← Ch.0128 | Ch.0130 → |
Cuối cùng là một thiếu nữ vóc dáng không cao, dáng người thanh mảnh, mọi người đợi một lúc lâu nàng mới chịu lẽn tiếng nói:
- Ta... ta tên là Phùng Liên Liên, năm nay mười lăm tuổi, cảnh giới Thai Tức sơ cấp. Ta có một thanh phi kiếm, là phi kiếm nhị giai Vô Cực Đạo Kiếm, ta có thể ngự kiếm phi hành, ta...
Thanh âm của nàng ngày càng nhỏ dần, đầu cúi xuống càng ngày càng thấp, vừa nhìn đã biết là người trời sinh nhút nhát, bất quá tu vi cảnh giới rất cao, gần xấp xỉ với Dư Tắc Thành. Hơn nữa nàng còn có thể ngự kiếm phi hành, có thể thấy được năng lực khống kiếm của nàng rất mạnh, chỉ có điều lá gan quá nhỏ, gần như những câu nói sau của nàng khó lòng nghe thấy.
Chợt Thành Lam hỏi:
- Cái gì? Nàng nói gì vậy, ta không nghe thấy. Ta không nghe thấy, ta không nghe thấy...
Y cố ý nói kéo dài giọng ra, trêu cợt Phùng Liên Liên. Y phục trên người Phùng Liên Liên hết sức xa hoa, phú quý thanh lịch, vừa nhìn đã biết là con nhà giàu. Đối với loại người này, Thành Lam trời sinh sẵn có phản cảm, trong vô tình y rất thích chọc ghẹo bọn họ.
Thành Lam vừa cất tiếng chọc ghẹo, khiến cho giọng Phùng Liên Liên càng ngày càng nhỏ hơn, bất thình lình nàng bật khóc lên nức nở. Lập tức hết thảy mọi người đều sững sờ, đây quả thật là chuyện không ngờ, không ai ngờ được thiếu nữ nhỏ tuổi này lại nhút nhát đến mức này.
Lập tức Phong Linh Tĩnh can thiệp, nàng ghét nhất là ức hiếp kẻ yếu, bèn tiến lại an ủi Phùng Liên Liên, cất tiếng quở trách Thành Lam, Thành Lam lại sợ Phong Linh Tĩnh. Lúc đầu khi bọn họ gặp mặt y từng bị Phong Linh Tĩnh xử lý, hơn nữa thiếu nữ nhỏ tuổi người ta bật khóc, y cũng lấy làm xấu hổ, chỉ có thể đứng cạnh đó gãi đầu gãi tai giải thích xin lỗi.
Đúng lúc này, xa xa có người phi hành bay đến, người đi đầu chính là Tùng Tuyền Chân Nhân, tổng cộng có chín người, chín vị Kim Đan Chân Nhân của sáu phái mới vừa xuất động đã trở về.
Lập tức tất cả mọi người khẩn trương nhìn bọn họ, Dư Tắc Thành cẩn thận quan sát, chín người bọn họ y phục không có nếp nhăn, khí huyết bình thường, xem ra không có tiến hành chiến đấu. Không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ là Bắc Đẩu Toàn Không Hạm đã xảy ra chuyện, đám đệ tử tiên chủngbị người tập kích?
Sau khi những cao nhân Kim Đan kỳ trở về nơi ở của sáu phái, ai nấy đều tự động trở về nơi ở của mình, không ai thò đầu ra, nhưng có rất nhiều Trúc Cơ kỳ đệ tử xuất hiện. Có kẻ điều hành công tác tuyên bố bởi vì có chuyện xảy ra đột ngột, Đại Hội Thăng Tiên năm nay đến đây là chấm dứt, tất cả đệ tử phân chi sáu phái lập tức trở về nơi ở của mình chờ đợi mệnh lệnh. Đồng thời bọn họ bắt đầu tiếp nhận đám đệ tử trước kia của Càn Ma Linh Tôn giáo. Những kẻ nào ngoan cố không theo sẽ bị ghi chép lại trong hồ sơ, qua một thời gian sau sẽ có người thay thế xử lý bọn họ.
Thái độ của sáu phái đối với Càn Ma Linh Tôn giáo là không đề cập không nói tới, cố ý làm nguôi ngoai đi chuyện này, xem ra là không muốn lan truyền chuyện mà Càn Ma Linh Tôn đã gây nên. Việc xấu trong nhà không thể đồn ra ngoài, Dư Tắc Thành đã hiểu chuyện này.
Lúc trước không biết nên làm thế nào đối mặt với chuyện Càn Ma Linh Tôn giáo bị hủy diệt, cho nên Tây Lĩnh lộ vẻ hỗn loạn vô cùng. Hiện tại tầng lớp lãnh đạo của sáu phái đã xác định xong đối sách, lập tức thực lực sáu phái hiện ra, bề ngoài không còn lộ ra dấu hiệu rối loạn nữa. Bọn người trong lòng có mưu đồ thừa nước đục thả câu lập tức thu hồi ý định gây rối.
Pháp chỉ truyền đến, Tùng Tuyền Chân Nhân lệnh cho Mục Phương Hạ, Vân Tử Trang đến nội đường nghe lệnh, lập tức hai người lĩnh mệnh đi ra phía sau. Trong khoảnh khắc Dư Tắc Thành nhìn thấy bọn họ sắp sửa đi vào nội đường trong nháy mắt, trong lòng thoáng động, phát hiện ra huyết khí Mục Phương Hạ bất ổn, lập tức vô ý thức sử dụng một chút Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật. Một đạo thần thức bay ra, không ngờ thuận lợi phụ trên thân Mục Phương Hạ, khiến Dư Tắc Thành kinh ngạc không thôi.
Thần thức phụ trên người Mục Phương Hạ truyền đến những gì y nghe thấy, suy nghĩ một cách vô cùng trung thực. Dư Tắc Thành phát hiện rõ ràng Mục Phương Hạ đã bị thương, nhìn bề ngoài thần sắc bình thường, thật ra trong cơ thể y chân nguyên khô kiệt, khí huyết suy yếu cho nên đạo thần thức phụ thể này mới có thể dễ dàng hoàn thành.
Không biết đã có chuyện gì. Mục Phương Hạ này là Lục Phái Thất Tuấn, ngôi sao sáng tương lai của sáu phái, vì sao quay về khí huyết mệt nhọc như vậy... Có vẻ như y đã bị trọng thương, nhưng nhìn bề ngoài lại không thể nhìn ra, chẳng khác người bình thường, đây là công pháp gì vậy?
Hai người tiến vào đại sảnh, bái kiến Tùng Tuyền Chân Nhân, Tùng Tuyền Chân Nhân ngồi trên bồ đoàn, nói:
Vân Tử Trang, Mục Phương Hạ, hai người các ngươi nghe cho kỹ đây. Ta giao cho các ngươi nhiệm vụ bí mật, việc này chỉ lọt vào tai các ngươi, không thể tiết lộ ra ngoài một câu nửa chữ.
- Mới vừa rồi Bắc Đẩu Toàn Không Hạm của Bắc Đẩu Chân Nhân đã bị người bắt cóc, bọn Lưu Thi Vận và Phạm Đông Lưu trên phi xa đã bị người cướp đi!
Tùng Tuyền Chân Nhân vừa dứt lời, lập tức hai người Mục Phương Hạ, Vân Tử Trang giật mình kinh hãi Dư Tắc Thành lại vừa mừng vừa sợ. Sợ là vi Lưu Thi Vận đã xảy ra chuyện, mừng là vì hắn phát hiện ra, không ngờ Mục Phương Hạ nghe được tin tức này trong lòng cao hứng vô cùng, nỗi vui sướng này thông qua thần thức truyền đến Dư Tắc Thành.
Rất nhanh chút vui mừng đã bị tiêu trừ, Dư Tắc Thành chìm đắm trong nỗi buồn đau. Thi Vận đã mất tích, Thi Vận đã mất tích... Thiếu nữ yêu thích mình, thiếu nữ thích vui cười trước mặt mình đã mất tích, có lẽ rốt cục không gặp lại nàng được nữa... Lập tức nước mắt Dư Tắc Thành không kềm được lăn dài.
Nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh tâm tình. Thi Vận là hạt giống tu tiên ưu tú nhất, ắt sẽ không có vấn đề gì, cho dù bị cướp đi cũng sẽ không đến nỗi gặp chuyện không may, không có việc gì, nhất định sẽ không có việc gì...
Dư Tắc Thành vội vàng tập trung chú ý vào thần thức, không phí công lo lắng tới vấn đề Lưu Thi Vận mất tích nữa.
Bên kia Vân Tử Trang nói:
- Làm sao có thể như vậy được? Là ai làm. Bắc Đẩu Chân Quân ngay trong Cầm Yên tông, ông ta không ra tay ngăn cản hay sao?
Tùng Tuyền Chân Nhân nói:
- Ông ta đã xuất thủ ngăn cản, đã đối một chưởng với người tới, lập tức chân nguyên dao động, cho nên ông ấy đành để mặc người tới mang Lưu Thi Vận và Phạm Đông Lưu đi.
- Hơn nữa ông ta còn mang đứa cháu duy nhất của mình ra, đứa cháu mà ông ta yêu thương nhất van cầu hết sức, cuối cùng đối phương mới chịu mang cháu ông ấy đi cùng. Không biết đối phương là vị Nguyên Anh Chân Quân của môn phái nào, đến nỗi Bắc Đẩu sư thúc thấy cháu mình được người ta mang đi lại tỏ ra vui mừng như vậv.
Những lời này khiến cho mọi người đều ngây ngốc. Tùng Tuyền Chân Nhân thở dài một tiếng nói:
- Tái Ông mất ngựa, biết đâu được phúc, sáu phái chúng ta vừa mới tìm được năm tên tiên chủng tốt như vậy, kỳ thật đối với sáu phái chúng ta không phải là phúc. Tông miếu chúng ta quá nhỏ, không nuôi nổi thần tiên.
- Hai người các ngươi nghe kỹ đây, một lát nữa ta sẽ mang theo các ngươi cùng đám đệ tử tiên chủng, điều khiển vân xa trở về Cầm Yên môn. Nếu giữa đường có người tới bắt cóc ta sẽ tống đám đệ tử tiên chủng cho bọn họ mang đi, hai người các ngươi cùng đi theo đám đệ tử này, đến thượng môn đại phái của người ta tu hành đi thôi, không cần trở lại.
Tùng Tuyền Chân Nhân vừa dứt lời, mọi người lại tỏ ra vô cùng sửng sốt. Vân Tử Trang nói:
- Sư bá nói gì vậy, Vân Tử Trang sinh là đệ tử Thủy Vân tông, chết là quỷ Thủy Vân tông, tiểu điệt sẽ không phản bội sư môn!
Mục Phương Hạ cũng kích động nói:
- Mục Phương Hạ ta tuyệt đối sẽ không phản bội sư môn.
Nhưng Dư Tắc Thành cảm giác được trong lòng Mục Phương Hạ thầm nói:
- Ta thật sự sẽ không phản bội sư môn, nhưng ta là người của Tiên Miểu tông trong Ảo Hải Lục Hỏa Hội tới đây nằm vùng, xin lỗi Tùng Tuyền sư bá.
Cái gì, Dư Tắc Thành suýt chút nữa kêu lên, không ngờ tên Mục Phương Hạ này lại là Tiên Miểu tông trong Ảo Hải Lục Hỏa Hội tới nằm vùng, chuyện này quả thực làm cho người ta khó lòng tin được. Nhưng tin này là chính mình cảm nhận được, không có gì thật hơn so với chuyện này, thật sự là tri nhân tri diện bất tri tâm.
Tùng Tuyền Chân Nhân nói:
- Ba tên đệ tử tiên chủng bên ngoài, sáu phái chúng ta không giữ nổi. Người có tố chất tu tiên tốt như vậy cho dù những thượng môn kia cũng là trăm năm khó gặp cho nên bọn họ nhất định sẽ bị người cướp đi. Sau khi sáu phái hội hợp đã nhất trí quyết định, hai người các ngươi nhất định phải dùng mọi biện pháp lẫn vào đám tiên chủng này, cùng bọn họ đến thượng môn tu hành.
Thần sắc Mục Phương Hạ biến đổi, ngập ngừng nói:
- Bảo chúng ta tới đó nằm vùng ư?
Trong lòng y lại thầm nghĩ:
- Thánh thần ơi, không thể nào, lại phải đi nằm vùng nữa sao, không thể nào....
Tùng Tuyền Chân Nhân lắc đầu nói:
- Không phải nằm vùng, hai người các ngươi hãy thật tâm thật ý gia nhập môn phái của bọn họ, chỉ cần hứa rằng sau khi học thành tài sẽ trở lại, hết thảy tùy bản tâm của các ngươi. Chỉ cần tương lai các ngươi tu luyện thành công, chớ quên sáu phái Tây Lĩnh chúng ta, mục đích của chúng ta coi như đã đạt.
- Hoan Hi Phật đại nhân và Bắc Đẩu sư thúc là chỗ dựa hiện tại cho sáu phái Tây Lĩnh chúng ta, năm xưa cũng có cảnh ngộ giống như các ngươi. Hy vọng tương lai hai người các ngươi cũng có thể thành đạt như vậy, sau đó niệm tình cũ chiếu cố một chút cho hậu nhân sáu phái chúng ta. Như vậy coi như chúng ta không quen biết vô ích một hồi.
← Ch. 0128 | Ch. 0130 → |