← Ch.0248 | Ch.0250 → |
Bóng Hồi Huyền Thượng Nhãn chợt lóe từ bên ngoài bay trở về cũng cất tiếng gọi to:
- Trong vòng ngàn dặm đã bị pháp trận hoàn toàn phong tỏa, mọi người chuẩn bị chiến đấu đi thôi. Có trốn cũng không thoát, đã không còn đường lui, không chết không thôi. Thần Độn tông ta nguyện đi đầu...
Đám đệ tử Khiên Cơ tông cũng hiện thân giữa không trung, ba tông hội hợp chuẩn bị nghênh chiến, vốn trước đây ba tông có hơn bảy trăm người, hiện tại chỉ còn không tới bốn trăm, tổn thất phân nửa.
Địch nhân trên không bay tới càng ngày càng gần, có chừng hơn ngàn điểm sáng xé trời. Người còn chưa tới một thanh âm trong trẻo đã vang lên:
- Sát Ma tông, Tâm Ma tông, Địa Từ Hỏa Nguyên phái, Vạn Thú Hóa Thân tông, Lôi Ma giáo, Phản Phương Giải Ngữ môn, Long Dương giáo, Hấp Âm Hóa Dương giáo, Hư Vô Phiêu Miểu tông tới, truyền Thiên Ma hiệu lệnh, phàm kẻ nào quỳ xuống đầu hàng sẽ không chết, kẻ nào chống cự giết chết không tha!
Thanh âm này Dư Tắc Thành vô cùng quen thuộc, chính là tiểu muội của mình Dư Tĩnh Hân.
Thanh âm vang khắp không trung vừa dứt hàng trăm đạo kiếm quang đã đánh về phía đám đệ tử ba thượng môn đang tụ tập giữa không trung. Phía sau những đạo kiếm quang này có hàng ngàn người tu tiên có hình dạng quái dị xuất hiện.
Lúc này dưới đất cũng bay lên bảy, tám trăm đệ tử Cực Nguyên Vân Hà tông, rốt cục bọn chúng cũng đã tổ chức tham gia chiến đấu. Trong số những người này có không ít tán tu, bọn họ có người muốn báo thù cho thân nhân bằng hữu, có người muốn mở đường máu chạy trốn.
Lập tức trên bầu trời của khu vực đổ nát hoang tàn này vô số người tu tiên bắt đầu chém giết. Kiếm khí tung hoành, thần lôi cuồn cuộn, pháp bảo hiển lộ thần uy, nháy mắt chiến trường đã trải rộng ra ngàn dặm.
Kẻ thắng chém giết cường địch, kẻ bại chết tại đương trường. Máu phun như mưa, tứ chi thân thể đứt gãy bay loạn xạ.
Nguyên Anh đối Nguyên Anh, Kim Đan chiến Kim Đan, còn lại đệ tử Trúc Cơ hỗn chiến cùng nhau. Nguyên Anh Chân Quân chia làm năm cặp đại chiến, tốc độ của bọn họ cực nhanh, nháy mắt đã rời khỏi nơi này. Phạm vi ngàn dặm xung quanh là chiến trường của họ.
ngoại trừ Nguyên Anh Chân Quân, không ai có thể tiếp cận bọn họ trong vòng mười dặm.
Thế nhưng Dư Tắc Thành cảm thấy những Nguyên Anh Chân Quân này không ai dốc hết toàn lực, không ai xuất ra lực lượng mạnh mẽ gây nên họa trời như Vô Lượng Chân Quân, Đạp Tuyết Chân Nhân ở Tây Lĩnh năm xưa, có vẻ như ai cũng bảo lưu thực lực.
Mới ban đầu có mười Nguyên Anh Chân Quân tới dự đại lễ, hiện tại chỉ còn năm người ở lại chiến đấu, những Nguyên Anh Chân Quân dẫn đầu của ba thượng môn như Minh Thần Tử, Hồi Huyền Thượng Nhân biến đi đâu không thấy.
Tuy rằng bọn họ chưa dốc hết toàn lực nhưng đã hình thành phá hoại mang tính hủy diệt. Bọn họ đi tới đâu, núi sụp đất lở, sông chảy ngược dòng tới đó. Phạm vi chiến trường ngày càng mở rộng, có kẻ bỏ chạy, có người đuổi theo, khiến cho thôn trấn thành thị trong phạm vi ngàn dặm chiến trường của họ phòng ngã nhà sụp, núi sông tan nát, người chết vô số, tiếng kêu thảm vang lên không ngừng.
Những Nguyên Anh Chân Quân này không hẹn mà cùng nhau rời xa sơn môn Cực Nguyên Vân Hà tông. Thế nhưng ở đó vẫn còn không ít hơn ngàn người đang đại chiến tưng bừng, là Kim Đan Chân Nhân dẫn dắt đệ tử Trúc Cơ chém giết với đối phương.
Dư Tắc Thành quan sát trường đại chiến này phát hiện những người tu tiên chân đạp hỏa cầu là đệ tử Địa Từ Hỏa Nguyên phái. Bọn chúng có thể điều khiển hỏa cầu to tướng dưới chân công kích địch nhân, có thể khống chế thiên địa nguyên từ hút lấy địch nhân, đoạt lấy phi kiếm pháp khí địch nhân, còn có thể trốn vào trong hỏa cầu tránh né công kích của địch nhân.
Phản Phương Giải Ngữ môn rất dễ nhận ra, bọn chúng toàn là nữ đệ tử, đi tới đâu tiên hoa nở rộ tới đó, vũ khí của bọn họ không phải là phi kiếm hay pháp khí, mà là đóa đóa tiên hoa. Người bị tiên hoa của họ cắm vào thản thể lập tức hoa nở toàn thân, hóa thành một cây hoa, huyết nhục toàn thân bị hút hết không còn.
Có người tu tiên ngự trên một luồng lôi điện, hoặc toàn thân bao phủ lôi điện, đó chính là đệ tử của Lôi Ma giáo. Bọn họ điều khiển lôi điện, thần lôi vô địch, mưa thần lôi khi nãy hẳn là kiệt tác của bọn họ.
Còn có một số người tu tiên đeo mặt nạ xấu xí, bật những tràng cười quái dị, hình dạng bên ngoài thay đổi không chừng, thỉnh thoảng lại ảo hóa thành hai, ba người. Bọn họ vô cùng hiếu sát biến thái, kẻ nào kẻ nấy giống như đã hóa điên, ngay cả những người tu tiên đã quỳ dưới đất đầu hàng bọn họ cũng không buông tha.
Đó chính là đệ tử Sát Ma tông, có lời đồn tổ sư bọn họ giữa đường gặp được năm phái đại chiến đệ tử Tâm Kiếm Thiên tông, may mắn được một bộ kiếm thuật trong Tâm Ma Tàn Ảnh, nhờ đó mới lập nên Sát Ma tông.
Đám đệ tử Cực Nguyên Vân Hà tông chỉ chiến đấu trong chốc lát đã bị địch nhân đánh rơi xuống đất, có kẻ bị bắt làm tù binh, sau đó số nữ đệ tử Cực Nguyên Vân Hà tông phát ra thanh âm rên rỉ rất nhanh. Vì có một ít bị người tu tiên bắt lấy xô xuống đất, lột sạch y phục trên người, hành sự ngay tại chỗ.
Theo những tiếng rên rỉ của bọn họ, thân thể bọn họ cũng dần dần khô héo cuối cùng hóa thành thây khô. Đó là công phu của đám đệ tử Hấp Âm Hỏa Dương giáo, bắt đối phương giao hợp hút cạn hết thảy nguyên âm nguyên dương của đối phương.
Có một ít nam đệ tử Cực Nguyên Vân Hà tông sau khi bị bắt cũng cất tiếng rên rỉ. Kẻ làm hảo sự này cũng là nam tu sĩ, chính là đệ tử Long Dương giáo. Bọn chúng không hút lấy nguyên âm nguyên dương mà là trời sinh ra đã thích nam nhân, từ đó mới có tên Long Dương giáo.
Bất chợt có một mãnh thú xông tới gần chỗ bọn Dư Tắc Thành, sau đó hóa ra một người tu tiên lõa thể. Y xông tới tên tán khách đã cụt mất hai chân, người kia thấy đối phương xông tới với vẻ bất thiện, bèn kêu lên:
- Ta đầu hàng, ta đầu hàng, xin đừng giết ta, không phải đã nói đầu hàng không giết rồi sao?
Người tu tiên lõa thể ngày càng tới gần hơn, miệng cười ha hả:
- Ngươi quỳ xuống rồi ư, lời đệ tử Tâm Ma tông nói không thể tin được, quả thật là ngu xuẩn, làm thức ăn cho ta đi thôi.
Trong quá trình ép tới, người tu tiên này chợt biến hình lần nữa hóa thành một con cá sấu rất to, cái miệng đầy răng lởm chởm của nó nhanh chóng đớp gọn lấy thân thể kẻ xấu số kia. Máu phun ra bốn phía, chỉ trong thoáng chốc người kia đã chui gọn vào bụng cá sấu. Sau đó cá sấu kia lại hóa thành một con dơi khổng lồ chuẩn bị bay đi, đó chính là đệ tử của Vạn Thú Hóa Thân tông.
Đệ tử phái này có thể hóa thân thành vạn thú, thân thể của chúng cũng là vũ khí của chúng. Lúc trước Dư Tắc Thành gặp được một địch nhân có khả năng biến thân ở Di tích Tiên Tần bên dưới Tây Lĩnh, chính là đệ tử ngoại môn của phái này.
Nhưng dơi kia vừa bay lên chừng một thước đã hét lên một tiếng thê thảm, trên thân hình nó vỡ ra nhiêu chỗ, trái tim nổ tung, kêu lên một tiếng đau đớn từ trên không rơi xuống, bị kiếm trùng của Cốt Luân Tề Văn giết chết.
Nơi nơi khói lửa ngập tràn, số tán tu ngoại trừ một vài người cá biệt đại đa số đã bị giết chết. Đệ tử Cực Nguyên Vân Hà tông lại càng không chịu nổi đã bị giết bị bắt hơn phân nửa. Chỉ có đệ tử của ba thượng môn lấy ít đánh nhiều, vẫn còn đang ra sức chiến đấu.
Đệ tử Minh Vương tông xuất ra từng đạo nguyên khí dao động hung hãn vô cùng. Đệ tử Thần Độn tông thì hóa thành đạo đạo hào quang, mau chóng cực kỳ. Đệ tử Khiên Cơ tông không ngừng tập kích đối phương, sau đó nháy mắt biến mất.
Đệ tử Tâm Ma tông và Hư Vô Phiêu Miểu tông của đối phương cũng không thấy xuất hiện trên chiến trường. Nhìn theo hang động mà sư phụ vừa mất hút, Dư Tắc Thành thoáng động trong lòng, nói với bọn Thành Lam:
- Các đệ ở đây cố thủ, ta đi xem thử một chút.
Không chờ bọn họ trả lời nháy mắt Dư Tắc Thành đã rời khỏi pháp trận bảo vệ ngự kiếm bay về phía cửa động nổ tung khi nãy sư phụ chui vào.
Dư Tắc Thành bay chưa được trăm thước đã bị địch nhân đang chém giết khắp nơi phát hiện. Một tên đệ tử Long Dương giáo điều khiển một pháp khí quạt xếp phi hành nhanh chóng tới trước mặt Dư Tắc Thành, kêu lớn:
- Vị tiểu ca này thật là anh tuấn, mau vui vẻ cùng ta...
Còn chưa dứt lời trên thân thể y đã lóe lên một đạo hồng quang, đã trúng Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết của Dư Tắc Thành. Kiếm quang trên tay Dư Tắc Thành chợt lóe, đạo đạo kiếm quang vô cùng vô tận phá không đánh tới. Tên đệ tử Long Dương giáo vội vàng điều khiển pháp khí ngăn cản nhưng chỉ sau vài lân hô hấp cả người lẫn pháp khí đã vỡ tan tành, ngay cả tiếng kêu trước khi chết cũng không kịp thốt ra toàn thân đã hóa thành sương máu.
Dư Tắc Thành một kiếm giết địch, không thèm nhìn lại, tiếp tục tiến về phía trước. Một tên đệ tử Sát Ma tông thấy vậy ngự kiếm bay tới, giả ngây giả ngốc kêu lên:
- Hảo kiếm pháp, hảo kiếm pháp, ta muốn ăn ngươi, ta muốn...
Lại một đạo kiếm quang bùng lên, đối phương còn chưa kịp xuất chiêu cả người lẫn kiếm đã tan nát. Dư Tắc Thành liên trảm hai địch nhân, hấp thu bản nguyên và nguyên thần của chúng, cảm thấy trên người tràn trề chiến lực. Nãy giờ quan sát đại chiến cũng đã kích phát huyết tính trong lòng hắn. Chỉ trong thoáng chốc hắn chuyển hướng đuổi theo một địch nhân khác.
← Ch. 0248 | Ch. 0250 → |