← Ch.0225 | Ch.0227 → |
Nam Thiên Chân Nhân gật gật đầu:
- Phi kiếm lục giai rất tốt, có thể xưng là phi kiếm cực phẩm, thậm chí còn tốt hơn cả phi kiếm của ta. Chỉ cần con có thể vận dụng chúng thuần thục, có thể đấu với tất cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Trên kiếm có tất cả sáu loại pháp thuật thần thông, trong có có vài thứ vô cùng hữu dụng. Con hãy tự xem cho kỹ, nhưng nhớ kỹ dù sao cũng chỉ là vật ngoài thân, không được quá ỷ lại vào pháp thuật thần thông của phi kiếm.
Dư Tắc Thành gãi đầu:
- Sư phụ, làm phiền người, còn một đôi phi kiếm...
Dứt lời bèn lấy đôi Ngũ Hành Nghịch Sinh Hóa Long Kiếm, Kim Thủy Phong Mang kiếm ra. Nam Thiên Chân Nhân đón lấy, bắt đầu giám định, lập tức tất cả đặc tính của đôi phi kiếm này hiện ra.
Nam Thiên Chân Nhân nói:
- Thanh này dùng trong Kim Dực kiếm thật vô cùng đáng tiếc, nó có lực Ngũ Hành Nghịch Sinh Long Linh, không nên luyện chế làm Kim Dực kiếm, sẽ không thể phát huy hết tất cả đặc tính của nó. Kiếm này ta sẽ dùng bí pháp phong ấn lại cho con, con đừng sử dụng, giữ lại sau này luyện chế làm mẫu kiếm của Kiếm Ngưng Lão.
- Kim Thủy Phong Mang kiếm này lại quá thông thường, con đưa nó cho ta, ta sẽ cho con thêm một thanh phi kiếm của ta. Ta sẽ dùng thời gian ba ngày dung hợp hai thanh kiếm này làm một thể, sau đó lại phân ra làm hai. Nhớ kỹ khi phối hợp phi kiếm của Kim Dực kiếm, điểm quan trọng nhất là hai thanh phi kiếm phải cân bằng đối ứng với nhau.
- Ta thấy con luyện mẫu kiếm chậm chạp mãi không thành, đôi Thiên Tân kiếm kia cũng không khó luyện, cho nên quên mất điểm này, vốn chúng đã hết sức cân bằng với nhau, cho nên không truyền thụ kinh nghiệm này cho con, xem ra sư phụ đã coi thường con rồi.
Rốt cục Nam Thiên Chân Nhân thu đôi Kim Dực kiếm này lại, chuẩn bị tế luyện lại cho Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Vậy... vậy... vẫn chưa xong, con còn một đôi...
Dứt lời lại lấy ra một đôi Kim Dực kiếm, Nam Thiên Chân Nhân tiếp tục giám định. Sau khi xong việc, ông trả lại cho Dư Tắc Thành, hắn vội vàng ghi chép tư liệu.
Nam Thiên Chân Nhân nói:
Đôi Kim Dực kiếm ngũ giai này tuy không tinh xảo nhưng hết sức trầm ổn, khá, khá lắm. Trong đó có dao động của năm loại pháp thuật, có ba loại vô cùng thực dụng, đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm trù của Kim Dực kiếm trước kia, chỉ một điểm này đã có thể xếp vào hàng phi kiếm cực phẩm. Bất quá Tắc Thành này, không phải phi kiếm càng nhiều thì càng tốt, vấn đề là con có thể khống chế cùng lúc được bao nhiêu...
Dư Tắc Thành lại nói:
- Con biết rồi, sư phụ, nhưng còn phải làm phiền người, con còn đôi phi kiếm này cần giám định...
Dứt lời lại lấy ra một đôi Kim Dực kiếm nữa. Nam Thiên Chân Nhân nhìn Dư Tắc Thành chăm chú, sau đó mới nói:
- Con còn bao nhiêu phi kiếm, cứ lấy ra hết một lượt đi.
Dư Tắc Thành lại lấy ra ba đôi nữa, Nam Thiên Chân Nhân nhìn bốn đôi Kim Dực kiếm này, nghiêm nghị nói:
- Tính cách của con vốn điềm đạm chắc chắn, lần này luyện chế nhiều phi kiếm như vậy, ắt đã có nắm chắc. Đừng đùa với sư phụ nữa, cho ta xem bản lãnh con thế nào đi.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, khẽ động tâm niệm, lập tức cả sáu đôi Kim Dực kiếm cùng bay lên, mười hai thanh phi kiếm bay lượn trên không hết sức hài hòa không chút rối loạn, linh hoạt vô cùng. Dư Tắc Thành lại khẽ động kiếm ý, lập tức phi kiếm lộ ra sắc bén, nhuệ khí ngút trời.
Nam Thiên Chân Nhân gật gật đầu:
- Kỳ tài ngự kiếm, con quả là kỳ tài ngự kiếm! Sau này chúng ta từng điều tra qua xuất thân lai lịch của con, sáu phái Tây Lĩnh từng đánh giá con là kỳ tài ngự kiếm, nhưng không ai trong chúng ta để ý tới điểm này, hiện tại xem ra quả thật là như vậy, giỏi, giỏi lắm!
- Xem ra con đã nắm rõ kiếm ý chữ Nhuệ của Kim Dực kiếm, để ta giám định từng thanh một cho con. Như vậy xem ra sắp tới hai ta phải có thay đối một chút, con phải tu luyện kiếm ý hận ý triền miên không sao dứt của Kinh Đào Hải Lằng Sinh Triều kiếm, phát xuất từ Băng Dực kiếm. Cùng Tâm Liên Diệt Sinh kiếm, là kiếm thuật diễn sinh ra từ Minh Tâm Thiên Cơ kiếm, phân chi nhập môn của Kiếm Tâm Tuệ.
Chỉ còn mười một ngày, Dư Tắc Thành bắt đầu vất vả chuẩn bị cho đại hội môn phái, để khỏi lâm trận trắng tay.
Sư phụ tạm thời truyền thụ thêm Kinh Đào Hải Lãng Sinh Triều kiếm cùng Tâm Liên Diệt Sinh kiếm, chỉ yêu cầu mỗi môn luyện thành một chiêu trong đó là đủ. Nhưng rốt cục Dư Tắc Thành chỉ có thể luyện thành một chiêu Hùng Dũng Kiếm Lãng của Kinh Đào Hải Lãng Sinh Triều kiếm.
Chiêu này có thể xuất ra công kích của mình như từng đợt sóng cuồn cuộn không dứt giữa biển cả mênh mông, đợt sau mạnh hơn đợt trước. Nếu sau này tinh không Kinh Đào Hải Lãng Sinh Triều kiếm rồi, thậm chí có thể điều động hận ý của mình thông qua nó, suy diễn kiếm lãng này tới mức độ kiếm gào. Giống như sóng thần gầm gào ngoài biển cả, hình thành thế công kiếm gào kinh khủng, chém giết đối thủ.
Nhưng thời gian quá ít, tuy rằng sư phụ dùng ý thức truyền pháp trực tiếp, hết lòng giúp đỡ cho Dư Tắc Thành nhưng hắn chỉ hiểu được, luyện thành một chiêu Hùng Dũng Kiếm Lãng mà thôi, về phần Tâm Liên Diệt Sinh kiếm vẫn không thể luyện thành, cuối cùng cả hai người đành phải từ bỏ. Nói ở một mức độ nào đó, thiên tư của Dư Tắc Thành cũng không phải là xuất sắc lắm.
Rốt cục cũng đã đến lúc, ngày mười ba tháng sáu đã đến. Đây là ngày sinh nhật của Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương, Hiên Viên kiếm phái cử hành đại lễ, ngoài ra còn có đại hội môn phái, lấy kiếm tế bái vị Trung Hưng Tổ Sư này.
Sáng sớm, thanh âm du dương của Trấn Hồn chung trên Hiên Viên kiếm phong đã vang lên boong boong, tổng cộng một trăm lẻ tám tiếng. Tiếng chuông rất lớn vọng khắp vùng Gò Hiên Viên rộng một vạn hai ngàn dặm. Tất cả đệ tử từ Trúc Cơ kỳ trở lên của Ngũ Lình Thập Nhị phong đều ngự kiếm bay về phía Hiên Viên kiếm phong.
Hôm nay Dư Tắc Thành mặc Hiên Viên chiến y màu trắng, được sư phụ dẫn dắt ngự kiếm bay theo sau Tứ sư huynh.
Bay trước tiên là Nam Thiên Chân Nhân, kế đó là phu thê Tam sư huynh, kế nữa là Tứ sư huynh. Ba người Tĩnh Phong, Tích Sinh, Nhạc Không đã trở về, bọn họ bay sau sư phụ. Dư Tắc Thành ở sau cùng. Bọn họ tất cả bảy người cùng bay về phía Hiên Viên kiếm phong.
Trên Ngũ Lĩnh kiếm quang như đuốc, giống như bầu trời đầy sao. Mỗi một lĩnh có chừng một, hai trăm người. Thập Nhị phong mỗi phong nhiều nhất là trăm người, ít nhất chỉ có năm đạo kiếm quang, ít thứ nhì là Thiên Đạo phong, dù sao cũng còn hơn hai đạo kiếm quang.
Thấy năm đạo kiếm quang, Nhạc Không sư huynh hạ xuống sau cùng nói:
- Đó là Thiên Dạ phong nhất mạch, bọn họ có ít người nhất, ít hơn cả chúng ta. Bất quá nghe nói hai năm trước, sư thúc Phong chủ của bọn họ lúc đang đi tìm đệ tử Tâm Kiếm Thiền tông, nhân tiện phá hủy một cứ điểm bồi dưỡng đệ tử của Sát Khí Ma tông trên sông Tần Hoài thuộc địa phận Cổ Tần, cứu được hai mươi mấy đệ tử thiên tư ưu tú trở về. Sau mười năm nữa, số đệ từ này đều có thể tham gia đại hội môn phái, khi đó chúng ta sẽ trở thành nhân số ít nhất, tình thế nguy cấp.
Dư Tắc Thành hói:
- Sư huynh, sau đó rốt cục có tìm được đệ tử Tâm Kiếm Thiền tông hay không?
Nhạc Không sư huynh đáp:
- Biết tìm đâu ra, mất bảy, tám năm trời cũng không tìm được gì cả. Từ hai năm trước, Ma Kiếm Yêu tông và Liệt Thiên kiếm phái nội đấu, năm phái cũng mạnh ai nấy bỏ, hiện tại coi như đã kết thúc, phí công vô ích bảy, tám năm trời.
Hai năm trước chính là lúc Tà Môn lục phái bị tiêu diệt, Ma Kiếm Yêu tông và Liệt Thiên kiếm phái lại xảt ra xunt đột, tìm được đệ tử Tâm Kiếm Thiền tông mới là chuyện lạ. Căn bản không hề có đệ tử Tâm Kiếm Thiền tông xuất hiện, hết thảy chỉ là một màn kịch mà thôi.
Trên đỉnh Hiên Viên kiếm phong, lúc nào cũng có mây mù lượn lờ. Đó chính là pháp trận phòng ngự chung cực của Hiên Viên kiếm phái. Hôm nay rốt cục mây mù trên đỉnh kiếm phong tiêu tan lộ ra chân diện mạo của nó.
Trên kiếm phong có một mảnh đá trắng rộng chừng ba thước vuông, chính là một bàn cờ. Trên đó kẻ dọc ngang mười chín đường, còn có vô số quân cờ hai màu trắng đen.
Tam sư huynh Ngọc Diệu nói:
- Tắc Thành sư đệ, có thấy bàn cờ kia không, đó chính là bàn cờ Tam Thắng Lãng Ba Tiên của Trung Hưng Tổ Sư năm xưa.
- Năm xưa Trung Hưng Tổ Sư dốc lòng chấn hưng Hiên Viên kiếm phái ta. Khi đó phái ta muốn tiêu diệt tất cả ngụy giáo lấy tên Hiên Viên, cuối cùng đám đại địch này tụ tập lại với nhau, lập nên Diệt Cưu Minh.
- Trong ngày bọn chúng hội minh, Trung Hưng Tổ Sư một mình đánh tới, một mình ngự ngàn phi kiếm, một mình đánh vạn địch. Trận chiến ấy giết chết mười bảy Chân Nhất Thần Quân Phản Hư kỳ, năm mươi ba Nguyên Anh Chân Quân. Kim Đan Chân Nhân nhiều không kể xiết. Một mình ngài giết mấy vạn tu sĩ đối phương, máu chảy thành sông. Chính nhờ trận chiến này ngài mới được danh hiệu thiên hạ đệ nhất nhân.
Sau khi Dư Tắc Thành nghe xong bèn hỏi:
- Có thật không vậy, mười bảy Chân Nhất Thần Quân Phản Hư kỳ, năm mươi ba Nguyên Anh Chân Quân, chẳng lẽ bọn họ đứng yên đó chờ Tổ sư gia tới giết hay sao?
Nhạc Không tiếp lời:
- Đó chỉ là bắt đầu, sau trận chiến ấy đám ngụy giáo Hiên Viên này đứng trên bờ vực diệt vong, bèn kêu gọi phi thăng tổ sư của chúng cứu giúp. Lúc ấy Tiên Giới giáng xuống ba vị Tiên Nhân, một vị Tu La tới báo cứu cho đồ tử đồ tôn bọn họ.
Dư Tắc Thành nghe vậy vô cùng hứng thú, vội vàng hỏi:
- Trung Hưng Tổ Sư có thể đấu với Tiên Nhân Tu La ư?
Nhạc Không cười nói:
- Trung Hưng Tổ Sư ước định cùng Lăng Ba Tiên Tử giáng phàm ba trận chiến đấu về kỳ, đạo và kiếm, lần lượt thắng cả ba trận. Lăng Ba Tiên Tử bị khí độ của Trung Hưng Tổ Sư làm cho xiêu lòng trở thành đạo lữ của ngài, cho nên mới gọi là Tam Thắng Lãng Ba Tiên.
- Sau Trung Hưng Tổ Sư đại chiến Tiên Nhân Tu La, giết chết hết ba vị Tiên Nhân Tu La là phi thăng tổ sư của Hiên Viên Thông Thiên phái. Hiên Viên Mê Thiên giáo, Hiên Viên Giải Ngữ môn. Từ đó về sau không còn ai dám dùng tên Hiên Viên nữa, dù là trên Tiên Giới cũng không ai dám xuổng đây nói nửa lời, đó là uy phong đến mức nào!
- Bàn cờ này chính là trước kia Trung Hưng Tổ Sư và Lăng Ba Tiên Tử ngẫu nhiên gặp gỡ, hóa đá thành cờ. Sau Trung Hưng Tổ Sư phi thăng, dùng vô thượng tâm pháp hóa bàn cờ này thành một giới, chính là Phân Đạo đài mà chúng ta sắp sửa tới.
Nhìn bàn cờ này Dư Tắc Thành thật lâu không nói. Một mình phá vạn địch, giết chết cả Tiên Nhân Tu La, Trung Hưng Tổ Sư quả thật là thần -
nhân.
Tinh Thần bên cạnh chợt nói:
- Định sinh tử trên Phân Đạo đài, cầu Kiếm Đạo của chúng ta. Tắc Thành, Hiên Viên kiếm phái chúng ta kỵ nhất là kiếm chỉ đồng môn, nhưng giữa đồng môn với nhau không thể nào tuyệt đối không có mâu thuẫn. Có khi chỉ vì bảo vệ đạo của mỗi người, trở thành thế nước lửa khó dung, cũng gọi là đạo bất đồng thì chẳng thể chung đường.
- Đôi khi có một ít tiền bối lên Phân Đạo đài dùng kiếm tỏ đạo, hai người phân sinh tử, thắng sinh bại tử. Nơi này không bị môn quy hạn chế, có thể đánh chết đồng môn. Cho đến bây giờ đã có vô số tiền bối vì kiên trì bảo vệ đạo của mình mà tử chiến trên Phân Đạo đài.
Nam Thiên Chân Nhân dẫn dắt mọi người bay về phía bàn cờ. Càng tới gần, bàn cờ càng phóng đại, mọi người càng nhỏ đi. Cuối cùng bạch quang chợt lóe, mọi người tiến vào một thế giới kỳ dị.
Xuất hiện trước mắt Dư Tắc Thành chính là một giác đấu trường rất lớn được xây theo nguyên mẫu giác đấu trường vốn thịnh hành của Đại Tần đế quốc ở Mạc Bắc, do vô số tảng đá trắng phau chồng chất lên nhau mà thành. Bên ngoài là một cổng vòm, ngoài tường có trổ nhiều khung cửa số.
Nhìn giác đấu trường khổng lồ này Tam sư huynh bên cạnh nói:
- Nghe nói trước khi Trung Hưng Tổ Sư còn chưa nhập phái tu tiên, chính là bậc đại nho vang danh thiên hạ. Sau ngài du ngoạn khắp nơi, đi tới Đại Tần đế quốc ở Mạc Bắc, rất thích trò giác đấu này, từng tham gia thi đấu. Lúc ấy vì vậy mà bản thân trọng thương, tứ chi gần như tàn phế, phải đi khấp nơi cầu y, mới gặp tiên duyên gia nhập Hiên Viên kiếm phái ta. Cho nên nơi này được thiết kế với hình dáng như vậy để kỷ niệm quá khứ của Trung Hưng Tổ Sư.
Nam Thiên Chân Nhân dẫn mọi người đáp xuống khu vực trung tâm giác đấu trường, đứng vào một chỗ. Trên không có vô số đạo kiếm quang hạ xuống liên tục, từng đội đệ tử Hiên Viên kiếm phái đáp xuống giác đấu trường chia ra Ngũ Lĩnh Thập Nhị phong đứng chỉnh tề, chuẩn bị đại lễ bái tế.
Đại hội lần này có hơn một ngàn bốn trăm đệ tử, những đệ tử có thể tham gia thịnh hội như vậy toàn là Trúc Cơ kỳ trở lên. Trong số này tối thiểu có hơn một trăm năm mươi Kim Đan Chân Nhân, Nguyên Anh tổ sư cũng có không dưới tám người. Hơn nữa Dư Tắc Thành biết còn có Chân Nhất Thần Quân Phản Hư kỳ không tới tham gia đại hội này, như lão điên hay lào nhân quét rác. Chưa kể còn có rất nhiều đệ tử Hiên Viên kiếm phái đóng ở bên ngoài không về, chẳng trách Hiên Viên kiếm phái có thể ngạo thị thiên hạ.
Phải biết rằng Thủy Vân tông bất quá chỉ có năm Kim Đan Chân Nhân, Càn Ma Linh Tôn giáo gây ra đại họa như vậy cũng chỉ có mười lăm Kim Đan Chân Nhân. Có sự so sánh này mới thấy được thực lực của Hiên Viên kiếm phái hùng hậu đến mức nào.
Chưởng môn Thạch Cơ đứng trước nhất, đốt hương bái tổ, đốt lên ba cây thần hương cao ba trượng. Hương này do nhiều loại dược liệu quý hiếm cô đọng lại mà thành, nghe nói mùi hương này có thể truyền tận Tiên Giới, thu hút sự chú ý của tổ sư.
Sau khi dâng tam sinh ngũ cốc, chưởng môn Thạch Cơ bắt đầu đọc văn tế bái, sau đó cùng các đệ tử Hiên Viên quỳ bái tổ tiên. Nghi thức rất giản đơn, cũng vô cùng nhanh chóng. Sau đó tới bước cuối cùng, mọi người xuất ra phù lục chân nguyên toàn thân, phóng xuất chân nguyên lên không. Lập tức ngàn đạo kiếm khí dâng lên, hình thành kiếm khí ngút trời.
Dư Tắc Thành phóng xuất kiếm khí của mình, một lúc sau chân nguyên gần cạn mới ngừng lại. Sau đó ai nấy ngự kiếm bay lên khán đài xung quanh giác đấu trường.
Hiện tại Dư Tắc Thành đã biết được hình thức tổ chức đại hội, chia làm bốn hạng mục. Trước tiên là tỷ thí giữa những tân thủ mới nhập môn, chính là những tân thủ giống như Dư Tắc Thành, mới vào Hiên Viên kiếm phái chưa tới mười năm, tiến vào Trúc Cơ kỳ.
Sau đó tất cả các đệ tử Trúc Cơ kỳ không phân biệt thời gian gia nhập thi đấu với nhau. Các Kim Đan Chân Nhân thì đấu với nhau là hạng mục thứ ba, Nguyên Anh Chân Quân thi đấu là hạng mục cuối cùng.
Như vậy chủ yếu là khích lệ các đệ tử Trúc Cơ kỳ tranh đấu, còn các tu sĩ Kim Đan và Nguyên Anh chỉ biểu diễn pháp thuật với các đệ tử mà thôi, coi như là một hình thức truyền đạo.
Trường đại chiến mở màn là tỷ thí giữa các tân thủ. Dư Tắc Thành nghe thấy tiếng truyền âm điểm danh, lập tức bay lên giác đấu trường. Lúc này trên khán đài cũng đồng loạt bay xuống hơn năm mươi người, những người này toàn là đệ tử Hiên Viên nhập môn chưa quá mười năm, Trúc Cơ thành công.
Trong số này Dư Tắc Thành thấy có rất nhiều người quen. Có Vương Thư Nguyên, Phong Linh Tĩnh, Thành Lam, Lôi Băng Vân, Cốt Luân Tề Văn. Không ngờ có cả Phùng Liên Liên trong đó, nàng cũng đã gia nhập nội môn Hiên Viên kiếm phái, hơn nữa còn Trúc Cơ thành công. Có thể nói tất cả số đệ tử được tuyển từ sáu phái Tây Lĩnh đều Trúc Cơ thành công, trở thành lớp đệ tử mới của Hiên Viên kiếm phái, đây coi như là vinh dự.
Những người quen cũ nhìn thấy nhau, bọn họ đều gật đầu ra hiệu chào nhau. Không hiểu vì sao bất chợt Dư Tắc Thành nhớ lại một câu lúc trước sư phụ từng nói với mình:
- Sau này chúng ta điều tra xuất thân lai lịch của con, sáu phái đánh giá con là kỳ tài ngự kiếm.
Xem ra sau khi bọn mình tới nơi này, Hiên Viên kiếm phái đã tiến hành điều tra kỹ càng một lượt.
Những đệ tử ngoại môn cùng nhập nội môn với bọn họ trong đợt vừa rồi chỉ thấy bốn người Nhàn Vân, Diệp Lạc, Trương Kỳ Vỹ, Lạc Tân Tuyết. Tuy rằng Lưu Minh, Vương Nhiễm vượt qua được vấn Tâm lộ, cũng có thể mãi tới bây giờ cũng chưa Trúc Cơ thành công, kiếp này ắt không thể đạt được thành tựu gì. Hồng Thiên Miểu là nội gián nằm vùng, đã chết lúc vừa nhập nội môn.
Tất cả năm mươi tám người đứng thẳng trên hội trường, chưởng môn Thạch Cơ xuất hiện, nói với bọn họ:
- Các con còn nhớ Hiên Viên Tam vấn lúc trước nhập môn hay chăng?
Mọi người cùng đáp:
- Vẫn nhớ.
Chưởng môn Thạch Cơ lại hỏi:
- Các con nguyện không giải đãi, không e ngại, không khiếp sợ được chăng?
Mọi người cùng đáp:
- Được!
Chưởng môn Thạch Cơ nói tiếp:
- Được, vậy dùng kiếm kiểm nghiệm một chút đi. Xoay bàn vòng tròn, bất từng cặp một, chiến đấu với nhau, lấy kiếm tỏ đạo, xem ai mới là đệ nhất.
Lập tức một mặt bàn tròn thật lớn bất đầu quay, sau mười mấy vòng mới dừng lại. Tất cả năm mươi tám đệ tử đều được phân chia đối thủ, chuẩn bị chiến đấu.
Thật ra Phân Đạo đài là không gian ý thức Diễn Võ lớn nhất, bọn họ tỷ thí với nhau cũng không cần đao thật kiếm thật để quyết sinh tử. Mọi người lần lượt được đưa vào một pháp trận, hào quang chợt lóe, lập tức hình chiếu thân thể xuất hiện trên chiến trường.
Không gian ý thức Diễn Võ này là do Trung Hưng Tổ Sư đạt tới cảnh giới Tiên Nhân làm ra, tất cả những phi kiếm, pháp bảo, pháp thuật trên người các đệ tử đều được phục chế lại y hệt. Nhìn xuống chiến trường chỉ thấy hai mươi chín đôi đệ tử bắt đầu chém giết lẫn nhau, kẻ thắng được vào vòng sau, người bại trên chiến trường chết đi, nhưng bản thể ở giác đấu trường không có thương tổn gì quá lớn. Chỉ là thần hồn bị thương cần tĩnh dưỡng khoảng mười ngày mà thôi.
Chuyện này chỉ sử dụng khi thi đấu trong đại hội, còn các đệ tử Hiên Viên kiếm phái dùng Phân Đạo đài định sinh tử tỏ đạo của mình lại là cuộc chiến thật sự, sinh tử do mệnh.
Nháy mắt Dư Tắc Thành bị đưa vào một khu rừng rậm. Từ xa hắn đã nhìn thấy đối thủ của mình, không ngờ lại là người quen, chính là Diệp Lạc sư huynh năm đó Trúc Cơ thành công cùng tiến vào nội môn với hắn.
Hai người còn cách xa nhau vài dặm đã ngự kiếm ngừng giữa không trung, thi lễ với nhau. Sau đó không ai nói lời nào, bắt đầu chiến đấu, Dư Tắc Thành bắt đầu trận chiến đầu tiên ở Trúc Cơ kỳ của hắn.
Chỉ cần chiến đấu, phải dốc hết toàn lực, giống như diều hâu vồ mồi, không cần che giấu thực lực gì cả. Cho dù kẻ thù biết được, mình cũng có thể giết chết y dưới kiếm.
Lập tức Dư Tắc Thành xông tới, sáu đôi Kim Dực kiếm xuất hiện một lượt, hình thành sáu đôi phi dực phóng nhanh về phía Diệp Lạc.
Diệp Lạc phóng ra bốn thanh phi kiếm, hình thành một kiếm trận kỳ dị. Dư Tắc Thành nhanh chóng run người, mười hai thanh phi kiếm cùng lúc chém tới Diệp Lạc.
← Ch. 0225 | Ch. 0227 → |