← Ch.0152 | Ch.0154 → |
Tất cả xấp xỉ với nhau, cho nên tính tình hòa hợp. Ngày mai còn phải lên đường, cho nên chỉ vui chơi đến nửa đêm, sau đó phải nghỉ ngơi. Dư Tắc Thành được đưa vào nghỉ trong một cung điện xa hoa, bên trong vô cùng tráng lệ cầu kỳ, chẳng những có ao nước nóng, còn có các loại phòng tắm có suối phun bên trong. Dư Tắc Thành tắm sạch sẽ sau đó nằm trên chiếc giường rộng rãi êm ái. Thời gian qua đi suốt trên đường, lâu lắm chưa từng được nghỉ ngơi thoải mái như vậy. Thậm chí có nhiều nữ tử xinh đẹp đang chuẩn bị hầu hạ, Dư Tắc Thành cũng không thèm liếc mắt lấy một lần, đã lăn ra ngủ say như chết.
Sáng sớm hôm sau, mọi người tỉnh dậy chuẩn bị lên đường, tuy nhiên trước lúc ra đi, ai nấy cắt tóc gọn gàng, sau đó thay y phục mới. Đây là Dạ Hàn chuẩn bị cho mọi người, người đẹp vì lụa, hôm nay sẽ tới Hiên Viên kiếm phái, mọi người phải ăn mặc cho tươm tất một chút, để không làm mất thể diện.
Mọi người tập trung lên đường. Dạ Hàn bái biệt phụ mẫu, không hề để ý tới phụ mẫu sau lưng khóc hết nước mắt, dứt khoát quay đầu ra đi, dẫn đắt mọi người lên đường. Vì tu tiên, y bỏ qua ngôi vị Quốc chủ, gạt bỏ tình cảm gia đình, khiến cho Dư Tắc Thành khâm phục không thôi.
Lần này ra đi ai nấy cũng nhận được lễ vật. Bất quá quốc lực Tịch Khâu quốc kém hơn Cao Miên quốc rất nhiều, mỗi người chỉ nhận được lễ vật là ba trăm viên linh thạch. Tuy rằng linh thạch không nhiều bằng Cao Miên quốc nhưng lại có không ít tài liệu luyện khí như tinh kim, tử đồng... Bởi vì Tịch Khâu quốc giàu khoáng sản.
Mọi người truyền tống một lần, sau đó không thể tiếp tục truyền tống được nữa, Nhất Trúc bèn nói:
- Không thể truyền tống về phía trước nữa, cần phải phi hành ba ngàn dặm mới có thể tới bờ Cơ Thủy hà, sư môn chúng ta nằm trên Gò Hiên Viên.
Thành Lam lấy làm kỳ bèn hỏi:
- Vì sao không tiếp tục xây dựng truyền tống trận về phía trước?
Nhất Trúc đáp:
Truyền tống trận này có lợi cũng có hại, lúc trước từng có người muốn lợi dụng truyền tống trận tiến hành bất ngờ tập kích phái ta, cho nên chỉ xây truyền tống trận đến nơi này. Đệ nhìn xem nơi này vững như tường đồng vách sắt, trên đó còn có cấm chế tiên trận bảo vệ. Nếu như thành thị thất thủ, nơi này có thể dùng làm nơi chống cự đến cùng trong khi chờ đợi viện quân, cũng có thể rút lui về phía sau. Ngoài ra nếu kẻ địch muốn thông qua truyền tống trận công kích chúng ta, nơi này chính là nhà giam của chúng, có đi không về.
Dư Tắc Thành quan sát hệ thống phòng ngự kiên cố xung quanh, không khỏi thở dài cảm thán. Chưa nhìn thấy sơn môn đã là như vậy, thông qua bố trí tầng tầng lớp lớp trong phạm vi ba vạn dặm Minh châu, Quốc chủ các quốc gia đều là đệ tử trong phái, hết sức trung thành, từ đó có thể nhìn thấy thế lực của Hiên Viên kiếm phái hùng mạnh tới mức nào. Bày ra phòng tuyến tầng tầng như vậy. Hiên Viên kiếm phái có thể nói vững như bàn thạch.
Còn lại ba ngàn dặm không cần ngồi vân xa, có xe ngựa bay đặc biệt chở mọi người đi tới. Chỉ sau một canh giờ xe này đã vượt qua ba ngàn dặm, từ xa nhìn lại phía trước rõ ràng là Cơ Thủy hà, rốt cục đã tới Hiên Viên kiếm phái.
Loại xe đặc biệt này tốc độ cực nhanh, lộ trình ba ngàn dặm chỉ một canh giờ đã tới.
Hiện tại đang là buổi sáng, ánh dương quang chói lọi rực rỡ vô cùng. Tâm trạng mọi người đều tỏ ra kích động, ai cũng muốn nhìn xem Hiên Viên kiếm phái trên Gò Hiên Viên bên bờ Cơ Thủy hà có bộ dáng ra sao.
Dần dần xe chạy ra khỏi địa phận Minh châu, xa xa hiện ra một vùng biển. Xe bay trên vùng biển này khoảng năm, sáu trăm dặm nữa nhưng vẫn chưa thấy bờ.
Dư Tắc Thành cảm thấy hơi kỳ quái bèn cất tiêng hỏi:
- Nhất Trúc Đại ca, không phải nói đã sắp tới Hiên Viên kiếm phái rồi sao, vì sao lại bay ra biển như vậy, Cơ Thủy hà nằm ở đâu?
Nhất Trúc bật cười khanh khách:
- Cơ Thủy hà không phải nằm dưới chân mọi người sao, vùng biển này chính là Cơ Thủy hà.
Mọi người nghe vậy giật mình kinh hãi, gọi Cơ Thủy hà, ai cũng tưởng là một con sông, không ngờ lại là một vùng biển như vậy...
Lần này Dạ Hàn không cần làm cánh cho vân xa nữa, đang ngồi trong xe bèn cất tiếng giải thích:
Đúng, dưới chân chúng ta chính là Cơ Thủy hà, vào thời kỳ thượng cổ được gọi là Tịch Hải, bị Quỷ U Long nhất tộc chiếm cứ. Trong biển có bảy ngọn âm tuyền, không có bất cứ sinh linh nào có thể tồn tại trong biển. Ngay cả một cọng rong cũng không thể sổng được, vùng biển ba ngàn dặm này hoàn toàn là một vùng nước chết.
- Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương của chúng ta tiêu diệt hết thảy, lấy Hiên Viên làm tên môn phái, lục tìm tất cả các loại điển tịch, cuối cùng chỉ tìm được một câu từ thời thượng cổ do Hiên Viên Hoàng đế ghi lại: "Con ta là Thiếu, họ Công Tôn, ngụ trên Gò Hiên Viên, họ cũ cũng là Hiên Viên. Sau ở bên dòng Cơ Thủy, đổi lại họ Cơ, tên nước Hữu Hùng, cùng xưng họ Hữu Hùng. Vua thuộc tính Thổ, Thổ có sắc vàng (hoàng), cho nên xưng Hoàng đế."
- Sau đó Hiên Viên kiếm phái chúng ta bắt đầu tìm kiếm địa phương Cơ Thủy, Gò Hiên Viên khắp trên Lục Vực. Tìm như vậy khoảng ba mươi năm, chẳng những trong Lục Vực mà còn ra tìm ngoại vực, gần như lật tung cả đất trời cũng không tìm thấy hai địa điểm này. Mười mấy vạn năm qua, trải qua vô số lần yêu ma làm loạn, lũ lụt diệt thế hai lần, hai địa điểm này đã sớm tiêu tan trong dòng sông lịch sử.
- Một ngày kia Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương lạc bước tới nơi này, lúc ấy nơi này còn gọi là Tịch Hải, trong biển không có một sinh linh nào, chỉ có độc long ác quy chiếm cứ nơi này. Tổ sư nhìn thấy biển này lại tiện tay vẽ một vòng xung quanh chữ Tịch. Người cho rằng không cần tìm nữa, nếu đã không tìm thấy vậy chúng ta tự xây dựng cho mình.
- Từ đó về sau nơi này chính là Cơ Thủy hà, chúng ta lại xây Gò Hiên Viên của mình ở nơi này. Nơi đây nằm giữa Nguyên châu và Minh châu, không thuộc phạm vi ba mươi sáu châu, chính là thế giới của Hiên Viên kiếm phái chúng ta. -
- Sau đó các vị tiền bối giết chết độc long, tiêu diệt vong hồn, phá âm tuyền, đổi địa mạch, thay đổi thiên địa, chuyển dời đại lục, tạo ra linh tuyền, xây nên Gò Hiên Viên giữa vùng biển rộng này.
- Lúc ấy tổ sư Vương Âm Dương đẩy hai châu Minh Lương ra xa, dựng nên một vùng đất có diện tích mười hai vạn chín ngàn sáu trăm dặm giữa Tịch Hải. Đây là nền của Gò Hiên Viên, sau đó ngài lệnh cho các tiền bối đi khắp nơi tìm danh lam thắng cảnh, sau đó dùng thần thông Thôi Sơn Điên Hải di chuyển về đây. Lúc tổ sư phi thăng, nơi này chỉ mới hoàn thành tám vạn tám ngàn dặm, đến nay đã tám ngàn năm trôi qua, mới xây dựng phát triển lên trên mười vạn dặm.
Trong quá trình Dạ Hàn chậm rãi kể lại, phía trước xuất hiện một đại lục, tuy rằng còn phải đi thêm ba trăm dặm nữa mới tới nhưng đã có thể nhìn thấy từ xa. Chỉ thấy đại lục này mênh mông vô bờ, trên đại lục có một ngọn cao phong chọc trời, khoảng ba ngàn trượng. Trên không xung quanh cao phong có mười bảy ngọn núi lơ lửng, những ngọn núi này treo ngược giữa không trung, giống như động phủ của Càn Ma Linh Tôn giáo trước kia, bất quá lớn hơn thập bội. Vô số điểm sáng bay lượn không ngớt giữa các ngọn núi, mỗi một điểm sáng như vậy chính là một người tu tiên đang ngự kiếm phi hành.
Lúc này vùng biển dưới chân bọn họ toát ra linh khí sung túc, thủy thú đại ngư nhiều không kể xiết thỉnh thoảng nhảy vọt lên khỏi mặt biển. Nước biển chia làm chín màu: hồng, cam, vàng, lục, xanh, lam, tím, trắng, đen, mỗi màu như vậy chiếm phạm vi trăm dặm. Theo thứ tự này. những màu kia tuần hoàn không ngừng xung quanh đại lục, vừa nhìn đã biết chính là pháp trận cấm thuật hết sức hùng mạnh.
Trên mặt biển, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài chiếc thương thuyền, thuyền tuần tra, thuyền đánh cá... mang tiêu chí Hiên Viên kiếm phái. Thỉnh thoảng có ngư phủ lăng không bay lên hoặc phóng ùm xuống biển, tối thiểu cũng đạt tới cảnh giới Thai Tức.
Xe vẫn chạv như bay về phía trước, càng tới gần đại lục, càng cảm nhận linh khí ngày càng nồng đậm. Trước mắt chính là Gò Hiên Viên, trú sở của Hiên Viên kiếm phái.
Mọi người nhìn thấy đã sắp tới, lúc này Nhất Trúc lại nói:
- Có thấy không, mười bảy ngọn sơn phong trên không kia chính là Ngũ Lĩnh Thập Nhị phong của nội môn Hiên Viên kiếm phái chúng ta. Hiện tại mọi người chỉ nhìn thấy hình chiếu không gian của chúng mà thôi, thật ra chúng nằm bên trong không gian Hiên Viên động phủ, không nằm tại đây.
- Ngũ Lĩnh này là do tổ sư Vương Âm Dương của chúng ta dời dần dần từ địa bàn Hiên Viên kiếm phái cũ của chúng ta về đây. Quá trình này trải qua mấy trăm năm huyết chiến, từ đó về sau không còn ai dám ngáng đường Hiên Viên kiếm phái chúng ta nữa. Đến lúc các người thí luyện, sẽ có khảo nghiệm huyết lộ Hiên Viên.
- Thập Nhị phong kia là do tổ tiên chúng ta đánh bại cường địch, đoạt lấy sơn môn động phủ của chúng. Trong đó có các đại phái như Tử Phủ, Vô Thượng, Ma Anh, Dạ Ma, Huyết Hải, Xuất Khiếu, Vạn Tượng, Quy Nguyên, Tạo Hóa, Mê Thiên... Nhờ thắng những phái ấy, hiện tại chúng ta mới có thể khống chế hai châu, bao trùm ba châu, trở thành một trong các đại phái trên thiên hạ.
- Những phái thất bại thì mất tên khỏi thượng môn, thậm chí hoàn toàn xóa sổ. Mỗi lần nhìn thấy Ngũ Lĩnh Thập Nhị phong cũng giống như lời cảnh cáo nói cho bọn họ biết nếu như không mạnh, chính là tự tìm diệt vong, đó là tấm gương.
Rốt cục mọi người cũng đã tiến vào đại lục này. Vào thời điểm xe rời khỏi vùng biển tiến vào đại lục, toàn thân xe chấn động một cái thật mạnh, dường như vừa xuyên qua một pháp thuật kết giới, sau đó tiến vào đại lục Gò Hiên Viên.
Đến nơi này rồi Dạ Hàn không còn khống chế xe ngựa bay như trước, dường như nó bị một lực lượng thần bí nào đó khống chế, tự động phi hành dựa theo một quỹ tích nhất định. Có khi bay vòng tròn mấy vòng trên không, sau đó mới tiếp tục tiến về phía trước. Xem ra trên không cũng được cấm chế kết giới phủ kín.
Xe ngựa bay tới ngọn cao phong ba ngàn trượng, Nhất Trúc chợt nói:
- Coi như đã về tới nhà, vốn trước khi đi ta và Dạ Hàn sư huynh đang giúp Tinh Quân sư thúc xây dựng động phủ, đột nhiên Hữu Hùng sư tổ từ trên trời bay xuống, kéo ba người chúng ta đi bảo chúng ta cùng nhau lập nên Thần Cưu Phi Thiên trận, nhờ vậy chúng ta mới có cơ hội quen biết mọi người.
- Bây giờ chúng ta sẽ tới ngoại môn báo danh, sau đó sư huynh đệ chúng ta phải rời đi. Hy vọng mọi người sớm ngày tiến vào nội môn, hội ngộ hai người chúng ta.
Dọc đường tới đây Dạ Hàn, Nhất Trúc sống hòa hợp cùng mọi người, hai người bọn họ vui vẻ khôi hài hành sự lại linh hoạt, ai ai cũng mến bọn họ. Hiện tại nghe nói sắp phải chia tay. không ai không cảm thấy buồn lòng.
Nhắt Trúc bên cạnh lại nói:
- Đừng buồn, đừng buồn nữa, mọi người vẫn có cơ hội gặp lại, đừng tỏ ra u sầu ảo não như vậy, làm như hai người chúng ta sắp chết không bằng.
- Đúng rồi, để ta giảng giải một ít kiến thức phổ thông cho mọi người. Sau khi tiến vào nội môn cứ mỗi tháng sẽ có trưởng bối nội môn tới ngoại môn để chọn đệ tử. Nếu có người được chọn, vậy không còn vấn đề gì nữa sẽ lập tức được tiến vào nội môn. Phong Linh Tĩnh, Thành Lam, Vương Thư Nguyên ba người nhất định sẽ được chọn trong tháng đầu tiên.
- Những người còn lại phải trông vào cơ duyên nếu có người có tài sáng chế ra được pháp quyết tiên thuật mới khiến cho các vị tiền bối thấy được tài hoa vậy sẽ có cơ hội tiến vào nội môn. Hoặc nếu có người dựa vào công pháp bí tịch của ngoại môn đạt tới Trúc Cơ kỳ vậy cũng có thể tiến vào nội môn. Hoặc được mời vào nội môn làm đồng tử thị hầu cũng sẽ có cơ hội tiến vào nội môn. Chuyện này phải trông vào duyên phận.
- Nếu ai ở ngoại môn nửa năm, tu vi chậm chạp không tiến triển vậy Chấp Sự ngoại môn có quyền khai trừ người đó ra khỏi tông môn. Bởi vì ngoại môn của chúng ta chỉ có thể giữ lại sáu ngàn sáu trăm người, số đệ tử hàng năm muốn gia nhập có chừng hai ngàn, toàn là đệ tử của các phân chi có nguồn gốc sâu xa với phái ta trong năm châu: Minh, Lương, Cổ, Quán, Tư. Cho nên cạnh tranh trong đó vô cùng khốc liệt.
- Nếu tu vi của người nào đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, lúc ấy Chấp Sự sẽ không có quyền khai trừ. Người ấy sẽ có quyền dựng động phủ ở Gò Hiên Viên, nhưng nếu sau ba mươi năm vẫn chưa đạt tới Trúc Cơ vậy sẽ không còn khả năng Trúc Cơ được nữa, phải rời khỏi Hiên Viên kiếm phái.
- Sau khi rời khỏi Hiên Viên kiếm phái, người đó có thể nhận lời mời của những quốc gia ở hai châu Minh, Lương, đến quốc gia của bọn họ lập nghiệp, mở gia tộc của mình. Tuy rằng hai châu này là địa bàn của Hiên Viên kiếm phái chúng ta, nhưng cũng thường hay có chiến tranh giữa các quốc gia với nhau, bất quá cũng không đến nỗi quá mức kịch liệt.
- Hoặc có thể tới địa phận của ba châu cồ, Quân, Tư tham gia chiến đấu. Nơi đó Hiên Viên kiếm phái chúng ta chỉ khống chế một phần địa phận, cho nên ở đó có cơ hội rất lớn để thành lập quốc gia của riêng mình, sau đó đưa hậu duệ của mình tới, tiếp tục con đường của mình.
- Đúng rồi, còn một việc nữa, Gò Hiên Viên này có rất nhiều chỗ không thể đi tới, bởi vì nguy hiểm vô cùng. Trong một ngàn một trăm lẻ một cổ tích cấm địa của Gò Hiên Viên, hai người chúng ta cũng chỉ mới đi qua hơn hai trăm chỗ. Một ngàn một trăm lẻ một cổ tích cấm địa này là do các vị tiền bối cao nhân dùng thần thông Thôi Sơn Điên Hải đưa tới, có tác dụng đặc thù của nó. Cho nên không được liều lĩnh, tu vi không đủ không được mạo hiểm.
- Đúng rồi, ngọn sơn phong lớn nhất nằm chính giữa chính là Hiên Viên kiếm phong của chúng ta. Nhớ kỹ nếu không có lệnh, tuyệt đối không được tới gần ngọn kiếm phong này trong phạm vi ngàn trượng. Đây là quy định tuyệt đối, nếu ai dám làm trái, chắc chắn phải chết không sai. Thật ra cũng không cần xử phạt, cấm pháp trên kiếm phong cũng sẽ tự động đánh chết kẻ nào xâm nhập.
Lúc này xe đang băng qua một hồ nước, chỉ thấy phía trên hồ mây trắng tụ thành từng cụm, phi điểu từng bầy, tiên hạc bay lượn dạo chơi ngay bên cạnh xe, trông vô cùng ung dung tự tại.
Phong Linh Tĩnh nhìn cảnh sắc bên dưới, lên tiếng hỏi:
- Đẹp quá, quả thật đẹp. Nơi đây có phải là cấm địa không?
Dạ Hàn lắc đầu:
- Nơi đây tên là hồ Nhật Diệu, chính là một trong Cửu Thủy của Thập Sơn Cửu Thủy Thất Phán Nguyên. Nơi đây ai ai cũng có thể tới chơi, ở phía Nam hồ có một ngọn núi lửa.
dưới chân núi có thể xây dựng động phủ. Nơi đó là nơi mà các đệ tử giỏi luyện khí thích tới nhất. Thập Sơn Cửu Thủy Thất Phản Nguyên là những nơi phong cảnh đẹp nhất trên Gò Hiên Viên này, khi nào mọi người rảnh rỗi có thể đi chơi một phen.
Mọi người quan sát hồ nước dưới chân, nước trong hồ xanh trong như ngọc bích, như bảo thạch, khiến người nhìn thấy lập tức sinh lòng yêu thích. Có thể nhìn thấy cát trắng dưới đáy hồ, trong hồ có nhiều cá vảy vàng nơi lội tung tăng, chắc chắn đây là một nơi nghỉ ngơi thư giãn rất tốt.
Xe bay qua hồ phía trước xuất hiện một rừng cây xanh tốt sum suê, vô số phi điểu làm tổ tại đây, tiếng kêu ríu rít vang lên không ngớt. Đột nhiên có một con ưng bổ nhào xuống, bắt lấy một phi điêu bay lên, lập tức tất cả phi điêu trong rừng lặng ngắt, thật sự là một chim vào rừng, trăm chim khác đều kinh động.
Đi tiếp về phía trước là một ngọn núi nhỏ toàn thân do đá núi màu đỏ trong vắt tạo thành. Thế núi gập ghềnh hiểm trở, toát ra một cổ linh khí. Trên núi có một con đường mòn uốn lượn quanh co, trên đó có vài người đang đi.
Những người này đi với dáng vẻ hết sức kỳ quái, cứ đi ba bước lại quỳ xuống dập đầu một cái sau đó lại đi tiếp ba bước, lại dập đầu. Cứ tuần hoàn như vậy tiến tới từng chút trên con đường lên núi.
Mọi người thấy vậy không khỏi lấy làm kinh ngạc. Thành Lam bật hỏi:
- Nhất Trúc sư huynh, bọn họ đang làm gì vậy, phải chăng là đang lễ bái?
Nhất Trúc đáp:
- Quá khứ thật là đáng nhớ... Con đường này có tên là vấn Tâm lộ, năm xưa do Mân Man tổ sư sáng chế ra để luyện tâm, vốn tư chất Mân Man tổ sư hết sức bình thường, cảnh giới Tiên Thiên khổ tu ba mươi năm vẫn không thể đạt tới cảnh giới Luyện Khí đỉnh phong. Mắt thấy sắp sửa phải rời khỏi Gò Hiên Viên, nhưng ngài thật sự không muốn rời khỏi như vậy, không muốn buông bỏ tiên lộ của mình. Vì thế ngài ra khỏi động phủ của mình, không dùng bất cứ pháp thuật tiên quyết gì, cũng không nhờ vào phi kiếm pháp khí, bằng vào sức mạnh nhục thân đi ba bước một lạy như vậy. Ngài đi tất cả ba ngàn dặm đường, tới dưới Hiên Viên kiếm phong.
- Ngài bái lạy đạo của mình, cứ đi mỗi bước ngài lại tự hỏi bản thân mình, rằng đạo của mình đúng hay sai, có thể tiếp tục kiên trì nữa hay không. Đi như vậy trong năm năm, đến khi ngài tới dưới Hiên Viên kiếm phong, đã đột phá được cảnh giới Tiên Thiên tiến vào Trúc Cơ kỳ. Cuối cùng ngài tiến vào nội môn, mười năm Kết Đan, trăm năm kết Nguyên Anh.
Sau ba trăm năm ngài đạt tới Phản Hư kỳ, sáu trăm năm phi thăng Tiên Giới, là tổ sư thứ mười chín của phái ta.
- Cho nên vấn Tâm lộ này được giữ lại cho tới ngày nay. Đặt tên vấn Tâm lộ, kẻ nào đi có thể hạ tâm nguyện, sau đó đi lên con đường này, ba bước một lạy tự vấn tâm mình, không được dùng thủ đoạn hay kỹ xảo. Cứ làm như vậy, cảnh giới ắt sẽ được thăng tiến, vấn tâm đại thành.
- Lúc trước ta cũng từng đi qua cho nên mới có thể tiến vào nội môn được ân sư thu vào Thanh Lương lĩnh nhất mạch.
Nhất Trúc vừa kể xong, mọi người lập tức thay đổi cách nhìn về y. Đi ba ngàn dặm ba bước một lạy như vậy khó khăn vô cùng, không ngờ vị sư huynh Nhất Trúc hiền hòa dễ mến này lại có thể đi suốt con đường như vậy, thật sự khó lòng tin được.
Xe ngựa vẫn tiếp tục bay về phía trước, rốt cục đã tới ngoại môn. Ngoại môn nằm ngay dưới chân Hiên Viên kiếm phong, có thể gọi là một phần thì chiếm diện tích chừng mười dặm, trong đó có mấy vạn tòa tiểu lâu hai tầng bố cục họp lý, quy hoạch nghiêm minh.
Trung tâm ngoại môn có một quảng trường, ở giữa có một ngọn suối phun nước không ngừng. Nước suối này so với ngọn linh tuyền của Dư Tắc Thành lúc trước, có thể nói là toát ra linh khí cao hơn gắp trăm lần.
Thật ra nơi này là nơi dừng xe. Dạ Hàn đáp xuống, sau đó xuống xe bên ngoài đã có ba người chờ sẵn.
Thấy Dạ Hàn ba người cùng kêu lên một lượt:
- Bái kiến sư thúc.
Dạ Hàn gật gật đầu:
- Giao bọn họ cho các ngươi, tổng cộng bảy tên đệ tử, hãy chỉ điểm bọn họ cho cẩn thận. Còn nữa, chiếc xe này là của San Tây quốc, phái người trả nó trở về, tăng thêm ba thành ích lợi cho đệ tử có công.
Ba người cùng trả lời:
- Tuân pháp chỉ.
Nhất Trúc cũng xuống xe, sau đó quay đầu lại nói:
- Thiên hạ không có buổi tiệc nào là không tàn, các vị, tái kiến! Hai người chúng ta phải trở về nội môn phục mệnh, các vị hãy đi cùng bọn họ, chỉ có tình huống của Phùng Liên Liên có chỗ đặc thù, chúng ta sẽ mang nàng đi. Hữu duyên tái ngộ!
Dứt lời hai người bọn họ ngự kiếm bay lên mang theo Phùng Liên Liên, bay về phía Ngũ Lĩnh Thập Nhị phong.
Dư Tắc Thành quan sát nơi này, mặt cắt không còn giọt máu. Bởi vi ảo cảnh nơi này giống hệt như ảo cảnh đầu tiên mà hắn đã từng thấy trong cổ Lĩnh Thận thành.
← Ch. 0152 | Ch. 0154 → |