← Ch.0599 | Ch.0601 → |
Dư Tắc Thành càng sử dụng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật này càng cảm thấy thích nó. Chẳng trách thuật này được xếp vào hàng nhị thuật, thật sự hết sức thần kỳ. Pháp thuật này có tác dụng vạn năng, đặc điểm của nó là có thể dung hợp tất cả pháp thuật lại, có thể sử dụng ở bất cứ nơi nào, có thể sử dụng với bất cứ đối tượng nào. Trên từ ý nghĩa của thượng cổ yêu văn, dưới đến giám định hết thảy vạn vật, tất cả đều có thể dung hợp sử dụng.
Điểm mấu chốt để có thể sử dụng thuật này là phải có tiên cốt thôi thúc, là tiên thuật tự nhiên phải do Tiên Nhân mới có thể sử dụng, có tiên cốt sẽ phát huy được một phần uy lực. Đây là điểm quan trọng khiến cho sư phụ và những người khác không thể luyện thành, bởi vì trong thân thể bọn họ không có tiên cốt, mình cũng từ sau khi có được bảy tiên nhãn mới có thể vận dụng linh hoạt được thuật này.
Thật ra chuyện này chưởng môn Thạch Cơ thừa sức biết được, thậm chí trong thân thể của ông còn có tiên cốt hết sức hùng mạnh. Trong lúc tiêu diệt Bát Tàn môn. Dư Tắc Thành có thể cảm nhận được chuyện này, thậm chí Phá Hồn Diệt Thế thuật kia, Dư Tắc Thành cũng nghi ngờ rằng phải có tiên cốt mới có thể sử dụng.
Bí thuật mà chưởng môn nhất mạch nắm giữ không chỉ có bấy nhiêu, còn có kiếm cưu của Công Tôn Đại sư huynh hoàn toàn khác hẳn kiếm cưu của những đệ tử khác. Bất quá chuyện này cũng hết sức bình thường, trong tất cả môn phái tu tiên, chưởng môn nhất mạch hẳn là như vậy, nếu không có một ít bí pháp trấn phái, vậy không thể nào chấp nhận được.
Thật ra có một số chuyện cũng không phải đơn giản như bề ngoài, tỷ như đại lục Thanh Khâu, có lẽ khai phá nơi đó là một sai lầm. Hôm nay có nhà Đại sư huynh đi tới Tam Thiên giới, ngày mai có lẽ sẽ có nhiều tu sĩ hơn nữa chạy tới đó định cư. Có lẽ nguyên nhân mà ba ngàn năm qua Quang Thần tông vẫn không khai phá đại lục Thanh Khâu chính là vì vậy.
Bất quá sự tình đã như vậy, Tam Thiên giới nhất định sẽ bị nhiều người tu tiên ở thế giới Thương Khung phát hiện. Thay vì để cho người khác hưởng lợi, sau khi trở về mình phải bẩm báo chuyện này đầu tiên, phải khống chế chặt chẽ Tam Thiên giới trong tay mình.
Trong đầu Dư Tắc Thành xoay chuyển hàng ngàn hàng vạn ý nghĩ, tay cầm trúc giản bắt đầu đọc. Dưới tác dụng của Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, Dư Tắc Thành đọc được hết không sót chút nào nội dung được ghi trong trúc giản.
Trong trúc giản này đã bị Công Tôn Đại sư huynh thi triển bí pháp, có hai phần nội dung trong đó. Nếu dùng phương pháp khác để đọc chỉ có thể thấy được nội dung bên ngoài, chỉ có sử dụng bí pháp mới có thể đọc được nội dung chân chính.
Công Tôn Đại sư huynh thật sự là người nghĩa khí, trong trúc giản, y kể lại rõ ràng chuyện Dư Tắc Thành ra tay tương trợ, cực lực đề cử Dư Tắc Thành với chưởng môn Thạch Cơ, còn có những lời xin lỗi sư phụ mình.
Dư Tắc Thành đọc qua một lượt, đại loại nội dung chính là như vậy, nhưng hắn vẫn cảm giác như phía sau nó vẫn còn ẩn chứa một ý nghĩa nào đó. Chỉ có điều ý nghĩa này chỉ có Công Tôn Đại sư huynh và chưởng môn Thạch Cơ mới có thể đọc hiểu, mình hoàn toàn không thể hiểu được, nội dung đó mới là ý nghĩa thật sự của trúc giản này.
Cất trúc giản đi, Dư Tắc Thành tăng tốc phi hành. Hắn còn nhớ Hồng Phát lão tổ đã nói Hiên Viên kiếm phái có đại sự sắp xảy ra. Có thể khiến cho Hồng Phát lão tổ coi là đại sự, chuyện này nhất định không tầm thường, mình phải trở về thật nhanh, nếu không ắt sẽ tiếc nuối cả đời.
Dư Tắc Thành đi suốt ngày suốt đêm không ngừng nghỉ, tránh đi những chuyện không cần thiết dọc đường, rốt cục cũng đã xuyên qua chín châu của Sở Tây, trở lại địa vực Thiên Nam, sau đó lại phi hành thêm nhiều ngày nữa, rốt cục đã trở lại Gò Hiên Viên.
Từ xa nhìn lại đã có thể nhìn thấy Cơ Thủy hà. Gò Hiên Viên, rốt cục đã trở về, trong lòng Dư Tắc Thành cảm thấy vui mừng khôn tả.
Hắn gia tăng tốc độ ngự kiếm, trong lúc này, Dư Tắc Thành chợt phát hiện ra có vô số tu sĩ của nhiều môn phái cũng đang đổ xô về Hiên Viên kiếm phái. Hàng trăm tu sĩ tập trung như vậy, dao động chân nguyên như mây, thậm chí có phản ứng năng lượng hùng mạnh, chính là tu sĩ Nguyên Anh. Nhiều Nguyên Anh Chân Quân như vậy tụ tập về Hiên Viên kiếm phái, rốt cục là vì nguyên nhân gì?
Sau khi tiến vào Lương châu, Dư Tắc Thành cảm thấy Hiên Viên kiếm phái ngoài lỏng trong chặt, vô số thần thức kiếm cưu quét khắp nơi. Hơn nữa sau khi tiến vào địa phận Lương châu, sẽ có người chuyên môn dẫn đường cho các tân khách tới Hiên Viên kiếm phái. Bất quá theo như nét mặt của đám đệ tử ngoại môn Hiên Viên kiếm phái ai nấy đều tỏ ra vô cùng hưng phấn, hẳn là không phải chuyện xấu gì.
Dư Tắc Thành đẩy nhanh tốc độ, tiến vào Gò Hiên Viên, lập tức phát hiện trên Gò Hiên Viên có vô số kết giới, cấm chế, pháp trận, cả Gò Hiên Viên chính là một pháp trận kết giới thật lớn.
Vừa mới tiến vào Gò Hiên Viên. Dư Tắc Thành đã nhận được vạn lý Thần Giác truyền âm của sư phụ:
- Tắc Thành, con đã về rồi đó ư?
Lời của Nam Thiên Chân Quân hết sức bình thản, nhưng không giấu nổi vui mừng. Dư Tắc Thành vội vàng hồi đáp:
- Dạ, sư phụ, con đã về đây...
Lời nói của cả hai đều bình thản, nhưng trong sự bình thản này ẩn chứa cảm tình vô tận, thiên ngôn vạn ngữ chỉ nói một câu. Thật ra cũng không cần nói nhiều. Dư Tắc Thành trở về đã là quá tốt.
Sư phụ vẫn luôn chờ mình trở về, mình vừa tiến vào Gò Hiên Viên, sư phụ đã phát hiện ra tung tích. Có thể thấy thời gian gần đây ông luôn dùng thần thức dò xét khắp nơi, ngày ngày đợi chờ hắn trở về.
Trong lúc nhất thời Dư Tắc Thành cảm thấy vô cùng kích động trong lòng, một cảm giác ấm áp bất giác bốc lên từ tận đáy lòng. Sư phụ... suýt chút nữa Dư Tắc Thành rơi nước mắt, thật ra trong lòng hắn đã xem sư phụ như phụ thân từ lâu, thời khắc nào hắn cũng cảm thấy có sư phụ sẵn sàng che mưa chắn gió cho mình.
Phía trước xuất hiện một đạo kiếm quang, chính là Thất sư đệ Yến Quy Lai, y bay tới nghênh đón Dư Tắc Thành. Vừa nhìn thấy Dư Tắc Thành, sắc mặt y lộ vẻ mừng như điên dại, truyền âm nói:
- Ngũ sư huynh, Ngũ sư huynh, đệ ở đây nè...
Dư Tắc Thành lập tức bay tới, quả thật là Thất sư đệ Yến Quy Lai:
- Sư đệ khỏe không?
Yến Quy Lai đáp:
- Sư huynh theo đệ, hiện tại Hiên Viên kiếm phái đang nằm trong trạng thái phòng ngự cao nhất, đã kích hoạt tất cả cấm chế, không thể tùy tiện phi hành khắp nơi như trước. Để đệ đưa huynh về Thiên Đạo phong ta.
Dứt lời y bèn bay trước dẫn đường, Dư Tắc Thành bay theo sau. Hai người bay lên tầng mây trắng trên không, xuyên qua đạo đạo cấm chế, rốt cục trở về Thiên Đạo phong.
Dọc đường Dư Tắc Thành hỏi:
- Có chuyện gì mà phái ta đề phòng nghiêm ngặt như vậy?
Yến Quy Lai đáp:
- Trong phái ta sắp sửa có tiền bối phi thăng, các thượng môn trong thiên hạ biết tin đều chạy tới mừng, môn phái chúng ta không thể không tiến hành đại lễ phi thăng.
Có người sắp sửa phi thăng ư, là lão điên, lão bất tử hay lão đông tây? Tám phần là lão điên, lần trước lão bế quan ắt đã có chút sở ngộ, cho nên lần này phi thăng Tiên Giới. Dư Tắc Thành cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Đại lễ phi thăng... Đám người mang tiếng tới chúc mừng kia, e rằng mục đích bọn họ tới đây là để quan sát phi thăng, hấp thu kinh nghiệm.
Không biết vì sao vừa nghe tới hai chữ đại lễ, Dư Tắc Thành lại nhớ tới Cực Nguyên Vân Hà tông, Vô Lượng tông, Đan môn. Trong lòng Dư Tắc Thành, hai chữ đại lễ vô cùng xui xẻo, lần nào cũng xảy ra chuyện không hay. Không ngờ vật đổi sao dời, lần này tới phiên môn phái của mình, không thể để giống như những môn phái kia, cuối cùng kết thúc như vậy, bị mình vét sạch không còn.
Dọc đường về Yến Quy Lai trầm ngâm không nói, vẻ mặt điềm đạm, trầm tĩnh, hoàn toàn khác với Yến sư đệ trong tâm trí của Dư Tắc Thành năm xưa. Năm ấy đi tới Xích Thành sơn, Yến Quy Lai cũng không có bộ dạng thế này, còn là một thiếu niên hết sức hiếu kỳ linh hoạt, mở miệng hỏi không ngừng. Hiện tại không ngờ y lại trưởng thành như vậy, trầm ổn như vậy, quả thật như đã trở thành một người khác, không nói câu nào, làm sao vậy?
Lúc này ở Hiên Viên động phủ, Ngũ Lĩnh Thập Nhị phong cũng không còn chậm rãi xoay tròn nữa. Mà Ngũ Lĩnh kết hợp lại với Hiên Viên kiếm phong, hình thành một thế giới thống nhất, còn Thập Nhị phong bày ra hình thái đặc biệt, hộ vệ xung quanh trái phải trên dưới thế giới này.
Cả Thiên Đạo phong chìm trong mây mù, từ ngoài không thể nhìn rõ bộ dạng bên trong. Vô số pháp trận đã được mở ra, đề phòng nghiêm ngặt.
Yến Quy Lai dẫn Dư Tắc Thành bay vào trong mây mù, lúc này Dư Tắc Thành đã có thể thấy được nhà mình.
Thiên Đạo phong vẫn xinh đẹp như xưa, động phủ lơ lửng hùng vĩ to lớn. Trên bình đài treo ngược có vô số đình đài lầu các, viện lạc trùng trùng, hoa viên giả sơn, dưới cầu nước chảy, hồ nước trong vắt, quả thật là một thế giới hoàn mỹ, cũng là nhà của mình.
Rốt cục cũng đã trở lại Thiên Đạo phong, hai người lại bay tới đình viện kia. Sư phụ Nam Thiên Chân Quân đã sớm chờ đợi ở nơi này, lặng lẽ chờ Dư Tắc Thành. Tứ sư huynh vẫn ngồi dưới gốc Bồ Đề lặng lẽ, Lục sư đệ đứng ở sau lưng sư phụ, thỉnh thoảng ngóng ra xa. Đồ đệ Tiểu Tam của hắn cũng ở nơi này, y đang đi đi lại lại, tỏ ra nôn nóng vô cùng. :
Dư Tắc Thành bước vào đình viện, rảo bước đi tới, quỳ sụp xuống trước mặt sư phụ kêu lên:
- Sư phụ!
← Ch. 0599 | Ch. 0601 → |