← Ch.0431 | Ch.0433 → |
Năm người Phó Thần Cử điên cuồng công kích, nhưng rõ ràng không phải là đối thủ của người nọ. Người nọ chỉ cần phất tay vài cái đã có thể hóa giải thế công mãnh liệt của bọn họ, có cảm giác như đối với y, vạn pháp trong thiên địa đều là kiếm, đúng vậy, chính là kiếm pháp.
Tuy rằng người này không điều khiển phi kiếm, nhưng dường như không khí, ánh trăng, thanh âm xung quanh, vạn vật trên cõi đời này đều là kiếm của y.
Dư Tắc Thành nhìn chăm chú người này, Vạn Kiếm Ma tông, y chính là đệ tử Vạn Kiếm Ma tông. Lập tức đấu chí của Dư Tắc Thành dâng cao vạn trượng, hắn muốn đánh cùng y một trận, để xem Vạn Vật Vi Kiếm của y lợi hại hay Hiên Viên thần kiếm của mình sắc bén.
Năm người Phó Thần Cử vẫn đang không ngừng công kích người nọ. Ba Không Chân Khí Trảm của bọn họ trải khắp không trung, tấn công như điên cuồng hết đạo này tới đạo khác về phía người nọ. Chiến đấu như vậy kéo dài chừng hơn ba trăm lần hô hấp nhưng vẫn không thấy có đệ tử Chân Không Ba Trảm tông nào chạy tới tiếp viện.
Hai bên đại chiến một hồi, ban đầu người nọ chỉ trêu chọc bọn họ, dần dần Ba Không Chân Khí Trảm gia tăng vô hạn hiện diện khắp nơi khiến cho y không còn được ung dung thoải mái như lúc trước. Y lại cảm thấy ghét bị vây công, bèn điểm ra một chỉ về phía một tên đệ tử Chân Không Ba Trảm tông, miệng nói:
- Xuống!
Trên người tên đệ tử Chân Không Ba Trảm tông kia chợt lóe băng hoa, cất tiếng hét thảm rơi từ giữa không trung xuống đất. Nhưng y cũng không nguy hiểm đến tính mạng, người nọ vốn đã thủ hạ lưu tình, không giết chết y.
Người nọ lại xoay qua điểm vào một tên đệ tử Chân Không Ba Trảm tông khác, lập tức băng khí xuất hiện trên thân, lại bị đánh rơi xuống đất như người trước. Sau đó người nọ liên tục điểm ra mấy chỉ, từng đệ tử Chân Không Ba Trảm tông thi nhau rơi xuống đất.
Hai bên đánh nhau một lúc, chỉ còn lại một mình Phó Thần Cử đang vất vả chống chọi trên không, bốn tên đồng môn đã bị đánh rơi xuống đất. Thật ra thân y cũng đã trúng hai kiếm, chỉ hoàn toàn dựa vào một cỗ huyết khí, ý niệm kiên cường mà cố gắng kiên trì nhất quyết không lùi.
Dường như người nọ không còn kiên nhẫn, mắt thấy y sắp sửa hạ độc thủ, Dư Tắc Thành không nhịn được nữa, bèn cất tiếng quát lớn:
- Dừng tay, quả thật khinh người quá đáng, đây là địa bàn của Chân Không Ba Trảm tông, há thể dung cho ngươi càn rỡ? Phó huynh, ta đến giúp huynh đây, đừng sợ!
Dư Tắc Thành lấy cớ trợ giúp Phó Thần Cử, dứt lời bèn ngự kiếm bay lên, xông thẳng về phía người nọ.
Người nọ mỉm cười nhìn Dư Tắc Thành, hoàn toàn không xem hắn ra gì cả, Dư Tắc Thành khẽ run tay, ba thanh Xạ Nhan kiếm bay ra, cũng không trực tiếp công kích đối phương, mà là bay xung quanh thân thể y. Xạ Nhan kiếm bay nhanh như chớp, nháy mắt đã bay qua trước mắt đối phương, cách xa y chừng ba thước.
Lập tức vẻ đùa cợt trên mặt người nọ biến mất, trở nên trang nghiêm trịnh trọng khác thường, thuận tay vứt mỹ nữ trong lòng sang cho Phó Thần Cử, miệng hỏi:
- Phi kiếm nhanh thật, cũng vô cùng phí của, đây quá thật là dùng linh thạch ném chết người. Người tới là ai?
Dư Tắc Thành chậm rãi tiến tới gần y, đáp:
- Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành.
Đối phương nghe vậy tỏ ra sửng sốt, hỏi lại: :
- Ngươi chính là Dư Tắc Thành, được xưng đệ nhất nhân dưới Kim Đan đó sao?
Dư Tắc Thành đáp:
- Chính là tại hạ.
Đối phương bật cười ha hả:
- Trong núi không có hổ, khi cũng dám xưng vương. Tới đây, để ta xem ngươi có được năng lực thế nào mà dám xưng là đệ nhất nhân dưới Kim Đan.
Dư Tắc Thành cũng cười nói:
- Dưới kiếm ta không bao giờ chém quỷ vô danh, các hạ hà danh hà tánh?
Người nọ nói:
- Vạn Kiếm Ma tông Cao Thiên Tâm.
Dư Tắc Thành nói:
- Mời!
Hắn ôm quyền thi lễ, bất chợt tay khẽ run lên, phóng xuất mười tám đạo kiếm quang về phía Cao Thiên Tâm. Kiếm quang này không giống như trước đây, mà là hào quang rợp trời chẳng khác nào tiên thuật hệ Quang ập tới.
Bậc hành gia chỉ cần giơ tay nhấc chân là biết cao thấp, Cao Thiên Tâm vừa thấy kiếm quang bay tới, lập tức lớn tiếng quát:
- Hay, Phong Vũ Lôi Điện, mau!
Lập tức trước mặt y cuồng phong nổi dậy, một thanh phi kiếm hóa thành cơn lốc xoáy điên cuồng, một thanh phi kiếm khác hóa thành một trận mưa tầm tã. Thanh phi kiếm thứ ba tạo ra tiếng sấm vang trời, lại có chớp lóe liên hồi chính là thanh phi kiếm thứ tư hóa thành một mảng sấm chớp. Phong Vũ Lôi Điện, bốn tướng tề tựu, thân hình Cao Thiên Tâm thấp thoáng, lập tức biến mất giữa khí tượng Phong Vũ Lôi Điện này.
Dư Tắc Thành cũng không cần biết Cao Thiên Tâm trốn ở nơi nào, cứ việc xuất ra một chiêu Quang Dực kiếm. Hào quang mênh mông vô tận quét về phía Phong Vũ Lôi Điện, hình thành biển ánh sáng vô lượng, bao vây Cao Thiên Tâm vào giữa. Dưới cơn nước thủy triều mạnh mẽ không gì là không thể phá công kích, khí tượng Phong Vũ Lôi Điện dần dần xuất hiện dấu hiệu bất ổn.
Lúc này kiếm quang của Dư Tắc Thành cũng dần dần không còn hình dáng hào quang vô tận như ban đầu nữa mà chuyển trở về hình dáng mười tám thanh Quang Dực kiếm. Chiến đấu kéo dài, Dư Tắc Thành dần dần mất đi năng lực hóa phi kiếm thành hào quang hoàn toàn cho nên mười tám thanh Quang Dực kiếm khôi phục nguyên trạng, nhưng vẫn điên cuồng chém về phía Cao Thiên Tâm.
Quang Dực kiếm tràn tới mênh mông như sóng biển vạn dặm không ngừng nghỉ, bạch quang trắng xóa ngập trời hết đạo này tới đạo khác. Giống như những cơn sóng bạc đầu trùng trùng điệp điệp mang theo lực lượng vô tận có thể hủy diệt hết thảy, gào thét vang trời.
Trước tiên cơn lốc xoáy kia bị Quang Dực kiếm đánh cho tan nát, gió xoáy biến mất, hiện nguyên hình một thanh phi kiếm, sau đó trúng một đòn nữa, lập tức vỡ nát. Kế đó là cơn mưa tầm tã bị Quang Dực kiếm chém qua, lập tức mưa to biến mất, lộ ra bản thể phi kiếm, cũng bị đánh tan tác.
Lôi điện vô cùng vô tận bị Quang Dực kiếm thổi qua, nổ ầm ầm tan tác. Lập tức thân hình Cao Thiên Tâm lộ ra từ trong đó, chỉ thấy Quang Dực kiếm vẫn quét tới không ngừng, mãnh liệt mênh mông, sát cơ ẩn hiện, khiến cho người ta không biết đường tránh né.
Quang Dực kiếm quét tới với khí thế như chẻ tre, sâu thẳm khôn lường, chỉ trong thoáng chốc đã nuốt chửng hết thảy.
Cao Thiên Tâm vẫn không hề tỏ ra sợ sệt, quát lớn:
- Vạn tượng do ta, nước ngập trời không. Vân, băng, tuyết, bạc, vụ mau tới! Vũ trụ hồng hoang, thiên, địa, nhật, nguyệt chỉ có ánh sáng của ta!
Lập tức trên người y toát ra một loại quang minh vô tận, quang minh này ngày càng bành trướng, giống như ngàn vạn ngọn lửa màu xám trắng tạo thành. Đây là Nhật Nguyệt Thanh Tịnh Quang Minh kiếm, y sử dụng quang minh của kiếm này để đối kháng với Quang Dực kiếm của Dư Tắc Thành.
Đồng thời trên người y lại có năm thanh phi kiếm bay ra, hơi nước trong cả vùng trời đất đột ngột bạo phát, trong phạm vi ba dặm, bất kể nước giếng nước sông, trà rượu trên bàn tất cả bay lên, bị năm thanh phi kiếm này thu hút.
Hơi nước kết hợp cùng năm thanh phi kiếm giữa không trung, hóa thành khí tượng mây, băng, tuyết, mưa đá và sương mù. Năm hiện tượng thiên nhiên này hóa hợp, biến thành kiếm tấn công địch, nháy mắt hóa thành kiếm quang quét tới Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành bất chợt nhảy vọt lên cao. Thân Kiếm hợp Nhất, nháy mắt quang minh đầy trời biến mất, hóa thành một đạo hào quang màu bạch kim. Hào quang rực rỡ chói lọi dần dần co rút nhỏ lại, hóa thành một đường sáng dài nhỏ như sợi tơ. Sợi tơ này sau khi ngưng tụ hoàn toàn không còn là màu bạch kim nữa mà biến thành màu xanh trắng, toát ra một loại quang minh nhiếp hồn đoạt phách.
Quang minh này dường như không hề phát tán ra ngoài, mà ngược lại thu hút hết tất cả ánh sáng của đất trời. Nó giống như một cái lỗ đen, sâu thẳm mà kinh khủng.
Quang minh xanh trắng này khẽ phát ra âm thanh ầm ầm trầm thấp, tuy rằng chỉ vang lên khe khẽ, nhưng đã khiến cho người ta có cảm giác vô cùng kinh khủng.
Bất chợt quang minh xanh trắng này xông vào trong các loại phi kiếm mang hiện tượng thiên nhiên của Cao Thiên Tâm. Bất kể là mây, băng tuyết hay mưa đá, hết thảy đều bị nghiền nát. Nhất kiếm phá vạn pháp, dưới quang minh màu xanh trắng này, không gì có thể ngăn cản nổi.
Cho dù ngăn được kiếm thứ nhất, vẫn còn kiếm thứ hai, thứ ba, thứ tư... tổng cộng mười tám kiếm như vậy. Hết đợt này tới đợt khác như sóng biển dập dồn, đợt này chưa dứt, đợt khác đã ập tới. Bất kể sự vật gì va phải đều bị kiếm này đánh cho tan tác.
Lúc này Cao Thiên Tâm đã biến sắc, đột ngột quát to một tiếng, từ giữa không trung rơi xuống đất. Nơi đó là Thanh Phất lâu, y vừa rơi xuống đã xuyên phá nóc một ngôi lầu, rơi vào trong đó.
Dư Tắc Thành nhìn theo cao Thiên Tâm biến mất, trong lòng không vui không buồn. Từ xưa tương truyền đệ tử Vạn Kiếm Ma tông này lấy vạn vật trong thiên địa làm kiếm, bọn họ rất ít chiến đấu cùng người khác giữa không trung, mặt đất mới là chiến trường của họ.
Phạm vi mười dặm xung quanh Thanh Phất lâu, mọi người đã trốn mất dạng. Hơn hai mươi năm trước xảy ra họa trời, dân chúng nơi đây hầu như ai cũng có nỗi đau mất người thân. Hiện tại thấy hai người Dư Tắc Thành chiến đấu trên không, chỉ trong thoáng chốc, tất cả khách qua đường, tú bà, kỹ nữ, người hầu trong phố trăng hoa này đều trốn sạch.
Thật ra không chỉ có nơi này, ngay cả dân chúng ở những nơi khác cũng ùa nhau chạy trốn, chỉ có bảy tên thư sinh vẫn ở lì trên lầu, ghi chép lại trận chiến này. Nhất cử nhất động của cả hai bên đều được bọn họ ghi lại tỉ mỉ, sau đó bắt đầu trau chuốt lời văn, biến thành một trường đại chiến long trời lở đất.
← Ch. 0431 | Ch. 0433 → |