhân là có ý gì?

Hà Chí Bình lạnh lẽo:

-Ngươi chưa thắng được bọn ta mà đòi bức cung sao?

Nói đoạn quay sang Vu Đại Hải ra hiệu, hai lão vận chân nguyên, thanh quang đại thịnh, sau đấy dập song thủ xuống, những làn sóng mang đầy sát khí xanh lét theo cái dập tay ấy dập dờn úp đến đối phương.

Cùng Lúc Song Sát chuẩn bị xuất chiêu. Vũ Xương hừ lạnh nói:

-Đã vậy thì đừng trách ta độc ác!

Hắn dồn chân nguyên băng lạnh lên kiếm hoành không trước ngực xuất "Đệ Nhị Quyết - Băng Thiên Tuyết Địa". Không gian bắt đầu điên đảo. Song Sát vừa xuất chiêu thì cảm thấy áp lực ba mặt đè đến, rồi những tiếng nổ ầm ầm vang lên, kèm theo đó, băng tuyết kết tinh như lưu tinh trên, dưới giáp công. Chưởng phong bị hàn khí phong bế, hai mặt bị tấn công dữ dội. Hai lão hốt hoảng thu chiêu nhảy lui ra sau tránh. Nhưng vẫn không kịp, chưởng phong băng lạnh một phần dội thẳng vào ngực khiến hai lão thổ huyết.

Vũ Xương đắc thắng thu chiêu, hắn định tiến lại phong bế huyệt đạo dối phương thì Vu Đại Hải ném ra một ám khí đầy khói mù đoạn kéo Hà Chính Bình biến mất. Vũ Xương ngẩn ngơ giây lát rồi đến bên Yến Phi Phi hỏi:

-Thương thế của cô nương thế nào?

Yến Phi Phi vẫn còn tám phần ngạc nhiên trên chân diện, nàng không trả lời mà cười nhạt hỏi:

-Thiên Vũ Môn ai cũng lợi hại như ngươi à?

Vũ Xương cau mày:

-Cũng không hẳn!

Yến Phi Phi gật gật đầu.

-Ta tưởng Thiên Vũ Môn ai cũng như ngươi thì đã sớm làm mình chủ chính đạo chứ đâu phải ở chốn hoang dã này!

Vũ Xương cau mày, hắn nhìn Yến Phi Phi hỏi:

-Cô nương đến đây làm gì? Vì sao lại bị hai lão ấy đuổi?

Lúc này Yến Phi Phi mới chợt nhớ đến chuyện của mình, nàng đưa mắt dáo dát quan át, miệng lẩm nhẩm:

-Biểu ca! Biểu ca ta đâu?...

Nói đoạn nàng chạy đi tìm kiếm nhưng nội thương hãy còn chưa lành liền ngã gục xuống tuyết. Vũ Xương đỡ nàng ta dậy cười nhạt:

-Thương thế của cô nương còn nặng đừng có chạy lung tung!

Yến Phi Phi nắm chặt hai vai hắn lắc lắc, đôi mắt nàng ngấn lệ nói:

-Biểu ca của ta! Ta phải tìm biểu ca, lỗi tại ta mà biểu ca mới đến đây, giờ lại không biết thế nào... ngươi có hiểu không?

Vũ Xương thở dài, thực sự mà nói hắn chẳng hiểu đầu đuôi ra sao nhưng trước thái độ xúc động của nàng đành khẽ gật đầu.

-Cô nương hãy nói cho ta biết mọi chuyện là thế nào thì mới giải quyết được!

Yến Phi Phi thả vai hắn ra, nàng thừ người ngồi bệt xuống tuyết kể mọi chuyện cho hắn nghe. Vũ Xương đăm chiêu nói:

-Cô nương nghỉ ngơi đi rồi chúng ta cùng đi tìm!

Yến Phi Phi lắc đầu nói:

-Ta không sao, chúng ta đi tìm huynh ấy!

Vũ Xương đành đỡ nàng ta dậy rồi bắt đầu lần mò quanh đấy tìm. Hắn vốn dĩ sợ biểu ca của cô nương lạ mặt này bị vùi sâu trong tuyết nên đi đến đâu cũng dừng lại ngưng thần cảm nhận. Nhưng vô ích! Họ tìm mãi đến gần sáng vẫn không thấy, Vũ xương nhận ra chân tay Yến Phi Phi tê cứng và lạnh bút, hắn dừng lại quan sát nói:

-Sắp đến Tuyết Liên Cốc rồi, cô nương nên nghỉ thôi, chắc biểu ca cô nương được ai đấy cứu đi rồi!

Yến Phi Phi mặt mày tái nhợt nhưng vẫn run giọng nói:

-Ở đây tuyết mênh mông như vậy thì lấy ai mà cứu, phải tìm thêm!

Vũ Xương thở dài:

-Nếu không có ai cứu đi thì hẳn hắn cũng tìm được lối thóat cho mình rồi, cơn bão tuyết này không lớn, nếu hắn có bị làm sao thì cũng chỉ quanh quẩn ở khu vực đó thôi, đằng này...

Yến Phi Phi gật đầu:

-Ngươi nói cũng phải, nhưng không lẽ biểu ca ta thoát nạn mà không đi tìm ta sao?

Lời nói của Yến Phi Phi vừa dứt thì đằng xa một bóng trắng mờ nhạt xuất hiện. Vũ Xương giật mình nhận ra đấy là Ngọc Băng Tâm, nàng đang đi thẫn thờ trong tuyết. Hắn từng nghe Hồ Hán Thương nói Ngọc Băng Tâm tu luyện võ công Âm Băng nên phải đứng trong tuyết hàng mấy canh giờ để hấp thu khí lạnh, nhưng đêm hôm thế này sao nàng đến Tuyết Liên Cốc làm gì? Hắn dăm chiêu suy nghĩ. Yến Phi Phi kéo áo hắn:

-Ngươi xem tại sao đêm hôm như vậy mà có cô gái đẹp như thế đi dưới tuyết? Người Quan Ngoại các ngươi kỳ lạ thật!

Vũ Xương vội chạy lên gọi:

-Ngọc cô nương!

Ngọc Băng Tâm thoáng giật mình, nàng đưa mắt quan sát nhận ra hắn thì khẽ mỉm cười bước lại. Vừa lúc ấy Yến Phi Phi cũng đuổi kịp Vũ Xương. Ngọc Băng Tâm nhìn thấy Yến Phi Phi đi cùng Điệp Vũ Xương thì lòng có chút không vui. Nàng lạnh nhạt hỏi:

-Cô gái này là ai?

Vũ Xương cười gượng:

-Ta cũng không biết! Chỉ là vừa mới quen!

Chân diện Ngọc Băng Tâm giãn ra, nàng mỉm cười hỏi:

-Thật không?

Yến Phi Phi đôi phần hiểu được chuyện nên cười:

-Đúng đấy! Ta còn chưa biết tên của hắn!

Vũ Xương hỏi:

-Đêm khuya Băng Tâm đến đây làm gì?

Ngọc Băng Tâm cúi đầu nói:

-Là Băng Tâm đến Tuyết Liên Cốc!

Vũ Xương ngạc nhiên hỏi:

-Đến Tuyết Liên Cốc? Nhưng để làm gì?

-Chỉ là đến đấy ngắm tuyết rơi thôi!

-Ngọc cô nương càng nói càng khiến ta hồ đồ mất thôi! Ngắm tuyết thì phải ngắm ban ngày chứ sao ngắm ban đêm làm gì? Hay cô nương đến để luyện công?

-Không phải!

Nàng trầm ngâm một chút rồi nói nhỏ:

-Tại vì đó là nơi đầu tiên mà Băng Tâm cảm thấy mình yêu thích Vũ Xương nên đêm nào cũng đến!

Yến Phi Phi thở dài nhìn Vũ Xương, còn hắn thì thẫn thờ. Hắn không ngờ Ngọc Băng Tâm lại nặng lòng với mình như thế. Hắn ngước mắt nhìn màn đêm cay cay sống mũi nói:

-Cô nương đâu cần phải hành hạ mình như thế?

Ngọc Băng Tâm mỉm cười:

-Đấy là giây phút mà Băng Tâm cảm thấy hạnh phúc nhất, tại sao lại nói là hành hạ mình?

Vũ Xương không nói gì, không khí đôi phần im lặng. mãi rất lâu sau Ngọc Băng Tâm mới hỏi Yến Phi Phi:

-Cô nương đêm khuya đến đây làm gì?

Yến Phi Phi rớt nước mắt nói:

-Là ta đi tìm biểu ca!

Nói đoạn rồi kể lại cho Ngọc Băng Tâm nghe mọi chuyện, Băng Tâm đăm chiêu nói:

-Biểu ca cô nương phải chăng cũng mặc áo bông giống cô nương?

Yến Phi Phi mững rỡ nói:

-Đúng như vậy! lẽ nào cô nương đã gặp huynh ấy?

Ngọc Băng Tâm mỉm cười:

-Ta thấy hắn được hai người Thu Phong phái đem đi rồi!

-Hai người ấy phải chăng tuổi ngoài đôi mươi, nước da có hơi đen?

Ngọc Băng Tâm gật đầu:

-Ta cũng không quan sát kỹ lắm, nhưng có lẽ là vậy!

Yến Phi Phi thở dài:

-Hẳn là Thượng Quan sư huynh đem thư đến Quan Ngoại đã tình cờ đi qua mà cứu được biểu ca!

Vũ Xương không biết Thượng Quan sư huynh mà nàng ta nói là ai, nhưng nghe vậy thì cũng đôi phần yên tâm. Hắn đăm chiêu nhớ đến chuyện xưa liền quay sang Yến Phi Phi hỏi:

-Thu Nhược Tuyền có quan hệ thế nào với cô nương?

Yến Phi Phi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời:

-Là nghĩa phụ ta!

Chân diện Vũ Xương trùng hẳn xuống, trong lòng hắn vẫn chắc đến tám phần Thu Nhược Tuyền là hung thủ sát hại Hồ Điệp sơn trang. Bây giờ người đứng truớc mặt hắn lại là nghĩa nữ của lão. Hắn không biết mình nên làm thế nào cho phải đành buông tiếng thở dài sườn sượt. Ngọc Băng Tâm thấy vậy thì nhìn hắn lo lắng hỏi:

-Vũ Xương sao vậy?

Hắn cười gượng:

-Không sao! Ngọc cô nương cũng nên về đi thôi! Sắp sáng rồi!

Ngọc Băng Tâm hơi thẫn thờ, nàng gật đầu nói:

-Vậy hai người bảo trọng!

Vũ Xương nhìn theo bóng nàng khuất dần, hắn nói theo:

-Từ nay Ngọc cô nương đừng tới đây nữa nhé!

Ngọc Băng Tâm quay lại mỉm cười nói:

-Chuyện này thì Băng Tâm chưa chắc đáp ứng được!

Vũ Xương khẽ lắc đầu rồi quay sang yến Phi Phi cau mày:

-Chúng ta cũng chia tay thôi!

Yến Phi Phi giật mình hỏi:

-Ngươi không dẫn ta đến một khách điếm nào đó được sao?

Vũ Xương từ khi biết thân phận của nàng thì hảo cảm cũng nhạt đi năm, sáu phần, hắn lạnh lùng nói:

-Ở đây không như Quan Nội, cô nương đâu phải nói kiếm là kiếm được!

Yến Phi Phi tròn mắt:

-Ngươi định để ta mang thương thế như vậy lang thang sao?

Vũ Xương động tâm thở dài nói:

-Vậy cô nương muốn ta phải làm sao?

Yến Phi Phi cười:

-Hãy đưa ta về Thiên Vũ Môn, hẳn Môn chủ của ngươi cũng có quen biết với nghĩa phụ, ta sẽ nhờ ông ta đưa về Quan Nội!

Vũ Xương lạnh nhạt:

-Môn chủ còn bận bao nhiêu việc đâu thể nói đưa đi là đưa đi!

Yến Phi Phi mỉm cười:

-Tháng sau sẽ tổ chức Thiếu Niên Anh Hùng hội cho nên Thượng Quan sư huynh mới đem thư đến Quan Ngoại. Lẽ nào ngươi không biết?

Vũ Xương giật mình hỏi:

-Sao sư phụ ta bảo hai năm nữa mới đến kỳ cơ mà?

Yến Phi Phi lắc đầu:

-Cái đấy ta cũng như ngươi, không rõ chuyện này là thế nào!

Vũ Xương đăm chiêu một lát, hắn nhìn bầu trời đang sáng dần nói:

-Nếu đã vậy thì ta đưa cô nương về Thiên Vũ Môn vậy!

Đoạn đi trước dẫn đường, Yến Phi Phi sau khi nghe nói Tào Mạnh Cường được đưa về Quan Nội rồi thì tinh thần phấn chấn hơn hẳn, tính hiếu kỳ lại nổi lên. Nàng chạy theo Vũ Xương hỏi:

-Ngươi có quen biết với nghĩa phụ ta sao?

Vũ Xương lạnh lùng:

-Sao cô nương lại hỏi vậy?

-Tại vì từ lúc ngươi hỏi thân thế của ta thì thái độ cũng năm phần lạnh nhạt!

Vũ Xương giật mình nghĩ:" Cô nương này còn ít tuổi mà tâm trí tinh tế thật!" Hắn cười gượng:

-Làm gì có chuyện đấy!

Yến Phi Phi thở dài:

-Ta cứ nghĩ Thiếu Niên Anh Hùng Hội lần này biểu ca sẽ đứng đầu, nhưng xem ra huynh ấy vẫn còn thua ngươi mấy bậc!

Vũ Xương không phản ứng, Yến Phi Phi lại hỏi:

-Khi nãy ngươi bảo bọn Tiên Tri giáo giết hại Băng Nhân nào đó là sao?

Vương Xương thở dài nói:

-Hắn cũng là một yêu nhân thôi!

Yến Phi Phi đăm chiêu:

-Vậy thì lạ thật đấy!

Crypto.com Exchange

Chương (1-45)