Vay nóng Homecredit

Truyện:Tiên Ngạo - Chương 0530

Tiên Ngạo
Trọn bộ 1193 chương
Chương 0530: Bảo vật vô thượng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1193)

Siêu sale Lazada


Sau khi mở mắt ra, Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương quát lớn:

- Thanh tâm tự tại bước hồng trần, lan hương vô tận bách thế vinh. Trăng sáng mây bay truyền tâm ý, Ma Di Tiên Chủ phản nhân gian.

- Vương Âm Dương ta đã trở lại, kiếm cưu biến hóa, vạn chúng một lòng, thề chém Tiên Nhân, tiên khí nhập cưu, pháp trận tự hiện, trở lại nhân gian. Là ai dám đối địch với Hiên Viên kiếm phái ta, dám cho phân thân vượt giới, ỷ lớn hiếp nhỏ?

Dứt lời, ông nhìn về phía phân thân Tiên Nhân Bát Tàn môn đang đứng trên ngọn chủ phong.

Lão Tiên Nhân của Bát Tàn môn vừa lúc nhìn thấy pháp trận dâng lên trên thân thần cưu đã buông tiếng thở dài, quát lớn:

- Chạy cho mau, thoát được người nào hay người đó!

Dứt lời điểm ra một chỉ, lập tức vô số đệ tử Bát Tàn môn trên ngọn chủ phong hóa thành lưu quang bay tứ tán.

Đến khi Vương Âm Dương nhìn về phía lão quát lớn, lão quay sang nhìn Vương Âm Dương, đáp:

- Bái kiến Ma Di Thiên Tiên Chủ là ta, Bát Tàn Lão Nhân.

Vương Âm Dương nói:

- Thì ra là Bát Tàn Lão Nhân, là lão cũng chẳng có gì lạ, lão vốn trời sinh não tàn, chuyện gì cũng dám làm. Ngoại trừ lão ra, không ai ỷ lớn hiếp nhỏ, không nghĩ tới thể diện của mình, còn dám đối địch với Hiên Viên kiếm phái ta như vậy.

Bát Tàn Lão Nhân bị Vương Âm Dương thóa mạ, nhưng không hề nổi giận, chỉ bình thản nói:

- Con cháu gặp họa diệt môn, ta phải ra sức liều một phen, bất chấp thể diện.

Vương Âm Dương gật gật đầu:

- Vậy cũng đừng oán ta, chuyện đến nước này, ta không thể cho phân thân lão trở về. Bất quá ta cam đoan với lão, Bát Tàn môn sẽ không bị diệt môn vì trận chiến này.

Bát Tàn Lão Nhân nói:

- Xin đa tạ Ma Di Thiên Tiên Chủ đã hứa lời. Hay lắm, để ta thử xem thần uy của Ma Di Thiên Tiên Chủ một phen. Thật ra các người ỷ vào cái tên Hiên Viên, nhờ tiên khí do Hiên Viên Hoàng đế lưu lại, khống chế ba vực trên Tiên Giới, ta đã sớm không phục, rất muốn thử kiếm của Ma Di Thiên Tiên Chủ một phen.

Vương Âm Dương cười nói:

- Xem ra quá lâu ta chưa động kiếm, quần tiên đã quên hết chuyện năm xưa. Được, lão đã có nghi vấn như vậy, đương nhiên ta phải giải đáp rõ ràng. Nếu ta không thể chém chết lão bằng một kiếm, ta sẽ từ bỏ cái tên Tiên Chủ này. Cho lão thời gian mười lần hô hấp, sử dụng Tiên Nhân Chung Cực pháp thể đi thôi, tránh cho lão nói rằng ta ức hiếp lão.

Bát Tàn Lão Nhân nghe vậy gầm nhẹ một tiếng, nháy mắt hóa thành một cự nhân bằng đồng đỏ cao ba trượng, có ba đầu sáu tay, toàn thân xuất hiện khí phong vân, phát ra bảy tầng hào quang gợn sóng.

Vương Âm Dương không thèm nhìn lão, ông đứng trên lưng thần cưu, nhìn trời đất bao la xung quanh. Sau chừng mười lần hô hấp, chợt lên tiếng ngâm nga:

- Thế gian hay thay đổi, năm tháng vốn vô tình, lão hữu còn ở đó, thế sự đã đổi dời.

Sau đó ông nhìn thoáng qua Bát Tàn Lão Nhân, tiện tay điểm ra, phát ra một đạo kiếm quang, lên tiếng nói:

- Kiếm là vương đạo, không gì là không thể phá. Tán đi là khí, tụ lại là quang, biến hóa ở ý, ẩn chứa ở niệm...

Vương Âm Dương vừa chiến đấu vừa tiến hành dạy mọi người về Kiếm Đạo. Đạo kiếm quang của ông nháy mắt chém xuống, xé nát trời không, một kiếm chém ra không hề có uy năng hùng hậu, không hề mang theo khí tức hủy diệt, không hề phát ra uy áp. Nhưng một kiếm này ẩn chứa đạo của thế giới Thương Khung, một kiếm này đại biểu cho lực thiên địa, chính là lực lượng Chung Cực trong Kiếm Đạo. Chỉ cần một kiếm nhẹ nhàng, bấy nhiêu là quá đủ.

Bát Tàn Lão Nhân nhìn thấy kiếm quang chém tới gầm lên giận dữ, sáu tay của lão nhanh chóng vận chuyển, xuất ra đủ các loại tiên quyết. Ba đầu đồng thời niệm chú, hóa ra quang ảnh vô tận, nhưng hết thảy đều là hư ảo, hết thảy đều không có nghĩa.

Kiếm này dễ dàng phá vỡ tầng tầng phòng ngự, đạo đạo tiên thuật của Bát Tàn Lão Nhân. Bạch quang chợt lóe, tiên thuật pháp thể của Bát Tàn Lão Nhân lập tức sụp đổ giống như bọt biển chỉ trong nháy mắt. Một kiếm này chém xuống, không hề mang theo lực lượng hùng mạnh gì nhưng lại dễ dàng chém chết phân thân của Bát Tàn Lão Nhân hạ giới.

Sau khi Vương Âm Dương chém chết Bát Tàn Lão Nhân, ông chậm rãi nói:

- Thù này coi như đã báo xong, không nên đoạn tuyệt truyền thừa của Bát Tàn môn. Hiên Viên kiếm phái ta sừng sững trên thế giới Thương Khung, muôn đời bất diệt. Các đệ tử hãy tự lo cho mình.

Dứt lời tiên ảnh tiêu tan, hóa thành vô số tiên quang. Trong đó có ba thành bay về phía chân trời, bốn thành còn lại bay vào thân thể các đệ tử Hiên Viên. Căn cứ theo lượng nguyên khí khi nãy hấp thu bao nhiêu, trả lại bấy nhiêu. Còn ba thành tiên quang nữa hóa thành mười hai đạo lưu quang bay đi khắp nơi, nháy mắt không còn thấy nữa.

Hết thảy tựa như một trường ảo mộng, nháy mắt chấm dứt, tất cả mọi người tựa như vừa trải qua một cơn mơ. Tiên Nhân của đối phương hạ giới, tổ sư gia mình cũng hạ giới, hai Tiên Nhân đánh một trận, kết thúc mau lẹ chóng vánh.

Bất chợt chưởng môn Thạch Cơ hô lớn:

- Tạ ơn tổ sư gia hạ giới, tạ ơn tổ sư gia ban thưởng pháp quyết.

Tiên quang bay trở về thân thể các đệ tử Hiên Viên ẩn chứa tiên năng vô tận, trong đó có các loại kiếm ý. Nhờ vậy trong tương lai không lâu, vô số kiếm pháp Hiên Viên đã bị thất truyền sẽ được các đệ tử Hiên Viên suy diễn phục hồi trở lại.

Tiên Nhân biến mất, trận chiến vẫn còn tiếp tục, nhưng đại đa số đệ tử Bát Tàn môn vừa rồi đã bị Bát Tàn Lão Nhân truyền tống đi xa, lúc này trên ngọn chủ phong chỉ còn lại một người duy nhất, chính là Nhất Chỉ Chân Quân. Bát Tàn Lão Nhân không truyền tống lão ta đi, lão biết không thể cứu được tên đệ tử này, cho nên không đưa Nhất Chỉ Chân Quân đi.

Nhất Chỉ Chân Quân nhìn quanh, nở nụ cười ảo não, đột ngột quát lớn:

- Ai làm người đó chịu, là ta tàn sát đệ tử Hiên Viên kiếm phái các ngươi. Ta được người ủy thác, dẫn dụ các ngươi rời núi, đáng tiếc thất bại vào phút chót như vậy, ta hận...

Dứt lời, lão giơ tay chộp vào ngực mình một cái, moi tim lôi ra ngoài, tự nổ cả tim lẫn Nguyên Anh, hóa thành một luồng lửa đỏ, sau đó biến mất.

Đại chiến như vậy là chấm dứt, trong Bát Tàn môn không còn cường địch, chưởng môn Thạch Cơ nói:

- Giải thể thần cưu, tìm kiếm tàn quân, dọn dẹp hết thảy cho ta. Những gì có thể lấy được thì mang đi, những gì không mang đi được thì tiêu hủy. Chừa lại cho bọn chúng chín ngọn núi, chúng ta không đoạn tuyệt truyền thừa của chúng.

Các đệ tử đồng thanh đáp:

-Dạ.

Lập tức chia ra sáu người một tổ, tỏa ra chín ngọn núi thu dọn hết thảy. Bọn họ lấy đi tất cả linh thạch, tiên thảo, bảo vật, những gì không lấy được bèn tiêu hủy, mọi người bắt đầu cướp phá điên cuồng.

Dư Tắc Thành phi hành xuống dưới, người khác đi khắp nơi tìm bảo vật, hắn lại bay tới chỗ pháp thể Bát Tàn Lão Nhân nổ tung khi nãy, xem xét tỉ mỉ dấu vết của trận chiến vừa rồi.

Một kiếm của Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương vừa hùng mạnh vừa thâm ảo, khiến cho người ta có cảm giác khó tả bằng lời. Kiếm ấy có thể nói là kiếm mạnh nhất trên thế giới Thương Khung này, là cực hạn của Kiếm Đạo.

Dư Tắc Thành quan sát nơi Bát Tàn Lão Nhân nổ tan xác, phỏng đoán thần uy của một kiếm vừa rồi, vô tình phát hiện ra trên mặt đất còn lưu lại một vết kiếm. Thật ra Bát Tàn Lão Nhân cũng đã ra sức chống cự, bất quá không làm nên được chuyện gì, chỉ có điều nhờ vậy, trên mặt đất mới còn lưu lại một vết kiếm.

vết kiếm này dài một trượng, sâu một thước, chém sâu vào đài đá. Dư Tắc Thành không nói nhiều lời, lập tức điều khiển phi kiếm cắt xung quanh vết kiếm kia trong phạm vi mười trượng, sau đó thu khối đá này vào trong thế giới Bàn cổ.

Đây mới là bảo vật vô thượng chân chính, nếu so với phi kiếm pháp bảo, so với linh thạch tiên dược, vết kiếm này hữu dụng hơn gấp trăm ngàn lần. Có được vết kiếm này, Kiếm Đạo của mình từ nay về sau đã có phương hướng, có mục tiêu tu luyện rõ ràng.

Được vết kiếm này, Dư Tắc Thành không còn cầu gì nữa, hắn bèn xoay người đi vào một góc bình đài ngồi xuống, phân thần chạy vào thế giới Bàn cổ quan sát vết kiếm.

Những đệ tử Hiên Viên kiếm phái khác có người lục lọi khắp nơi, có kẻ đào sâu ba thước đất nhưng bọn họ không chú ý, chưởng môn Thạch Cơ đang dẫn đầu các vị Nguyên Anh Chân Quân lặng lẽ quan sát bọn họ. Trong quá trình quan sát, ghi chép lại nhất cử nhất động của từng người, để tiện việc sau này bình phẩm.

Lúc này Dư Tắc Thành không lo không mừng, ngồi trên tảng đá, không hề bị ngoại vật làm cho động tâm, lặng lẽ nhắm mắt khổ tu. Đám người chưởng môn Thạch Cơ nhìn hắn, ai nấy mỉm cười gật gật đầu.

Việc thu dọn chiến trường khoảng nữa canh giờ sau mới chấm dứt, rất nhiều đệ tử mặt lộ vẻ vui mừng, chợt nghe chưởng môn Thạch Cơ quát lớn:

- Được rồi, chúng ta đi thôi. Bát Tàn môn đã diệt, Huyết Hà phái lâm trận bỏ chạy, Thất Thương tông đã có minh hữu Thần Uy tông của chúng ta vây khốn, Tử Phủ Nhất Khí tông đã bị Hạo Nhiên Chính Khí tông âm thầm tập kích. Đại địch chúng ta còn ở hai nơi Ma Ảnh tông và Tử Khí Đông Lai tông, đại chiến vẫn còn dài, các đệ tử không nên để nhụt chí, mau tập trung hóa kiếm cưu!

Thần cưu hóa hình, lại bắt đầu phi hành. Đại chiến diễn ra liên tục cho tới ba ngày sau, đánh thêm bảy trận, tới đại lục Hoàn châu huyết chiến Ma Ảnh tông, tiêu diệt Ma Ảnh tông, phá nổ động phủ truyền thừa đã bốn ngàn năm của chúng. Trên Tĩnh Hải, thần cưu đánh chết liên quân ba phái, sau đó đại phá Tử Khí Đông Lai tông. -

Đại chiến bảy trận liên tục như vậy, trận nào cũng thắng, nhưng còn chưa kịp đánh vào sơn môn Tử Khí Đông Lai tông, vào giờ phút cuối cùng, bọn chúng đã xin được đầu hàng Hiên Viên kiếm phái, đại chiến tới đây là chấm dứt.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1193)