← Ch.0262 | Ch.0264 → |
Ao nước vẫn giữ hình dáng như trước, rộng một trượng, ở trung tâm đài đá. Trong ao toàn nước xanh lam, nước này chảy ra từ vết kiếm trên thân Tiên Lam Thần Tủy. Sau khi chảy đầy ao tràn ra ngoài thông qua ba mươi sáu rãnh, chảy ngang qua đài đá dẫn ra hồ nước.
Tiên Lam Thần Tủy nằm giữa ao nước, đài đá vây quanh ao, hồ nước ngoài cùng vây quanh đài đá, hết tầng này tới tầng khác mang tính liên hoàn.
Nước trong ao xanh biếc sâu chừng hai thước, có thể nhìn thấy tận đáy. Phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa cùng pháp bảo cửu giai Chu Câu Tử tắm mình trong đó, bơi lội thỏa thuê chẳng khác loài cá. Chúng rất thích nước ao này.
Đài đá quanh ao rộng chừng mười trượng, trên đó vẫn còn hồn lô nằm ở góc Đông Nam, có kiến trúc như hình giọt nước, tràn đầy sức sống. Hồn lao vẫn có hình dáng như một thủy lao, lò rèn lại biến mất không thấy.
Những linh tuyền trước kia vẫn còn trong hồ nước. Tuy rằng Diện tích linh tuyền không mở rộng nhưng linh dược tiên tửu càng thêm tinh khiết hơn trước. Dư Tắc Thành uống thử một ngụm, chắc lưỡi khen ngợi không thôi.
Thế giới nước không có biến hóa lớn, chỉ mở rộng quy mô một chút. Nhà Tranh do không gian ý thức Diễn Võ cấp Hồng Hoang biến thành lại có biến hóa lớn, đã tiến hóa thành lầu gỗ, lớn hơn trước kia ba phần.
Tuy rằng chỉ là lầu gỗ nhưng cũng có được một tầng. Dư Tắc Thành tiến vào, phát hiện ra bồ đoàn dưới đất mới hơn một chút, lại có thêm một lư hương, có thể đốt hương trợ hứng trong khi tu luyện. Trên tường có thêm một bức họa nhưng trong bức họa không có thứ gì, chỉ là một bức họa trắng.
Một bên phòng tu luyện này có thêm một chiếc thang, Dư Tắc Thành đi xuống xem thử. Thì ra lại thêm một phòng tu luyện nữa, không có gì khác so với phòng tu luyện kia, bất quá bên ngoài lửa cháy bừng bừng, nơi đây là thế giới lửa.
Thì ra không gian ý thức Diễn Võ này đã biến thành thông đạo nối liền hai thế giới. Dư Tắc Thành lắc đầu, đẩy cửa bước ra ngoài.
Thế giới này là thế giới lửa, ngọn lửa này không hề làm thương tổn Dư Tắc Thành. Thế giới lửa cũng chia làm hai, một nửa là một mảnh đất trung tâm, bắt đầu hơi có trạng thái hình thành núi lửa. Nửa còn lại là núi lửa vây quanh nó là biển dung nham. Thật ra địa hình hoàn toàn đối xứng với thế giới nước.
Một bên là ao nước, một bên là núi lửa. Một bên là đài đá, một bên là núi lửa sắp hình thành. Một bên là hồ nước, một bên là biển dung nham, có thể nói hoàn toàn đối xứng.
Dư Tắc Thành chậm bước trên mảnh đất núi lửa, lò rèn bên thế giới nước biến mất thì ra chuyển sang nơi này, lớn hơn trước một phần.
Hắn đi xuống miệng núi lửa quan sát, hiện tại ở miệng núi lửa đọng lại mười mấy viên nham thạch. Dư Tắc Thành nhặt lấy một viên xem thử, bất chợt nở nụ cười, chính là linh thạch trung phẩm hệ Hoả. Thế giới lửa được hắn đầu tư vô số rốt cục đã nhận được thù lao, suýt chút nữa lệ rơi đầy mặt.
Bất chợt trong miệng núi lửa vang lên một tiếng long ngâm, dường như đang vòi vĩnh với Dư Tắc Thành. Đây chính là Tử Mặc Giao đầu tiên mà hắn dung hợp, sau lại dung hợp thêm mười lăm Long Linh. Nó là linh thú của thế giới lửa đang chậm rãi trưởng thành.
Dư Tắc Thành đi về phía biển dung nham, nhìn xuống dung nham đỏ rực bên dưới, nghiến răng một cái rồi cất bước đi xuống. Quả nhiên không có chuyện gì, Dư Tắc Thành đi thẳng một mạch tới bờ kia quan sát hình dáng của thế giới nước tiếp giáp với bờ biển dung nham của thế giới lửa.
Nhìn kỹ lại dung nham trong biển chảy về phía hồ nước trong thế giới nước, đồng thời nước trong hồ cũng chảy ngược lại về phía này. Cả hai thế giới đang trao đổi năng lượng với nhau, giúp đỡ lẫn nhau mở rộng dần dần, xua đi màn sương đen bên ngoài khiến cho thế giới Bàn Cổ ngày càng mở rộng hơn nữa.
Dư Tắc Thành nhìn kỹ lại trong thế giới lửa có một mặt trời đỏ rực trên không, đại biểu cho Thiên Hỏa. Miệng núi lửa chảy ra dung nham đại biểu cho Địa Hỏa thỉnh thoảng lại phun ra lửa ngọn, đại biểu cho Tâm Hỏa. Ba loại lửa này hợp nhất chính là Tam Muội Chân Hỏa.
Miệng núi lửa sản xuất ra linh thạch hệ Hoả, điểm này đã xác định được, không biết biển dung nham này sản sinh ra thứ gì, chuyện này cần từ từ nghiên cứu.
Thật ra lực mở rộng của thế giới Bàn cổ không đủ, tối thiểu thế giới nước phải có thể nuôi cá nhưng lại không làm được. Sau này chờ đến khi mình đạt tới cảnh giới Dung Hợp có thể ngao du thiên hạ khi đó nhất định phải thu thập vạn vật, mở rộng thế giới Bàn cổ của mình một phen, khiến cho nó phát huy hết tác dụng.
Dư Tắc Thành chậm rãi đi lại trong thế giới lửa, phát hiện nơi này cũng có các loại cây cỏ, toàn là hồn thực, là vật do Bích Thúy Chi Sâm trước kia còn lại.
Dư Tắc Thành lại đi vào không gian ý thức Diễn Võ, ngồi lên bồ đoàn, tiện tay châm lư hương lên. Lư hương không hương mà tự cháy, phát ra mùi thơm khiến cho người ta say mê, tinh thần sảng khoái tập trung.
Dư Tắc Thành bắt đầu tu luyện pháp thuật tại đây ngay, trong thế giới Bàn cổ, trong không gian ý thức Diễn Võ này. Sau một canh giờ, tất cả pháp thuật hoàn toàn tinh thông, Dư Tắc Thành cười thỏa mãn rời khỏi thế giới Bàn cổ.
Sau khi trở về bản thể, lập tức Dư Tắc Thành làm cho Thần Hi Chân Nhân khiếp sợ. Nghiệm Độc thuật, Thổ Độn thuật, Thủy Độn thuật, Tế Chướng thuật, Phá Huyễn thuật, Tạo Thủy Hóa Thực thuật, Ích Cốc thuật. Dư Tắc Thành đã tinh thông hoàn toàn. Thần Hi Chân Nhân than dài một tiếng:
- Sư phụ ta năm xưa cũng là như vậy, có khi cả một năm không luyện xong một pháp thuật nào, có khi chỉ một canh giờ luyện được vài pháp thuật. Tắc Thành, con cần phải tự khống chế bản thân mình, không nên để lỡ thiên phú tốt như vậy.
- Được, hiện tại ta dạy Giám Định thuật cho con. Vì sao lại dạy pháp thuật này cho con cuối cùng? Là vì thật ra con phải đạt tới cảnh giới Dung Hợp mới có thể học tập được nhiều. Hiên Viên kiếm phái chúng ta có mười ba loại tiên thuật giám định phi kiếm, mười một loại tiên thuật giám định pháp bảo, chín loại tiên thuật giám định linh vật địa mạch, bảy loại pháp nhãn phân biệt kẻ thù. Có hai mươi mốt loại tiên thuật giám định vạn vật thông thường.
- Hiện tại con chỉ mới đạt cảnh giới Tố Thể, chỉ có khả năng luyện được ba loại. Hiện tại ta sẽ dạy hết cho con, còn con có thể học được hay không vậy phải trông vào cơ duyên.
- Loại thứ nhất là tiên thuật giám định pháp bảo, có tên là Nghịch Quang Thiên Diễn thuật, lợi dụng bí pháp vô thượng suy diễn ngược lại quá trình chế tạo pháp bảo ấy, kích hoạt thần thức bản nguyên của nó từ đó đạt được mục đích phân biệt.
- Loại thứ hai là pháp thuật phân biệt tu vi địch nhân, có tên là Yêu Ma Chân Nhân, bắt chước khí yêu ma, ảo hóa ra con mắt tâm linh, lợi dụng trực giác vô thượng của yêu ma cảm ứng đối phương.
- Loại thứ ba là tiên thuật phân biệt vạn vật thông thường có tên là Tử Phủ Chân Giải. Đây là bí pháp giám định của Tử Phủ tông, cũng là một trong những bí pháp tiên thuật mà năm xưa chúng ta đoạt được.
- Được rồi, pháp quyết của chúng như sau, con hãy tự mình tu luyện cho thật tốt...
Thần Hi Chân Nhân truyền thụ toàn bộ pháp quyết của ba bộ tiên thuật giám định cho Dư Tắc Thành, sau đó ông mới giảng tới các hạng mục như đặc điểm biến hóa, những điều cần lưu ý khi sử dụng của ba loại tiên thuật này. Dạy như vậy hết một buổi chiều. Dư Tắc Thành lặng lẽ ghi nhớ, sau khi cảm tạ Thần Hi Chân Nhân, hắn trở về phòng tu luyện của mình bắt đầu tu luyện.
Trên Thiên Dạ phong này phòng ốc vô số. Dư Tắc Thành cứ việc chọn đại một phòng ở lại trong đó. Sau đó hắn trở vào thế giới Bàn cổ tiến hành tu luyện, vốn Dư Tắc Thành nghĩ rằng ba loại pháp thuật này hẳn sẽ luyện thành nhanh chóng, ngờ đâu hắn luyện một lúc lâu mới phát hiện ra, sự tình không đơn giản như mình nghĩ.
Nghịch Quang Thiên Diễn thuật này mình không có chút hy vọng luyện thành. Tuy rằng mình hiểu được hoàn toàn quá trình vận hành, hiểu được nguyên lý của pháp thuật này nhưng nó cần có chân nguyên điều động quá lớn, hiện tại với tu vi cảnh giới của mình gần như không thể nào cung cấp.
Cho dù sử dụng thần thông Nhiên Huyết cũng không đủ dùng, trừ phi dùng Linh Cưu Dẫn Sinh quyết. Nhưng dùng pháp quyết này để giám định vật phẩm, chẳng phải là lấy sinh mạng mình ra đùa giỡn hay sao? Chẳng trách Thần Hi Chân Nhân nói cần đạt tới cảnh giới Dung Hợp mới có thể sử dụng.
Yêu Ma Chân Nhãn Dư Tắc Thành vừa luyện đã thông thạo, nhưng vấn đề tương tự lại xuất hiện. Lúc sử dụng Yêu Ma Chân Nhãn cần sáng tạo ra một lực yêu ma, chuyện này Dư Tắc Thành hoàn toàn có thể làm được.
Chuyện khó khăn duy nhất là chuyển lực yêu ma này thành pháp nhãn. Phân tích phán đoán đối phương hoàn toàn nhờ vào trực giác, công tác phân tích này cần tiêu hao tâm thần và tinh lực cực độ mới có thể tiến hành khống chế. Mà tiêu hao tâm thần và tinh lực như vậy đối với Dư Tắc Thành hiện tại là quá sức. Chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, cần ít nhất một khắc sau mới có thể khôi phục. Như vậy sử dụng pháp này trong lúc chiến đấu chính là hiến dâng tính mạng mình cho địch, cho nên cũng không có nghĩa với Dư Tắc Thành.
Lúc này tác dụng của cảnh giới tu tiên lập tức lộ ra. Nếu Dư Tắc Thành đạt tới cảnh giới Dung Hợp khi đó có được chân nguyên cao hơn tối thiểu hai mươi lần hiện tại, chuyện này sẽ không còn là vấn đề.
← Ch. 0262 | Ch. 0264 → |