← Ch.0538 | Ch.0540 → |
Sau khi đánh chết tên tán tu Kim Đan Chân Nhân. Dư Tắc Thành không kịp nhìn xem, đã lập tức bay về phía ba tên Kim Đan Chân Nhân của u Minh tông. Trong lúc Dư Tắc Thành giết chết tên Kim Đan Chân Nhân của Tâm Ma tông, một tên của U Minh tông kêu to:
- Các vị giúp ta thỉnh thần uy của tổ sư gia đi thôi, bằng không tất cả chúng ta đều phải phơi xác tại nơi này.
- Cẩn sắc đệ tử mỗ thân tam vạn tinh quang, bát vạn linh phù, ngũ tạng Đế quân, tả hồn hữu phách, hàm bất động kinh. Thanh Long Bạch Hổ, Chu Tước câu trần, Huyền Võ Xích Đế, thủ đệ tử động phòng...
Thân hình y dần dần bành trướng, hóa thành một bóng âm u cao hơn một trượng. Hai người còn lại thấy Dư Tắc Thành đang điều khiển kiếm Vũ Dực mênh mông đánh tới, bèn liếc nhìn nhau.
Lúc này sinh tử ngay trước mắt, hai người nghiến răng một cái, thân hình hóa ra khí tức u Minh vô tận, xông về phía tên kia, ba người dung hợp làm một, cùng nhau niệm pháp chú:
- Ngô Thủy nhất Tốn, không được nổi sân. Có tội thì tru, vô tội thì thân, đạo khí hàng chân. Cấp cấp như Thái Cực Đế Quân luật lệnh, cung thỉnh thần uy tổ sư gia giúp cho đệ tử...
Chỉ trong thoáng chốc, trong phạm vi cảm ứng của Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, Dư Tắc Thành cảm nhận được một luồng lực lượng tương đương với lực Kiếm Cưu, lực Tinh Thần phá không mà tới, lập tức bị ba người hợp thể hấp thu.
Dưới lực lượng này, hợp thể ba người hình thành khí thế hết sức hùng mạnh, giơ tay chộp ra một trảo, lập tức nguyên khí trong vòng trăm dặm bị bọn chúng hấp thu, hợp thể ba người đã đạt tới trình độ thực lực của Nguyên Anh Chân Quân.
Bọn chúng nhìn Dư Tắc Thành, giơ tay ra quát lớn:
- u Minh Quỷ Trảo!
Một quỷ trảo khổng lồ chộp tới Dư Tắc Thành, quỷ trảo này nhìn qua như một trảo, thật ra do khoảng ngàn trảo tạo thành, to chừng trăm trượng.
Kiếm quang Dư Tắc Thành độn ra xa một chút, nhìn qua dường như trảo này có được uy lực của Nguyên Anh Chân Quân, nhưng chỉ có oai mà không có biến hóa, không có lực lượng hùng mạnh, chỉ là lấy năng lực của Kim Đan Chân Nhân phát ra, không thể làm cho hắn sợ hãi được.
Nháy mắt Dư Tắc Thành lướt tới, xông thẳng vào bóng trảo chập chùng, lắc mình vài cái đã xông qua khỏi u Minh Quỷ Trảo.
Hợp thể u Minh kia lại quát to:
- u Minh Khí Chướng.
Có thể trở thành Kim Đan Chân Nhân cũng có chỗ hùng mạnh của mình, nháy mắt bọn chúng cũng phát hiện ra nhược điểm, cho nên lần này công kích trong phạm vi bao trùm, hầu như không có nhược điểm, lấy lực phá địch, phát ra một luồng u Minh Khí Chướng công kích Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành hơi dừng lại giữa không trung một chút, biến Kiếm Phi Dực, Kiếm Tinh Vũ thành hình thái kỳ dị. Nháy mắt hắn xuất thủ, thi triển Triển Sí Cao Phi. Kiếm Phi Dực khẽ run lên, cả người lẫn kiếm hóa thành một đạo điện quang phá không bay tới.
Chỉ có một đạo điện quang, hơn nữa điện quang là chợt lóe mà qua. Quả nhiên là nhanh đến cực điểm, nếu chỉ xét riêng về tốc độ, đã đạt tới một cực hạn kinh khủng. Dưới tốc độ cao như vậy, đã phát huy sự sắc bén không gì là không thể phá tới mức tận cùng.
u Minh Khí Chướng nháy mắt đã bị xuyên thủng, sau đó đạo điện quang kia nhanh chóng xông vào hợp thể u Minh, thò ra thụt vào không ngớt. Mỗi lần thò ra thụt vào như vậy, u Minh Khí Chướng lập tức giảm bớt một tầng. Dưới Hiên Viên kiếm pháp không gì là không thể phá, tất cả phòng ngự chỉ như bùn đất, tan nát thành tro bụi. Kiếm quang lấp loáng đâm thẳng vào, chém tan nát hợp thể u Minh, hóa thành đầy trời sương máu.
Sau đó điện quang không hề dừng lại, nhanh chóng bay về phía Đông. Hai Kim Đan Chân Nhân của Thiên cầm tông sau khi thấy Dư Tắc Thành giết chết tên tán tu lưng đeo hồ lô, hai người liếc nhìn nhau, sau đó mạnh ai nấy vắt giò lên cổ bỏ chạy theo hai hướng trái ngược.
Trước tiên Dư Tắc Thành đuổi theo một tên Kim Đan Chân Nhân Thiên cầm tông hóa thành một con bạch hạc đang bay về phía Đông. Tên này vừa bắt đầu bỏ chạy đã hóa thành một con bạch hạc, gần giống như Hiên Viên hóa cưu.
Điện quang chợt lóe, Kiếm Phi Dực được lực Kiếm Cưu phát động, lại thêm Kiếm Tinh Vũ được lực Tinh Thần phát động, tốc độ Dư Tắc Thành đã đạt tới một mức độ vô cùng đáng sợ. Nháy mắt hắn đã đuổi kịp tên Kim Đan Chân Nhân của Thiên cầm tông, một kiếm lấy mạng, sau đó xoay người bay ngược về phía Tây, tăng tốc nhanh như điện, không ngờ đi sau mà tới trước, đuổi kịp tên Kim Đan Chân Nhân còn lại của Thiên cầm tông. Sau đó kiếm quang lóe lên, đánh nhau một trận.
Sau một lúc, Dư Tắc Thành bay tà tà trở lại chiến trường, nhìn hai địch nhân còn lại, tên Kim Đan Chân Nhân Thánh Giáp tông và Đoạt Mộng Tiên Tử.
Sắc mặt Đoạt Mộng Tiên Tử không còn chút máu, thực lực Dư Tắc Thành vượt xa tưởng tượng của ả, chỉ trong thoáng chốc đã giết sạch đồng bạn của mình, chỉ còn lại hai người. Đây là thực lực của Nguyên Anh Chân Quân, lúc này ả nhớ lại lời đồn về Hiên Viên kiếm phái, Trúc Cơ chém Kim Đan. Kim Đan chiến Nguyên Anh. Tuyệt vọng, tuyệt vọng ngập tràn trong lòng Đoạt Mộng Tiên Tử.
Dư Tắc Thành chậm rãi trở về, nhìn chăm chú tên Kim Đan Chân Nhân Thánh Giáp tông. Giáp trụ trên người y rất lớn, bảo vệ Đoạt Mộng Tiên Tử phía sau mình.
Dư Tắc Thành quay tròn xung quanh hai người bọn chúng, nhưng không bước chân vào phạm vi xung quanh chúng ba mươi trượng. Mỗi lần thử bước vào phạm vi này, Dư Tắc Thành lập tức thối lui lại phía sau.
Mỗi lần bước vào phạm vi này, Thấu Không Đại Thần Niệm thuật của Dư Tắc Thành lập tức có biến hóa. Hắn có thể cảm ứng được trên người tên đệ tử Thánh Giáp tông xuất hiện dao động hết sức thần kỳ. Dao động này vô cùng kinh khủng, Dư Tắc Thành có cảm giác nó có thể đánh chết mình.
Dư Tắc Thành thử nghiệm năm lần liên tục, lần nào chỉ cần bước chân vào phạm vi ba mươi trượng, cũng phát hiện trên người y xuất hiện uy năng vô cùng đáng sợ.
Tên này chắc chắn không phải là đệ tử Thánh Giáp tông gì cả, nhất định là người khác ngụy trang, đợi mình tiến vào phạm vi ba mươi trượng, sẽ lập tức phát động một đòn sấm sét về phía mình. Tên này là ai... Bất chợt cái tên Nạp Lan Tài Tử nổi lên trong lòng Dư Tắc Thành.
Chính vì cảnh giác trước khi khai chiến, Dư Tắc Thành vẫn chưa phát động công kích, giữ tên này lại tới cuối cùng, hiện tại là lúc tìm y thử kiếm.
Đoạt Mộng Tiên Tử khẽ nói:
- Dư Tắc Thành, muốn giết muốn mổ cứ việc, đừng giở trò mèo vờn chuột, ta đây không sợ chết.
Dư Tắc Thành nói:
- Giết, chắc chắn là phải giết, bất quá vị nhân huynh này trông có vẻ quen quen, ngươi cho rằng khoác giáp trụ Thánh Giáp tông vào, ta sẽ không nhận ra sao? Không phải năm xưa ngươi cũng muốn giết ta sao, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay, tới lượt ta giết ngươi. Nạp Lan Tài Tử, ngươi không chịu hiện thân còn chờ tới khi nào?
Dư Tắc Thành đang nhử y, để thử xem phán đoán của mình có chính xác hay không. Tên đệ tử Thánh Giáp tông kia vẫn tỏ ra ung dung bình thản, ba người ở tình trạng giằng co một lúc, Dư Tắc Thành lại nói:
- Năm xưa nhất định ngươi có âm thầm qua lại với Đoạt Mộng Tiên Tử, bằng không ngươi không thể nào giết được Huyễn Tâm Quân. Nói không chừng hai tên đồng môn của ngươi cũng bị ngươi ngấm ngầm liên kết sau lưng với Đoạt Mộng Tiên Tử ám sát mà chết...
Dư Tắc Thành tìm đủ mọi cách thử nghiệm, nhưng tên Kim Đan Chân Nhân Thánh Giáp tông vẫn không có phản ứng gì. Thôi đi, nhiều lời vô ích. Dư Tắc Thành chuẩn bị phát ra một đòn công kích sấm sét, bởi vì lực Kiếm Cưu và lực Tinh Thần này quá mức hùng mạnh, hắn không thể khống chế mãi được, phải mau mau sử dụng chúng.
Kiếm quang vô tận dâng lên, Dư Tắc Thành bắt đầu sử dụng Kinh Đào Hải Lãng Sinh Triều kiếm, Vạn Lý Vân Tiêu Nhất Vũ Mao. Kiếm quang kiếm khí vô tận quét về phía hai người đối phương.
Từng đạo điện quang bắn ra, hoa lửa đầy trời, kiếm ảnh chập chùng, hàng ngàn hàng vạn đạo kiếm quang rất lớn xoay chuyển vòng tròn. Trong phạm vi ngàn trượng nhất thời kiếm quang phủ kín, đủ để nghiền nát hết thảy thành phấn vụn.
Tên đệ tử Thánh Giáp tông đứng trước Đoạt Mộng Tiên Tử, ngăn cản công kích hùng mạnh của Dư Tắc Thành. Đột ngột y gầm to một tiếng bay vọt lên không, xông về phía Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành lập tức lui lại phía sau, duy trì phạm vi ba mươi trượng với y, sau đó vẫn tiếp tục phát động kiếm quang vô tận công kích.
Tên đệ tử Thánh Giáp tông nhìn như ngu ngốc, nhưng thấy Dư Tắc Thành không hề mắc mưu, vĩnh viễn duy trì khoảng cách ba mươi trượng với mình, y lập tức gia tăng tốc độ, gần như hóa thành một vệt sáng. Dư Tắc Thành lại lui rất nhanh về phía sau, vẫn duy trì khoảng cách ba mươi trượng, sau đó công kích mãnh liệt.
Tên đệ tử Thánh Giáp tông chợt giậm chân một cái, giáp trụ trên người vỡ tan tành, sau đó hóa thành một bóng ma ẩn vào không gian bóng râm. Lúc này đã tới bước đường cùng, y đành hiện ra chân tướng. Trốn vào bóng râm, ẩn giữa hư không, liều mạng đánh ra một đòn, sau đó độn xa ngàn dặm.
Quả nhiên y là Nạp Lan Tài Tử của vẫn Sinh tông. Dư Tắc Thành lập tức tập trung tất cả tinh lực vào người y. Lúc này y đang ẩn trong bóng râm, đang vọt tới Dư Tắc Thành.
Chỉ cần tới gần Dư Tắc Thành cho dù là khoảng cách xa ba mươi trượng, mình có thể đánh chết hắn. Đãi Sinh Hoán Mệnh thuật của mình thiên hạ vô địch, chỉ cần tới gần hắn, vậy coi như hết thảy chấm dứt.
Nhưng bất kể Nạp Lan Tài Tử cố gắng thế nào, y cũng không thể tiến đến gần Dư Tắc Thành trong phạm vi ba mươi trượng, hơn nữa vẫn phải đối mặt với công kích vô tận của Dư Tắc Thành.
← Ch. 0538 | Ch. 0540 → |