← Ch.0387 | Ch.0389 → |
Dư Tắc Thành nghe những lời này cảm thấy hết sức chói tai, lúc này bên cạnh hắn chợt có người nhỏ giọng bàn tán:
- Thật là không biết xấu hổ, rõ ràng là Vương Tiểu Tam của Vương gia. không biết học được chút tiên thuật ở đâu, về đây giả mạo vị tiên sư đã cứu chúng ta hai mươi năm trước, đòi tiền khắp nơi. Nhà nào không giao tiền bèn đoạt nam hiếp nữ, thật là khốn kiếp!
- Nói nhỏ thôi. Vạn bộ đầu còn bị bọn chúng thiêu sống, chúng ta không nên đứng ra, bọn chúng biết tiên thuật.
Chẳng trách nhìn tiểu tử này thật là quen mắt thì ra y dám giả mạo mình, tới đây lừa tiền dân chúng.
Dư Tắc Thành bèn đi tới gần hai người này hỏi:
- Đại thúc, đây là chuyện gì vậy?
Lão nhân vừa nói chuyện khi nãy nhìn nhìn Dư Tắc Thành, sau đó hạ giọng khẽ nói:
- Đừng nói nữa, tiểu tử này tên Vương Tiểu Tam trước kia hết ăn lại nằm, đánh cha mắng mẹ. Năm năm trước bị đuổi ra khỏi cửa, nghe nói gặp được thần tiên gì đó bên ngoài, gia nhập Ngũ Đạo Phúc Thông giáo gì đó, học được một thân tiên thuật trở về, muốn khai tông lập phái trong thành Kiến An chúng ta, thành lập chi nhánh của Ngũ Đạo Phúc Thông giáo.
- Thần giáo cái rắm gì chứ, hừ, chỉ là tà giáo gạt người, ban đầu còn làm bộ làm tịch tuyển nhận giáo chúng, sau thấy không ai tham gia bèn trở mặt, xưng bừa là vị tiên sư hai mươi năm trước cứu Thành này thoát khỏi đại hồng thủy, hiện tại bắt mọi người ở đây phải trả nợ cho y.
- Sau đó y biến ra bộ dáng này, đi tới từng nhà đòi tiền. Phàm là nữ nhân y vừa ý, lập tức bị y cướp mất, hơn nữa còn bắt trẻ con khắp nơi.
- Vạn bộ đầu cảm thấy bất bình, bèn chấp pháp theo công đạo, bị y cho một ngọn lửa thiêu sống, từ đó về sau chúng không ngừng tác quái tàn hại nơi này.
Một người khác bên cạnh nói:
- Thật là khốn kiếp, bọn chúng nhất định sẽ không có được kết quả tốt. Lý gia ở cửa Đông thành không giao đủ tiền tạ ơn Ngũ Đạo Phúc Thông giáo, lập tức bị bắt con gái. Lý lão gia ngân lại, lập tức bị đá cho một cước, táng mạng đương trường. Sau khuê nữ con lão bị bọn chúng giày vò cho tới chết, còn bị chặt tứ chi.
- Nhà Triệu viên ngoại ở cửa Nam thành có đôi hài tử song sinh vô cùng kháu khỉnh y vừa nhìn thấy đã nói có duyên phận với mình, lập tức cướp đi. Mười ngày sau có người nhìn thấy thi thể chúng ở phân mộ Nam sơn, thương thay hai hài tử chỉ vừa bảy tám tuổi. bị mô bụng lấy hết nội tạng, ngay cả con chim sẻ nhỏ cũng bị cắt mất.
- Mã Đại ca lịch duyệt vô cùng, nói rằng đây là bọn yêu đạo luyện tà pháp.
Mã Đại ca bên cạnh nói:
- Đám khốn này quả thật biết tà thuật. Vào buổi tối Vạn bộ đầu chết, sư phụ y dẫn theo hơn ba mươi đệ tử Thiết Chưởng bang chạy đi báo thù, kết quả chỉ có một con chó còn sống chạy về, bất quá cũng đã phát điên.
- Biểu cữu (cậu họ) của Triệu viên ngoại là Thiên tổng của thành Thanh Nguyên, mời mười vị cao thủ trong quán chạy suốt đêm tới đây nhưng chỉ có đi không về, tất cả đều chết trong thành chúng ta. Sáng hôm sau, cả nhà vị Thiên tông kia cũng chết không minh bạch. Thương thay Triệu viên ngoại phát điên, ngày ngày ở ngoài đường kêu tên con mình, thật là thê thảm...
- Chỉ có tiên sư trở lại mới có thể trị được y, ngày nào ta cũng thắp hương cầu nguyện, cầu cho tiên sư trở lại Thành chúng ta, diệt sạch bọn ác bá này đi. Nếu còn tiếp tục như vậy, dân chúng không thể nào ở lại thành Kiến An được nữa, tiên sư từ bi...
Lúc này trong cửa hàng kia, một nữ nhân đã bị bắt lôi ra, nàng ra sức kêu khóc ầm ĩ, chỉ nghe tên Vương Tiểu Tam kia nói:
- Khóc cái gì, cùng tu đạo với đại gia đi thôi có thể trường sinh bất lão làm thần tiên sống.
- Năm xưa ta cứu các ngươi, hiện tại đến phiên các ngươi báo đáp ta, đây là thiên lý, chỉ cần có lý, có thể đi khắp thiên hạ.
Dứt lời y lấy ra một món pháp khí đâm vào mặt nữ nhân kia một cái, hút một giọt máu. Sau đó y nhìn pháp khí kia, miệng lẩm bẩm:
- Rốt cục cũng tìm được một người...
Sau đó kêu lớn:
- Đem nàng đi, bọn người kia dám tập kích tiên sư, đánh chết cho ta, những gì trong cửa hàng thưởng cho các ngươi.
Lập tức một tiếng la hưởng ứng vang lên, đám giáo chúng xông lên chuẩn bị đánh chết đám đại hán đã bị chế ngự, một lão nhân trong cửa hàng kêu lên:
- Tiên sư, van xin tiên sư hãy tha cho chúng ta, xin hãy mở lòng từ bi...
Trong khoảnh khắc gậy gỗ trong tay đám giáo chúng sắp sửa giáng xuống đầu lão nhân kia, bất chợt một đạo bạch quang lóe lên, đám giáo chúng lập tức đứng ngây người ra bất động.
Tên Vương Tiểu Tam kia hét lớn:
- Là ai, thì ra là vị đạo hữu này. Năm xưa ta đã cứu bọn họ, hiện tại bọn họ nên báo đáp, đây là chuyện hoàn toàn chính đáng. Ngũ Đạo Phúc Thông giáo ta cũng không phải dễ bắt nạt...
Dư Tắc Thành chậm rãi bước tới, nhìn Vương Tiểu Tam:
- Tại hạ hâm mộ đại danh Ngũ Đạo Phúc Thông giáo đã lâu, sư phụ ngươi ở đâu, có thể dẫn ta tới gặp được chăng?
Vương Tiểu Tam nhìn Dư Tắc Thành với vẻ cảnh giác, càng nhìn càng thấy quen thuộc. Lúc này trong đám giáo chúng của y có người tinh mắt kêu lên:
- Tiên sư, đây là tiên sư thật! Tiên sư hai mươi năm trước đã trở lại!
Dứt lời quăng cờ lọng bỏ chạy, lập tức toàn trường ồ lên, vô cùng huyên náo. Đám giáo chúng Ngũ Đạo Phúc Thông giáo lập tức như bùng nổ, la hét vang trời.
Tên Vương Tiểu Tam kia lặng thinh không nói lúc này từ trong thành có hai người ngự khí bay tới, cả hai đều biến ra bộ dáng của Dạ Hàn và Nhất Trúc năm xưa. Tên giả làm Dạ Hàn kêu lớn:
- Hiên Viên kiếm phái đang hành sự nơi đây, có việc gì hãy thương lượng, chúng ta chính là...
Thì ra bọn người này giả mạo danh nghĩa Hiên Viên kiếm phái, tác ác nơi này. Đám tán tu thông thường và đệ tử các môn phái nhỏ nghe tới danh hiệu này không ai dám đứng ra đắc tội với chúng.
Hai tên này bất quá chỉ mới cảnh giới Thai Tức trung cấp. Dư Tắc Thành không thèm nhìn chúng, kiếm quang chém ra, một đạo cầu vồng xuất hiện. Lập tức hai tên kia cả ngườilẫn pháp khí bị chém làm hai đoạn, mưa máu tung bay, xác rơi xuống đất. Lập tức giáo chúng Ngũ Đạo Phúc Thông giáo bỏ chạy tứ tán.
Dư Tắc Thành lắc lắc đầu:
- Các ngươi không thể trốn thoát, tổng cộng có hai trăm bảy mươi ba tên, từng tên phải chịu trách nhiệm cho việc ác mà các ngươi đã làm.
Giọng hắn không lớn nhưng vang vọng khắp toàn thành, sau đó có sáu đạo hào quang bay lên, chính là sáu Kiếm Sủng của Dư Tắc Thành. Tuy rằng hắn chưa bày ra đại trận, nhưng dưới cảm ứng Kiếm Ngã thuật của Dư Tắc Thành, sáu Kiếm Sủng này tựa như sống, bất kể đối phương trốn tới đâu cũngbị truy sát.
Dưới kiếm quang này, cả đám giáo chúng đang chạy trốn lập tức bị nổ đầu mà chết, nháy mắt hoa máu nở rộ khắp toàn thành. Tất cả hai trăm bảy mươi ba tên đã bị Dư Tắc Thành chém chết, không sót tên nào.
Dư Tắc Thành nhìn sang Vương Tiểu Tam:
- Sư phụ ngươi ở đâu, dẫn ta tới đó cho mau! Trừ ác tận gốc, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu không đừng hối hận đừng trách sao ta lòng dạ tàn nhẫn!
Vương Tiểu Tam kia sợ tới mức ướt sũng quần, chỉ trong thoáng chốc hai vị sư huynh của y đã bị giết chết, hơn hai trăm giáo chúng bị tiêu diệt sạch, y sợ tới nỗi không thể thốt nên lời, chỉ có thể đứng đó run lên cầm cập.
Dư Tắc Thành lắc đầu:
- Ta đã cho ngươi cơ hội, chỉ tại ngươi không biết trân trọng...
Dứt lời, hắn giơ tay ra chạm vào đầu Vương Tiểu Tam, thi triển Tự Bạch vấn Tâm thuật, lập tức biết được tất cả những gì mình muốn.
Thì ra mấy năm trước. Vương Tiểu Tam bị đuổi khỏi nơi này, bị người bắt mang tới bán làm nô lệ ở động Ma La, núi Ba Lan, Nguyên châu. Động Ma La, núi Ba Lan chính là địa bàn của một tên tán tu, người này tên Mã Khuê, cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong, lập ra một phái, tu luyện Thập Phương Cửu u Sưu Hồn đại pháp. Ương Quật Ma La kinh, công lực cao thâm, hung ác vô cùng, không chuyện ác nào là không làm.
Bốn năm trước đột nhiên có người tới đánh bại Mã Khuê, thu phục y làm sứ giả của Ngũ Đạo Phúc Thông giáo ở Nguyên châu, truyền cho y Ngũ Đạo Phúc Thông thuật. Mã Khuê vốn vô vọng Kết Đan, nay đạt tới cảnh giới Giả Đan lập tức trở thành giáo đồ trung tâm của Ngũ Đạo Phúc Thông giáo.
Y bắt đầu thu môn đồ khắp nơi, phát triển Ngũ Đạo Phúc Thông giáo. Tên Vương Tiểu Tam này thân có Linh Căn may mắn trở thành đệ tử của Mã Khuê, trở về quê nhà tìm kiếm linh nhị cho Mã Khuê.
Cái gọi là linh nhị chính là nữ nhân mà y định bắt lúc nãy, cùng hai huynh đệ song sinh con của Triệu viên ngoại khi trước. Vương Tiểu Tam nhờ vào pháp khí trên tay tiến hành tìm kiếm, cho nên lúc nãy mới phát hiện ra nữ nhân kia.
Dư Tắc Thành nghe y nói xong bèn lấy pháp khí kia đâm vào thân thể mình một cái, sau đó chỉ thấy trên pháp khí truyền ra một đạo thần thức: "Ngũ Hành Linh Căn, linh nhị đã hiển tính thành hình: tim. thận, xương cổ tay."
Dư Tắc Thành thấy vậy sững sờ, không ngờ cái gọi là linh nhị kia lại là tiên cốt, đấy chính là pháp khí tìm tiên cốt. Ngũ Đạo Phúc Thông giáo này có lai lịch thế nào, lại có được pháp khí như vậy?
Hiển tính thành hình... nói cách khác, còn có ẩn tính chưa Thành hình ư? Dư Tắc Thành lại hỏi vài câu, lúc này mới biết bọn chúng tìm được trong thành Kiến An mười một người có tiên cốt ẩn tính chưa thành hình, những người này đã bị hai tên khốn mình vừa giết chết bắt giữ.
← Ch. 0387 | Ch. 0389 → |